Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em Đi?

Chương 53




Nhiễm Thuật dừng xe ở chỗ đậu, xuống xe rồi còn chống nạnh phàn nàn một câu: “Cái xe rách này chỗ ngồi chật thế! Thiết kế kiểu gì đấy.”

Sau đó cậu nhìn xung quanh một lát để nhớ vị trí xe của mình rồi xoay người đi vào trong quán cà phê.

Vào cửa rồi, từ đằng xa cậu đã thấy Tô An Di đang ngồi chờ ở bên trong.

Cậu bước nhanh tới, vậy mà nhìn thấy Tô An Di đang bị bắt chuyện.

Cậu ngồi ngay ở một chỗ chéo đằng sau, lén nhìn sang đó, tinh thần hóng chuyện cháy hừng hực.

Hiển nhiên nam sinh đó muốn add Wechat với Tô An Di.

Hồi cấp ba Tô An Di là một tiểu mỹ nhân, bây giờ lại càng có phong cách ngự tỷ.

Cô vẫn để kiểu tóc dài thẳng, khuôn mặt to bằng bàn tay, mắt hơi giống sanpaku khiến cô trông càng có vẻ hung dữ và ngạo mạn.

(*)



Khuôn mặt cô lạnh như băng phối hợp với trang điểm tinh tế, quanh năm chỉ mặc đồ đi làm, làm cô trông càng già dặn.

Không thể không nói, thật sự có nam sinh rất thích điểm này của cô.

Nhiễm Thuật quay đầu liếc sang một cái. Nam sinh trông không lớn lắm, vóc dáng rất cao, dáng người lại hơi gầy, trông chỉ cường tráng hơn Tùy Hầu Ngọc một xíu mà thôi.

Cậu ta mặc áo hoodie màu xanh sẫm, quần suông đen, giày thể thao hai màu xanh đen, trong tay còn cầm một cái ván trượt.

Tô An Di ngẩng đầu nhìn nam sinh một lát, không hề có biểu cảm dư thừa, chỉ hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Nam sinh lập tức cao giọng trả lời: “Hai mươi tư.”

“Hai mươi bốn à, cầm tinh con gì?”

“Cầm tinh con ngựa.”

Tô An Di gật nhẹ đầu: “Vậy sinh nhật cậu là khi nào?”

“Ngày 14 tháng 6, tôi cung Song Tử.”

“Ngày 14 tháng 6 âm lịch là ngày nào?”

“Ừm…” Nam sinh im lặng.

Tô An Di cũng không ngạc nhiên nhìn cậu ta, hỏi lại: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

“Mười bảy…”

“Xéo đi.”

“Còn mấy tháng nữa là em thành niên rồi! Chị cho em cơ hội đi mà!”

Tô An Di giơ tay lên nói: “Hay là tôi mời cậu uống cà phê nhé, uống xong thì về nhà làm bài tập đi.”

“Chị… Chị quen em đi mà, cho em nick Wechat đi. Khi nãy em trượt ván đuổi theo cả buổi mới đuổi tới đây, không phải đến để uống cà phê mà…”

Tô An Di không nói gì thêm.

Lần sau mà lái xe thì phải đóng mui xe lại.

Nhiễm Thuật nhiều lần lén nhìn sang đó. Cậu nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi tới ngồi ở đối diện Tô An Di.

Hiển nhiên Tô An Di đã không còn kiên nhẫn nữa. Cậu mà còn không qua, Tô An Di mắng là còn nhẹ, chứ nếu ra tay thật thì cậu không kéo ra được, dù sao cô cũng là một hảo hán giật đứt xích bằng tay không.

Tô An Di ngẩng đầu nhìn Nhiễm Thuật một chút rồi đưa menu tới: “Cậu uống gì?”

Nhiễm Thuật không nói gì, cầm menu nhìn.

Nam sinh nhìn thấy Nhiễm Thuật xong thì im lặng một hồi lâu, dường như là rất không cam tâm, không biết mình thua ở chỗ nào.

Gầy hơn cậu ta, thấp hơn cậu ta, có vẻ ngoài rất đẹp trai?

