Sau khi ăn cơm tối xong, Nhiễm Thuật ngồi một mình trên ghế sô pha, lầm bầm với Đàm Nghiễn: “Bọn họ nói anh là hữu bảo nam*.”
*Từ gốc là hữu bảo nữ chỉ cô gái được bạn trai cưng chiều trong cuộc sống hằng ngày.
Đàm Nghiễn đang gặm sườn dê do Lục Dĩ Nhiên nướng. Cậu ta ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Sao họ lại nói thế?”
Nhiễm Thuật đang lướt siêu thoại của mình, phàn nàn: “Tập mới chương trình truyền hình thực tế của anh phát sóng rồi. Anh thắng nhờ Ngọc Ca, bọn họ đều mắng anh là hữu bảo nam.”
“Vậy thì… hình như đúng vậy á.” Đàm Nghiễn nói xong thì tiếp tục nghiêm túc gặm sườn dê.
Nhiễm Thuật rất không phục, chạy đi cãi nhau với fan hâm mộ: Ngọc Ca do tôi bồi dưỡng từ nhỏ. Cậu ấy có thực lực ngày hôm nay cũng nhờ công tôi ở bên cạnh hướng dẫn. Cày cấy hai mươi năm, đến khi thu hoạch tại sao tôi không thể đúng lý hợp tình?
Fan hâm mộ nhanh chóng trả lời cậu: Tại sao Ngọc ca mạnh mẽ thế mà anh lại yếu như vậy?
Nhiễm Thuật nhanh chóng gõ chữ trả lời: Có những người bẩm sinh đã phù hợp để bồi dưỡng, có những người bẩm sinh phù hợp với việc bồi dưỡng người khác. Không phải ai cũng là một huấn luyện viên tốt, mà tôi thì chính là một huấn luyện viên rất tốt! Tôi đã nuôi dưỡng dáng vóc, tôi luyện ý chí cho Ngọc Ca.
Fan hâm mộ: Với Ngọc Ca mà nói thì anh quả thật là một cuộc rèn luyện.
Nhiễm Thuật đọc hết mấy bình luận này xong thì giận đến mức ném điện thoại, đi vòng quanh ghế sô pha, giận đến mức kêu lên: “Học ai mà ngốc thế! Chẳng trách các cô ấy không tìm được bạn trai!”
Đàm Nghiễn khó hiểu nhìn Nhiễm Thuật một lát rồi hỏi Lục Dĩ Nhiên: “Lúc trước lúc mắng người ta anh ấy nói năng rất hùng hồn nhiều lý lẽ, sao bây giờ lại không được như thế?”
Lục Dĩ Nhiên lơ đễnh trả lời: “Trước đó cậu ta có lý, có sức mạnh, bây giờ cậu ta không có.”
Đàm Nghiễn nghe xong thì cười “ha ha ha” thật lâu, quả nhiên hai người đối diện nhau đây hiểu nhau nhất.
Nhiễm Thuật giận đến mức rống lên: “Yên lặng ăn sườn dê của cậu đi!”
Đàm Nghiễn không cãi nhau với Nhiễm Thuật. Dù là rapper nhưng cậu ta xác định cậu ta không ồn bằng Nhiễm Thuật, dù sao Nhiễm Thuật cũng là loại hình thức phát huy tại chỗ.
Đến chiều, ba người cùng nằm một chỗ trên sân thượng nhìn bầu trời đêm.
Lục Dĩ Nhiên nhắm mắt dưỡng thần, lần nữa rơi vào trạng thái thả lỏng của hắn.
Đàm Nghiễn thì hơi phiền não. Hình như là cậu ta ăn no quá thì phải, bây giờ nên nằm ngửa hay nằm nghiêng sang một bên đây? Hình như phụ nữ mang thai cũng nằm nghiêng…
Thế là Đàm Nghiễn nghiêng người sang bên.
