Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế

Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế - Chương 22




Con-tu-ma-clous (Tính từ): Ngoan cố chống lại chính quyền; ngoan cố không chịu nhượng bộ.

Sẽ có lúc một người phải hành động một cách ngoan cố, thậm chí là khi chồng họ đang hết sức không hài lòng.

Trích nhật ký cá nhân của Caroline Ravenscroft

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tuần trăng mật của họ đã kết thúc. Đó chính là lúc họ phải tóm Oliver.

Blake chưa bao giờ bực bội với công việc của Bộ Chiến tranh như bây giờ. Anh không muốn săn lùng bọn tội phạm mà muốn được đi dạo dọc bãi biển với vợ mình. Anh không muốn phải né tránh những làn đạn mà muốn được cười thật to như khi giả vờ né tránh những nụ hôn của Caroline.

Trên tất cả, anh muốn được đổi cảm giác sợ hãi lấy những khám phá về cảm xúc nồng cháy của thứ gọi là tình yêu.

Thật tốt khi cuối cùng anh cũng thừa nhận điều đó với chính bản thân. Anh đã phải lòng vợ mình.

Anh cảm giác như thể mình đang đi qua một vách đá và cười toe toét khi mặt đất đột ngột hiện ra. Anh không ngừng mỉm cười một cách ngớ ngẩn hay bật cười một cách thiếu phù hợp; anh thấy xung quanh mình hoang vắng đến kỳ lạ khi đôi lần không thể tìm thấy nàng. Anh có cảm giác mình giống như chúa tể thế giới, giống như phát minh ra một phương pháp để chữa bệnh ung thư, và giống như phát hiện ra một người có thể bay lượn chỉ trong một ngày.

Anh chưa từng mơ đến ngày mình bị một người khác hấp dẫn nhiều đến thế. Anh thích quan sát những cảm xúc trên khuôn mặt nàng - những đường cong mềm mại của bờ môi nàng khi nàng vui vẻ và những nếp nhăn trên trán nàng khi nàng lúng túng.

Anh thậm chí còn thích ngắm nhìn nàng say ngủ, mái tóc nâu mềm mại của nàng xõa tung trên gối. Ngực nàng phập phồng theo từng hơi thở, và trông nàng thật dịu dàng và bình yên. Anh từng có lần hỏi nàng liệu những tật xấu có biến mất khi nàng đang ngủ hay không.

Câu trả lời của nàng khiến trái tim anh tan chảy.

"Em chẳng còn tật xấu nào nữa rồi", nàng đáp.

Và Blake nhận ra rằng những tật xấu trong anh cũng đã biến mất. Anh quyết định rằng chính nụ cười của nàng đã mang chúng đi. Caroline có khả năng tìm thấy những điểm hài hước của một chủ đề dù là nhàm chán nhất. Anh cũng phát hiện ra rằng nàng luôn tự hào về chính mình vì khả năng bắt chước. Những thứ nàng không giỏi, nàng sẽ thay thế bằng sự nhiệt huyết, và Blake thường xuyên thấy mình cười nhiều gấp đôi.

Nàng đã sẵn sàng để đi ngủ, ngân nga một mình trong phòng tắm, phòng tắm của nàng, nàng đã gán cái tên đó cho nó khi sống ở đây được gần một tuần. Sớm sắp xếp hết những đồ đạc đầy nữ tính của mình trong đó và chen cả vào đồ của anh, dù rằng nàng không có bất cứ thứ gì trước khi Penelope đưa nàng đi mua sắm.

Và Blake yêu điều đó. Anh yêu mọi sự xâm nhập mà nàng mang đến cuộc đời mình, từ việc sắp xếp lại đồ nội thất cho đến mùi hương mơ hồ của nàng - thứ mùi lan tỏa khắp căn nhà khiến anh mất cảnh giác và nhức nhối ham muốn nàng.

Anh cũng đã sớm đi ngủ vào đêm đó, tựa lưng vào gối khi lắng nghe tiếng nàng tắm gội. Hôm này là ngày 30 tháng 7. Ngày mai, anh và James sẽ tóm Oliver Prewitt lẫn những kẻ phản bội cùng hội cùng thuyền với gã. Họ đã lên kế hoạch cho nhiệm vụ này đến từng chi tiết nhỏ nhất, nhưng Blake vẫn cảm thấy không thoải mái. Và lo lắng. Rất, rất lo lắng. Anh hoàn toàn sẵn sàng cho công việc ngày mai, nhưng vẫn có quá nhiều biến động, quá nhiều thứ có thể sai lầm.

Và chưa bao giờ Blake cảm thấy sợ mất quá nhiều thứ như lúc này.

Khi Marabelle còn sống, họ vẫn trẻ và luôn nghĩ mình bất tử. Những nhiệm vụ của Bộ Chiến tranh chỉ là những cuộc phiêu lưu vĩ đại. Anh chẳng hề lo lắng trước mỗi nhiệm vụ được giao vì không thực sự quan tâm đến kết quả. Ồ, anh muốn trông thấy những kẻ phản quốc bị mang ra công lý, nhưng vì vài lý do khiến anh không muốn nhìn chúng bị treo cổ... chà... đó thực là một tổn thất lớn với anh.