Nam sinh nhìn kỹ một chút, tiếc là Nhiễm Thuật che quá kín, chỉ còn lại một đôi mắt. Cậu ta khó chịu lầm bầm: “Mắt to như thế, giống hệt như Nhiễm Thuật… Chị cẩn thận đừng làm bình phong*, trông anh ta rất là 0.”

(*)

Ban đầu Nhiễm Thuật chỉ muốn làm cho nam sinh biết khó mà lui, dù sao Tô An Di đã không muốn để ý đến cậu ta nữa. Kết quả cậu ta còn lầm bà lầm bầm tỏ vẻ đáng thương trước mặt cậu?

“Cậu không biết cái gì gọi là thấy tốt thì tiếp thu à, cứ phải nói đến mức vô cùng khó nghe thì mới chịu xéo đi hay sao?” Nhiễm Thuật khó chịu hỏi một câu.

Nam sinh vừa nghe thấy giọng của Nhiễm Thuật thì khẽ giật mình.

Nhiễm Thuật nói tiếp: “Mắt to ăn hết của cả nhà cậu hả? Mũi ông đây cũng to! Ngũ quan hài hòa…”

“Anh là Nhiễm Thuật à…” Nam sinh nhỏ giọng hỏi.

“Cậu quan tâm làm con mẹ gì!”

Nam sinh nhìn Nhiễm Thuật thật lâu, rồi vẫn hơi không cam tâm mà bước ra ngoài thật chậm.

Nhiễm Thuật nhìn theo hướng cậu ta rời đi, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cậu ta lén lút ngoài cửa sổ, cầm điện thoại cố chụp hai người.

Tô An Di khuấy cà phê, nói: “Tớ đã thành bạn gái tin đồn của cậu rồi à?”

“Không đâu.” Nhiễm Thuật vừa trả lời xong thì đã có người đi đến bên cạnh nam sinh. Cậu ta muốn chạy nhưng lại bị bắt lại, đồng thời phải xóa video ngắn trước mặt người kia.

Tô An Di bất ngờ: “Có vệ sĩ mới rồi à?”

“Ừ, ông chủ mới của tớ quan tâm đến tớ mà!”

Tô An Di bắt đầu nhíu mày: “Tớ đã nói là tớ không muốn gặp cậu ngoài đời mà. Đúng là không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể nghe cậu nói dông nói dài.”

Nhiễm Thuật vươn tay ra cho Tô An Di xem ngón tay của mình: “Nhìn nè, ban chỉ, ngọc lục bảo. Mẹ Tang Hiến mua trong hội đấu giá cho tớ đấy, cậu đoán xem bao nhiêu tiền?”

“Nếu không có ai giành thì sẽ rẻ hơn chút, nếu dì đấu giá với người khác thì sẽ đắt hơn chút.”

“Ừm… hình như cũng khá có lý.”

“Cậu tìm tớ là để cho tớ xem mấy cái này?”

Nhiễm Thuật lấy trong túi của mình ra một chồng tài liệu cho Tô An Di xem: “Cậu xem giúp tớ xem người mới nào có tiềm lực. Tớ chuẩn bị dẫn dắt người mới của công ty, phải chọn người nào có thể dẫn dắt tí.”

“Cậu cũng bắt đầu dẫn dắt người mới rồi à? Không phải trước kia cậu rất phản cảm với chuyện này à?”

“Đó là trước kia, chuyện công ty kiếm tiền không liên quan đến tớ. Nhưng bây giờ ông chủ là Tang Hiến mà, tớ phải kiếm ít tiền cho anh ấy.”

Tô An Di nghiêm túc xem thật, lật xem một lát rồi nói: “Nói mới nhớ, hai ngày trước tớ uống rượu với Thẩm Quân Cảnh, cậu ấy đang rất áp lực.”

Nhiễm Thuật nhanh chóng phủ nhận: “Hẳn không phải là do tớ gây ra.”

“Sản nghiệp dưới tay cậu ấy có một chi nhánh bị phá sản, tổn thất rất lớn. Bây giờ công ty kinh doanh phải tốn chút công sức.”

Nhiễm Thuật còn đang chờ Tô An Di nhận xét về người mới, nghe thấy thế thì không khỏi khẽ giật mình, thần sắc thay đổi rõ ràng, vội hỏi: “Công ty của Tang Hiến xảy ra chuyện à?! Nghiêm trọng lắm à?”