Nhiễm Thuật lại đột nhiên kêu lên: “Uầy! Tôi đã nghĩ ra phải phản bác các cô ấy như thế nào rồi.”
Sau đó cậu lấy điện thoại ra nhanh chóng gõ chữ, tiếp tục chiến với fan hâm mộ.
Lục Dĩ Nhiên khẽ thở dài một tiếng khá khó nhận ra.
*
Lần này ghi hình show truyền hình thực tế rất thuận lợi. Cả hành trình, mệt nhất e chỉ có trồng hoa hồng leo, và Nhiễm Thuật mắng chửi giúp người ta, còn những người khác đều rất yên lặng hưởng thụ cuộc sống.
Không thể không nói Lục Dĩ Nhiên sống thật sự rất dưỡng sinh.
Nhiễm Thuật không có cách nào đưa những người khác tham gia vào sinh hoạt ngày thường của cậu, dù sao cuộc sống của cậu toàn là những hoạt động hại thận.
Lúc tiễn Nhiễm Thuật, Lục Dĩ Nhiên tiện thể tiếp khách mời mới đến luôn.
Còn Đàm Nghiễn vẫn phải ở lại nhà Lục Dĩ Nhiên bốn ngày nữa.
Sau khi tạm biệt với bọn họ xong, Nhiễm Thuật ngồi lên xe, nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tang Hiến: Cục cưng lớn nhà anh lại kiếm tiền xong rồi về đây.
vô cùng vô cùng đáng ghét Ừm, giỏi quá.
R. S: Vậy hôm nay em có thể gặp anh trai nhà em không?
vô cùng vô cùng đáng ghét Có thể, hôm nay anh đến chỗ của em.
R. S: Được, em biết rồi.
Lúc Nhiễm Thuật từ đường sắt cao tốc trở về nhà thì Tang Hiến đã ở trong nhà của cậu, còn đang chơi với Đại Ca.
Nhiễm Thuật bước nhanh vào cửa, quăng giày đi, vọt về trước mấy bước bổ nhào vào trong ngực Tang Hiến: “Mau cho em gặm hai miếng.”
Tang Hiến đỡ eo Nhiễm Thuật, mặc kệ cậu giày vò, bị hôn “chụt chụt” mấy cái.
Sau một hồi Nhiễm Thuật mới hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, đang chờ em ăn cùng luôn.”
Tinh thần của Nhiễm Thuật trở nên tỉnh táo, cậu đi nhanh về phía nhà bếp: “Em nấu cho ăn, lần này em đã học rồi.”
“Chờ đã…” Tang Hiến nhớ ra chuyện gì đó, vội đi theo nhưng thấy Nhiễm Thuật đã đang tìm kiếm gì đó ở trong nhà bếp.
“Lạ thật, nồi của em đâu…”
Tang Hiến ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Anh thấy mấy cái nồi đó không an toàn nên vứt rồi, thời gian nữa sẽ đổi cho em một mớ.”
Nhiễm Thuật ngừng tìm kiếm, quay đầu lại nhìn về phía Tang Hiến, ánh mắt dần trở nên sắc bén: “Anh chỉ đơn giản là không thích em nấu ăn đúng không?”
“Không, dù sao lần trước nấu ăn nguy hiểm như vậy, anh rất lo lắng cho sự an toàn của em.”
“Tang Hiến, anh tưởng em ngốc à?”
“Ừm.”
Nhiễm Thuật im lặng một hồi mới nhận ra hỏi: “Ừm là có ý gì? Anh thấy em ngốc thật à?”
“Anh không quan tâm, em ngốc rất đáng yêu.”
Nhiễm Thuật vội đứng dậy, ầm ĩ với Tang Hiến, không ngừng đẩy anh: “Em đi ra ngoài làm việc, quay chương trình truyền hình thực tế cũng nhớ đến học nấu gì đó cho anh ăn, kết quả anh ở đây ném nồi của em đi! Anh là cái thứ vong ân phụ nghĩa, uổng công em đối xử tốt với anh như vậy mà anh lại phụ em! Anh nói xem anh có xứng với em không! Hẹn hò với đồ chó như anh, em cũng như bị chó xxx.”