“Ừm.” Tô An Di vẫn đang nhìn xem tư liệu của người mới, thuận miệng trả lời: “Hẳn Tang Hiến không muốn làm cậu lo lắng nên không nói cho cậu. Thẩm Quân Cảnh nói bị đứt quãng, nói là xoay vòng vốn gặp chút vấn đề, bây giờ đang đầu tư bỏ vốn cái gì đó, tớ không hỏi kỹ. Hy vọng lần này nhà họ Tang có thể chịu được.”

Nhiễm Thuật ngay lập tức ngơ ra tại chỗ.

Đến bây giờ cậu vẫn không biết công ty Tang Hiến gặp vấn đề khó khăn gì. Xưa nay cậu không hỏi thì Tang Hiến cũng không nói với cậu.

Cậu vẫn luôn cảm thấy nhà họ Tang đã gần như vô địch thiên hạ. Giàu như vậy, tổn thất mỗi ngày hẳn không là vấn đề gì lớn.

Kết quả bây giờ đã xảy ra vấn đề rồi?

Tài chính xoay vòng đã xảy ra vấn đề rồi?

Còn cần phải huy động vốn?!

Nếu không huy động được vốn thì nhà họ Tang có phải phá sản không?

Nếu nhà họ Tang phá sản… thì Tang Hiến phải làm sao bây giờ?

Tên ngốc to đùng kia, trừ làm tổng tài bá đạo ra thì còn biết làm chuyện gì không?

Hay là tìm đến phòng gym làm huấn luyện viên? Anh ấy còn biết nắn xương…

Làm giáo viên thể dục cũng được nhỉ?

Trong nháy mắt, Nhiễm Thuật đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

“Không được, tớ phải đi tìm Tang Hiến, nếu anh ấy bị tái phát bệnh thì bên cạnh phải có tớ.” Nhiễm Thuật vội đứng dậy đi ra ngoài, đi được hai bước lại nhanh chóng quay về nói với Tô An Di: “Để tối tớ nói chị Cao gửi cả video tư liệu cho cậu. Cậu xem kĩ vào, nhất định phải chọn ra được, có thể nhà họ Tang sẽ phải dựa vào tớ.”

“Ừm…” Tô An Di kinh ngạc nhìn Nhiễm Thuật, nghĩ, nhà họ Tang cần có Nhiễm Thuật để ngăn cơn sóng dữ ư?

Sao cô lại nghe ra ý tứ sinh tử trong giọng nói của Nhiễm Thuật vậy nhỉ?

Được rồi, không nghĩ nữa. Nhiễm Thuật đi cũng tốt, cô đã được yên tĩnh.

*

Nhiễm Thuật hùng hổ đi đến công ty Tang Hiến.

Từ khi Nhiễm Thuật đến công ty giúp cho đám người ở công ty được nghỉ, địa vị của cậu trong công ty đã tăng lên trong nháy mắt.

Nhiễm Thuật vào cửa, có thể nói là không hề bị ngăn cản chút nào, tự do tới lui.

Cậu vừa tiến vào đại sảnh đã bắt đầu quan sát tình hình của mọi người xung quanh, muốn xem công ty gần phá sản rồi, cảm xúc của công nhân viên có bị không ổn không.

Nhìn một lát cũng không phát hiện ra chuyện gì lạ.

Hẳn là vẫn chưa lâm vào đường cùng.

Cậu bước nhanh vào văn phòng của Tang Hiến, mà anh lại không có trong phòng làm việc. Cậu bèn đi qua đi lại trong phòng làm việc, gấp vô cùng.

Chờ khoảng hai mươi phút Tang Hiến mới quay lại văn phòng, anh thấy cậu bèn hỏi: “Sao đột nhiên em lại đến đây? không phải em nói em hẹn Tô An Di cùng uống trà chiều à?”

“Công ty anh gặp vấn đề à?” Nhiễm Thuật ngồi trước bàn làm việc của Tang Hiến, hỏi, trong lúc đó cậu hơi không giấu được biểu cảm lo lắng.

Tang Hiến hơi kinh ngạc. Anh ngồi lên trên ghế của mình, khẽ gật đầu: “Quả thật có gặp chút vấn đề.”

“Tại sao không nói với em!”

“Nói với em thì em có giúp được gì à?”

“Anh coi thường ai vậy?!” Nhiễm Thuật mở túi của mình, lấy từ trong ra mấy tấm thẻ, nói với Tang Hiến: “Trong thẻ là cát xê của em, em gia nhập giới giải trí nhiều năm, thu nhập ở trong đây hết. Vì em không thiếu tiền nên cũng không rút tiền ở trong ra, vì thế tiền ở trong đó hết, cụ thể bao nhiêu em không rõ. Anh có thể tra thử xem, mật mã là sinh nhật của anh.”

Tang Hiến đưa tay cầm tấm thẻ lên nhìn, khóe miệng hơi cong lên.

Nhiễm Thuật tiếp tục giới thiệu: “Đây là tiền mừng tuổi hàng năm mẹ anh chuyển cho em, dù có chia tay dì cũng không ngừng chuyển tiền. Mỗi năm năm nghìn, ở trong đó hết. Mật mã là ngày tháng hai ta yêu nhau.”

“Ừm…” Tang Hiến gật đầu thật nhẹ.

Nhiễm Thuật chỉ vào tấm thẻ thứ ba: “Tiền trong này thì chắc ít, bình thường em tiêu tiền ở trong này. Trong Alipay của em cũng còn tiền anh chuyển…”

Nhiễm Thuật bắt đầu tính xem chỗ nào còn có tiền, cuối cùng chuyển mười mấy vạn trong Wechat của mình cho Tang Hiến luôn: “Chỗ này anh cũng cầm đi xoay vòng vốn đi.”

“À, ok.”

Nhiễm Thuật tiếp tục an ủi anh: “Anh đừng quá áp lực. Ban đầu em xem trọng anh vì anh có tiền thật, nhưng không có nghĩa là anh không có tiền thì em sẽ bỏ anh. Em đã nghĩ kĩ giúp anh rồi. Nếu sau này quả thật anh không làm nổi nữa thì đi làm huấn luyện viên trong phòng gym đi, hoặc làm một giáo viên thể dục. Đến lúc đó em đi hỏi thăm xem có cần phải thi không, rồi giúp anh nghĩ cách.”

“Ừm, được.”

“Nếu anh nợ tiền thật cũng không phải quá áp lực, nợ nhiều cũng không sao, em nghĩ cách giúp anh trả. Em nhận phim nhiều hơn chắc cũng có thể bù vào một chút. Nhưng lúc đó thì không thể chọn phim nữa rồi, cát xê chính kịch thường không cao lắm.”

“Ừm…”

“Miễn là anh không trở bệnh lại là được…” Nhiễm Thuật nói rồi thở dài: “Hay là anh nói cho em thử xem anh đang gặp nguy cơ gì, biết đâu em cũng có thể giúp được anh?”

“Cục cưng.” Tang Hiến đột nhiên dịu dàng gọi cậu.

“Sao?”

“Em qua đây.”

Nhiễm Thuật nghĩ tâm trạng Tang Hiến đang không tốt, có thể là anh đang muốn mình an ủi một chút. Thế là cậu đi đến bên cạnh Tang Hiến, ôm anh, sờ đầu anh an ủi: “Vấn đề không lớn, anh hãy giữ tinh thần thoải mái đi.”

“Ừm, có em thật tốt.”

“Bây giờ anh nghèo mà tóc vẫn vuốt thẳng đứng này, đám giàu hết thời bọn anh đều bị bệnh sĩ diện này đúng không? Sau này anh đi làm công ở các công ty khác có khi nào còn phô trương hơn ông chủ không? Cách anh đối xử với xung quanh cũng không ổn, có khi chưa được mấy ngày đã bị người ta xào. Sau này anh phải hạn chế tiêu nhiều tiền, nếu không đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương.”

“Bảo bối, em thơm quá…” Tang Hiến ôm Nhiễm Thuật hít thật sâu.

“Em đang hỏi anh việc chính! Em biết mấy cố vấn quản lý tài chính, nếu muốn vay cũng vay được, anh bị lỗ bao nhiêu?”