(*)
“Được, em không cần phải học nữa, sau này để anh học.”
“Không! Anh xem thường em, em phải chứng minh cho anh thấy!”
Tang Hiến chỉ có thể thở dài, cuối cùng vẫn lấy nồi mà anh đã giấu ra.
Nhiễm Thuật vô cùng không vui mang nồi đi rửa, sau đó giơ ra với Tang Hiến: “Anh thấy không, phải chờ ráo nước hết rồi mới đổ dầu vào.”
“Ừm.” Tang Hiến gật đầu, thuận miệng khen: “Cục cưng lớn nhà anh giỏi quá, còn biết rót dầu nữa.”
“Đương nhiên rồi!” Nhiễm Thuật tràn đầy phấn khởi bỏ đồ ăn vào, trong nồi lại nổ lần nữa.
Đồ ăn mới rửa cũng có nước.
Ngay khi Nhiễm Thuật còn đang hốt hoảng, không biết từ lúc nào Tang Hiến đã lấy ra tấm khiên chắn ở trước người cậu.
Nhiễm Thuật nhìn Tang Hiến một thoáng, đỡ giận một chút: “Phối hợp không tệ.”
“Ừm, cảm ơn sự công nhận của lãnh đạo.”
Nhiễm Thuật cầm cái nồi, cố gắng lật xào lần nữa giống như kiếm khách rút kiếm ra, đồng thời chỉ huy Tang Hiến: “Anh đừng cản tầm nhìn của em. Anh phải suy nghĩ cho chiều cao một mét bảy tám một chút, em không nhìn thấy nồi. Anh lấy muối ra giúp em, anh xem nhiều như thế này đủ chưa? Lần này không mặn nữa.”
“Hẳn là ổn rồi, trước tiên bỏ vào ít thôi, sau đó mà nhạt thì chúng ta lại bỏ thêm.”
“Ý kiến hay đấy.”
Dưới sự đoàn kết hợp tác của hai người, một nồi cải bắp xào ra đời.
Nhiễm Thuật nhìn thấy món ăn thì rất hài lòng, nhưng nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai: “Có phải chúng ta phải nấu cơm trước không?”
“Ừm…” Tang Hiến cũng vừa mới nghĩ ra, vì sự chú ý của anh đặt hết vào việc Nhiễm Thuật xào rau.
Nhiễm Thuật nhanh chóng vung tay: “Không sao, không phải chỉ là món chính thôi à, trong nhà của em có bánh mì.”
Tang Hiến hơi chần chừ: “Bắp cải ăn với bánh mì à?”
“Đây gọi là cách ăn của Nhiễm.”
Kết quả là hai người dứt khoát bỏ ý định nấu cơm, lấy bánh mì lát ra kẹp bắp cải xào ở giữa ăn.
Chỉ e đến cuối cùng hai người cũng không thể nói rõ được rằng rốt cuộc là bọn họ ăn bánh mì no hay là ăn bắp cải mới no.
Trong lúc ăn Nhiễm Thuật mở máy chiếu lên, dùng di động chiếu video, như vậy cậu có thể xem được màn đạn.
Hai người xem “Không phải tôi” tập mới. Vốn vẫn đang rất bình thường, đến lúc Nhiễm Thuật chạy như điên trên máy chạy bộ để chọn Tùy Hầu Ngọc, động tác ăn của Tang Hiến bỗng trở nên chậm lại một cách rõ ràng.
Ngay sau đó Tùy Hầu Ngọc xuất hiện, bắt đầu phơi bày quan hệ của cậu và Nhiễm Thuật.
Tang Hiến đột nhiên u oán nói: “Hai người bọn em chiến tranh lạnh còn nhắn số 1, em cãi nhau với anh thì không để ý đến anh luôn.”