Tang Hiến không trả lời mà cởi nút áo của cậu ra.

Cậu lập tức đẩy tay anh ra, hơi buồn bực mắng: “Mùa xuân đã qua rồi mà anh con chó đực này sao còn chưa kiềm chế nữa? Đã lúc nào rồi mà còn làm những chuyện này!”

Nói đến đây cậu lại trầm tư: “A, em hiểu rồi. Gần đây anh làm em mạnh như vậy là vì anh rất áp lực à? Thật ra nếu anh nói với em thì em cũng sẽ nghĩ cách giúp anh mà. Cách anh dùng không phù hợp… Ai, em nói rồi mà, anh nghỉ ngơi một chút có được không? Anh bá đạo tới thành tinh luôn rồi à?”

Cậu nói xong thì giận đến mức siết Tang Hiến một chút.

“Ai nói chuyện công ty cho em biết?” Tang Hiến hỏi giọng bình tĩnh.

“Thẩm Quân Cảnh tìm Tô An Di uống rượu, nói với cô ấy, Tô An Di nói lại cho em biết.”

“Cô ấy nói thế nào?”

“Nói nhà họ Tang phá sản rồi.”

“Nhà họ Tang phá sản rồi?”

Nhiễm Thuật dần nhận ra có gì đó không đúng, nghiêm mặt hỏi: “Không phải à?”

“Quả thật công ty có gặp chút vấn đề. Một sản nghiệp bị phá sản, có tạo thành tổn thất nhất định, anh cũng giao chuyện này cho Thẩm Quân Cảnh xử lý thật.”

“Rồi sao nữa?”

“Sản nghiệp dây chuyền của nhà họ Tang gồm hơn một trăm hạng mục, lần này chỉ có một hạng mục trong đó cần xử lý. Anh giao hạng mục này cho Thẩm Quân Cảnh vì hy vọng cậu ta có thể hồi sinh nó, còn điều một nhóm nhân lực qua cho cậu ta. Như vậy cậu ta có thể đứng vững ở công ty, đồng thời thu nhập cũng thăng mấy bậc. Là lúc để lập uy cũng như leo lên trên, vậy nên cậu ta rất áp lực.”

Nhiễm Thuật khẽ giật mình: “Chỉ phá sản một hạng mục thôi à?”

“Ừm, mà trước đây hạng mục này không do anh phụ trách, sau này anh mới xin từ bố anh. Về phần gọi vốn thì đúng là có chuyện này thật. Đây là chuyện Thẩm Quân Cảnh phải làm, anh không giúp cậu ta được, cậu ta chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.”

“Không phải là nhà anh phá sản à?”

“Không phải, chỗ anh không có chuyện gì cả, chỉ có Thẩm Quân Cảnh bị áp lực thôi. Hạng mục này quả thật quá lớn mà cậu ta cũng chỉ xuất thân từ sinh viên thể dục thể thao nên rất khó khăn. Em cũng biết Thẩm Quân Cảnh lúc uống say nói quá như thế nào rồi. Đàn ông đều thích chém gió mà, có lẽ đã làm cho Tô An Di hiểu lầm.”

Nhiễm Thuật nghe xong thì không hề thả lỏng mà nhanh chóng lấy lại thẻ của mình từ chỗ Tang Hiến rồi rống lên: “Em cho anh biết, trong thẻ của em mà ít đi một phân tiền thì anh chính là kẻ bị tình nghi!”

“Ừm, anh sẽ không động vào.” Dù sao thì anh cũng không thiếu chút tiền của Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật tức hổn hển cầm túi, định bỏ thẻ vào trong thì giấy tờ bất động sản và phiếu bảo hành xe vân vân bị rơi tán loạn ra ngoài.

Trước khi đến đây, cậu đã định bán xe bán nhà để hỗ trợ tiền cho Tang Hiến, kết quả là không có chuyện gì xảy ra.

Nhiễm Thuật nhanh chóng dọn túi của mình nhưng lại bị Tang Hiến ôm lấy. Cậu giận dữ đập anh mấy lần.

Tang Hiến ôm Nhiễm Thuật, lại gần hôn cậu nhưng lại bị cậu đẩy ra: “Chuyển khoản Wechat mà anh dám nhận là em chơi chết anh.”