Nhiễm Thuật vẫn còn đang xem cảnh trên video, thuận miệng trả lời: “Hai chúng ta không có bánh xe lớn*.”
*Trên ứng dụng QQ thì nhắn liên tục với nhau 30 ngày sẽ có bánh xe lớn.
“Đúng vậy… Hai chúng ta cũng không có bánh xe lớn.”
Nhiễm Thuật dần cảm thấy không đúng lắm. Cậu quay đầu nhìn Tang Hiến một lát, nói: “Anh so đo cái gì với Ngọc Ca thế?”
“Ừm, anh không so nổi với cậu ấy.”
“…” Nhiễm Thuật tiếp tục ăn, thậm chí cảm thấy người ở bên người mình thật làm mình mất hứng.
[Trúc mã & trúc mã là đỉnh nhất!]
[Ngọc thụ lâm phong is real!]
[Ngọc Ca sủng quá đi! Tôi ship!]
Ngay sau đó màn hình toàn spam “Ngọc thụ lâm phong is real”.
Tang Hiến đột nhiên chỉ vào màn hình nói: “Không có ai nhắc đến anh.”
“Anh không tham gia chương trình truyền hình thực tế, bọn họ nhắc đến anh làm gì?”
“Nhưng mấy ngày trước bọn họ còn đang ship CP anh với em, bây giờ chỉ nói em với Tùy Hầu Ngọc.”
“Lúc em với anh livestream bọn họ toàn nhắc đến anh mà!”
Nhiễm Thuật vừa trả lời xong thì trong video truyền đến tiếng khóc thút thít của cậu: “Ngọc Ca, cậu ôm tớ cái đi…”
Tang Hiến lại bắt đầu: “Em cũng chưa từng nói như vậy với anh.”
“Em mà nói với anh như thế, anh không chỉ ôm em mà còn làm em!”
“Nhưng em làm nũng với cậu ta.”
“Em chưa từng làm nũng với anh à?”
“Em làm nũng vào lần hoa nhà không thơm bằng hoa dại.”
“…” Lần đó Nhiễm Thuật say rượu, không nhớ rõ mình đã nói gì nhưng Tang Hiến thì lại nhớ rõ.
Nhiễm Thuật nhanh chóng cầm lấy điều khiển từ xa, không định xem tiếp.
Tang Hiến đè tay cậu lại: “Đằng sau còn có cảnh tượng anh không xem nổi à?”
“Không có!” Nhiễm Thuật giải thích.
“Vì sao em lại đột nhiên nói to lên, em đang che giấu sự chột dạ của mình à?”
Nhiễm Thuật đau đầu đến mức nhíu mày. Bình thường Tang Hiến luôn là một tổng giám đốc bá đạo đạt tiêu chuẩn, khi ghen lên thì thật sự khiến người ta không chịu được.
Tổng giám đốc bá đạo cũng lôi chuyện cũ ra nói, có mất giá không?
Đúng vậy, đây là một tổng tài bá đạo cãi nhau với cậu cũng viết nhật ký!
Tức chết đi được!
Sau khi Lưu Huân xuất hiện, Nhiễm Thuật có vẻ căng thẳng thật. Cậu lén liếc Tang Hiến mấy lần, sợ Tang Hiến ghen với cả Lưu Huân thì quả thật là hai cú bạo kích cùng một lúc.
Cũng may Tang Hiến phản ứng rất bình tĩnh, không nói gì nữa. Cậu cũng âm thầm thở dài một hơi theo.
Nhưng bão bình luận trên màn hình vẫn không yên tĩnh như trước.
[Tôi cảm giác Ngọc Ca đang tranh giành chú với Lưu Huân ấy?]
[Tôi thấy được chiến tranh khói lửa!]
[Đột nhiên cảm thấy dục vọng độc chiếm của Ngọc Ca rất mạnh.]
[Chương trình truyền hình thực tế như trở thành phim thần tượng ấy.]