Cảnh cáo xong, cậu đỏ mặt cầm túi đi ra khỏi phòng, Tang Hiến gọi cũng không ngừng lại.

Quá mất mặt…

Dáng vẻ thâm tình khi nãy của cậu có giống là đang diễn không?

Vừa đi đến cửa công ty, Nhiễm Thuật đã nghe thấy âm thanh chuông báo của Wechat.

Cậu tưởng là Tang Hiến gọi cậu về, lấy ra thì thấy Tang Hiến thế mà dám nhận khoản tiền kia. Cậu giận đến mức chạy về, thấy thang máy đã đi rồi thì dứt khoát chạy lên thang bộ.

Nhiễm Thuật thở hồng hộc xông vào trong văn phòng của Tang Hiến, hướng vào trong gào thét: “Chó Tang Hiến, trả tiền đây! Ai cho anh nhận!”

Tang Hiến trông như rất buồn nói: “Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy mà trừ lần trước em trả tiền cho anh ra thì đây là lần đầu tiên em chuyển tiền cho anh. Anh rất vui, không nhịn được nên đã nhận.”

“…” Nhiễm Thuật câm nín trong nháy mắt, cậu kẹt sỉ như vậy sao?

A, đúng thật là cậu rất kẹt sỉ.

Nhiễm Thuật nói giọng yếu ớt: “Vậy… vậy anh chuyển về một nửa cho em được không? Thi thoảng em cũng phải mua chai nước mà, thanh toán bằng Wechat tiện hơn chút.”

Lúc này, cậu nghe thấy thông báo: “Alipay nhận 100 vạn.”

Tăng gấp mấy lần, đầu tư cũng không kiếm được như thế.

“Thôi em đi đây.” Nhiễm Thuật xoay người định đi, lại bị Tang Hiến bắt lấy kéo vào trong văn phòng.

Tang Hiến thấp giọng: “Anh đã chào hỏi với bọn họ rồi, anh có thể ở với em cả chiều.”

“Em không đến với ý định đó…” Nhiễm Thuật đẩy Tang Hiến, nhỏ giọng giải thích, mặt đỏ như gấc.

“Bây giờ anh đang có ý đó.”

*

Cùng ngày, Tang Hiến vạn năm không update, đăng một tấm ảnh chụp màn hình trong vòng bạn bè.

X: Cục cưng của tôi chuyển khoản cho tôi. [hình ảnh]

Hầu Mạch: Ôi, hay thế! Hâm mộ thế! Tuyệt tuyệt!

Đặng Diệc Hành: Chuyện gì đây trời?

Lữ Ngạn Hâm: Hai đứa bây khoe khoang ghét quá.

Thẩm Quân Cảnh: Sự tình dị thường tất có biến, hãy cẩn thận!

Tô An Di: Nhiễm Thuật vậy mà có thể làm đến thế à?

Tùy Hầu Ngọc không quan tâm, chỉ yên lặng block Nhiễm Thuật. Cậu đoán nếu làm chậm thì sẽ nhận được tin nhắn spam.

Có điều… cứ có một con chó Hầu tử quanh quẩn bên cạnh cậu, liên tục nói “Ôi chao, hâm mộ quá đi ~” rồi thi thoảng lại nghiêng mắt nhìn cậu một chút, tựa như là đang mong cậu bị khơi gợi rồi cũng làm gì đó để bày tỏ chút.

Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể lấy một hộp bao cao su ra, đặt lên trên bàn: “Không dùng hết thì không xuống giường, dám không?”

Hầu Mạch: “…”

Hầu Mạch định lảng sang chuyện khác: “Ngọc ca, đã lâu lắm rồi em không tặng quà, làm anh bất ngờ ghê.”

Tùy Hầu Ngọc khoanh tay trước ngực, nghĩ: “Hình như cũng lâu lắm rồi anh chưa từng khóc.”

“Đâu phải lúc nào anh cũng khóc?!”

Tùy Hầu Ngọc đứng dậy đi đến trước mặt Hầu Mạch: “Ngoan, khóc cho anh xem nào. Anh vui thì cái gì cũng cho em hết…”