Nhiễm Thuật rất muốn giải thích với Tang Hiến. Không phải là Tùy Hầu Ngọc tranh giành cậu với Lưu Huân, Tùy Hầu Ngọc chỉ muốn cậu giữ khoảng cách nhất định với Lưu Huân mà thôi.
Nhưng cậu không tài nào mở miệng nói ra chuyện này được.
Tang Hiến nghiêm túc nhìn màn hình, nhìn bão bình luận đang hoan hỉ ship CP Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc.
“Nếu bọn họ biết thật ra Tùy Hầu Ngọc là 0 thì sẽ có tâm trạng như thế nào đây?” Tang Hiến đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Khi đứng chung với em, Ngọc Ca rất 1.”
“Cũng đúng.”
Show kết thúc tại cảnh Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật nhốt bọn Lưu Huân vào trong thang máy, phần sau sẽ chiếu ở tập tiếp theo.
Sau khi xem xong, Tang Hiến im lặng đứng dậy, bưng đĩa đi vào phòng bếp. Dường như anh đang nghiên cứu cách dùng máy rửa chén, dù sao trước đó anh cũng chưa dùng bao giờ.
Nhiễm Thuật thì lén đi theo, nhìn anh một lát, thấy anh xử lý xong rồi đi ra khỏi phòng bếp, đột nhiên mặc áo khoác của mình vào.
Cậu khó hiểu hỏi: “Anh muốn đi à?”
Giận đến mức này rồi?
Tang Hiến lại lần nữa đi đến: “Em đăng Weibo đi, nói em sắp livestream.”
Nhiễm Thuật nhìn giờ: “Đã mười rưỡi rồi, livestream ngay bây giờ luôn ạ?”
“Ừm, livestream.” Tang Hiến hiến trả lời xong thì lấy ba lô của mình tới, lấy một cái hộp mở ra, hỏi cậu: “Cái cài áo nào đẹp?”
“…” Trước kia Tang Hiến không có thói quen mang nhiều cài áo như vậy ra ngoài nhỉ.
Nhiễm Thuật bị Tang Hiến giục, chỉ có thể bắt đầu livestream thật.
Đang trong giai đoạn chuẩn bị nên người trong studio cũng không nhiều, chỉ nhìn thấy làn mưa bình luận khó hiểu.
[Hạn tốc is real!]
Nhiễm Thuật nhìn bình luận giống nhau đầy màn hình, yên lặng quay đầu lại nhìn Tang Hiến đang luống cuống với cài áo, hoài nghi một cách hợp lý rằng đây đều là do Tang Hiến thuê.
Fan hâm mộ của Nhiễm Thuật nhanh chóng vào trong studio, dường như họ cũng rất khó hiểu.
[Hạn tốc nghĩa là gì?]
[Sao đột nhiên lại livestream]
[Tôi đã bỏ lỡ chuyện gì vậy, sao đọc không hiểu màn đạn?]
Nhiễm Thuật đang định mở miệng giải thích thì một miếng khoai tây chiên ngay lập tức bị nhét vào miệng cậu.
Cậu chỉ có thể im lặng nhai nuốt.
Tay của Tang Hiến mạnh mẽ xuất hiện trước ống kính, giận dữ chứng minh sự tồn tại của mình.
Bão bình luận nhanh chóng nhận ra.
[A a a, ông chủ đến.]
[Muộn như vậy rồi mà hai người còn ở chung với nhau, có thể trách tôi vì hiểu lầm không?]
Đợi đến khi nhìn thấy trong màn đạn spam nội dung liên quan đến mình, Tang Hiến mới hài lòng.
Nhiễm Thuật – công cụ hình người – chỉ có thể yên lặng điều chỉnh trò chơi, không nói được câu nào, vừa mới ăn no đã bị nhét cho thêm nguyên một bị khoai tây chiên.
Cậu giận mà không dám nói gì.
Dù sao món bé ngốc xào lăn mà Tang Hiến xào này cũng có thể xem như là không tệ.