Nhưng giờ thì khác. Anh quan tâm. Anh muốn được hoàn thành nhiệm vụ này và xây đắp cuộc hôn nhân với Caroline nhiều hơn bất cứ thứ gì. Anh muốn được quan sát nàng bận rộn với vườn hồng, và muốn được trông thấy khuôn mặt nàng trên chiếc gối cạnh mình mỗi sáng. Anh muốn được làm tình với nàng trong hoang dại, và muốn được chạm lên chiếc bụng lớn dần của nàng khi nàng mang trong mình những đứa con của họ.

Anh muốn mọi thứ mà cuộc sống đã ban tặng. Muốn từng điều kỳ diệu và sự hân hoan. Và anh sợ vì biết những thứ đó có thể dễ dàng mất đi ra sao.

Chỉ với một viên đạn nhằm đúng mục tiêu.

Nhận ra tiếng ồn ào của Caroline đã ngừng hẳn, Blake liền nhìn về phía cửa phòng tắm đang hé ra vài phân. Anh nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe, sau đó là sự im lặng đến đáng ngờ.

"Caroline?", anh gọi.

Nàng thò đầu ra với một chiếc khăn lụa đen quấn trên đầu. "Cô ấy không ở đây."

Anh nhướng lông mày. "Vậy em là ai? Và em đã làm gì với vợ ta?"

Nàng mỉm cười quyến rũ. "Dĩ nhiên em là Carlotta De Leon. Và nếu anh không tóm em bây giờ, Senor Ravenscroft, em sẽ phải viện đến những chiến thuật buồn chán nhất của mình."

"Mới nghĩ thôi anh đã rùng mình."

Nàng nhảy lên giường và chớp mắt nhìn anh. "Đừng nghĩ. Chỉ cần tóm thôi."

"Ồ. Nhưng anh không thể. Anh là một người đàn ông ngay thẳng và đạo đức.

Anh sẽ không bao giờ làm trái những lời thề hôn ước đâu."

Nàng nhăn mặt. "Em đảm bảo là vợ anh sẽ tha thứ cho anh lần này."

"Caroline ư?", anh lắc đầu. "Không bao giờ. Cô ấy nóng nảy lắm đấy. Cô ấy khiến anh sợ chết khiếp."

"Anh không nên nói về cô ấy như thế."

"Em quả là một điệp viên giàu lòng thương cảm."

"Em là độc nhất", nàng nhún vai nói.

Anh cắn môi trong nỗ lực để kiềm chế việc bật cười. "Em là người Tây Ban Nha ư?"

Nàng giơ tay với một điệu chào trịnh trọng. "Nữ hoàng Isabelle muôn năm!"

"Anh hiểu rồi. Vậy tại sao em lại nói giọng Pháp?"

Mặt nàng xị ra, sau đó nàng nói bằng giọng bình thường. "Thật ư?"

"Đúng thế, một giọng Pháp hoàn hảo", anh nói dối.

"Em chưa từng gặp người Tây Ban Nha nào trước đây."

"Và anh thì chưa từng gặp ai có giọng giống em."

Nàng đập mạnh vào vai anh.

"Thực sự thì em cũng chưa từng gặp một người Pháp nào."

"Không!"

"Đừng có chọc em. Em chỉ đang cố làm anh vui thôi."

"Và em thành công rồi." Anh nắm lấy tay nàng và xoa ngón cái lên mu bàn tay nàng.

"Caroline, anh muốn em biết rằng em làm anh thấy vô cùng hạnh phúc."

Mắt nàng ươn ướt nghi ngờ. "Tại sao âm thanh này lại có vẻ giống với khúc dạo cho một tin xấu thế?"

"Chúng ta có vài vấn đề nghiêm túc cần thảo luận."

"Điều này có vẻ liên quan đến nhiệm vụ tóm Oliver ngày mai, đúng không?"

Anh gật đầu. "Anh sẽ không nói dối em rằng nó không nguy hiểm."

"Em biết", nàng nói, giọng lí nhí.

"Bọn anh đã phải thay đổi kế hoạch một chút khi Prewitt phát hiện ra đám cưới của chúng ta."

"Ý anh là sao?"

"Moreton - lãnh đạo cấp cao ở Bộ Chiến tranh - định gửi cho bọn anh một số trợ lực phòng trường hợp xấu. Giờ thì ông ấy không thể làm thế nữa."

"Tại sao?"

"Bọn anh không muốn Prewitt dấy thêm nghi ngờ. Gã đang theo dõi anh.

Nếu như cả tá người ở Bộ cùng tới trang viên Seacrest một lúc thì gã sẽ đánh hơi được mọi chuyện ngay."

"Tại sao họ lại không đơn giản là giữ bí mật về chuyện này?", nàng cao giọng. "Đó chẳng phải là những gì anh vẫn đang làm ở Bộ Chiến tranh hay sao?

Lén lút di chuyển trong đêm?"

"Đừng lo lắng, em yêu. Chúng ta vẫn sẽ có trợ thủ."

"Bốn người không đủ! Em không biết có bao nhiêu tên đang làm việc cho Oliver."

"Theo như các báo cáo của gã", anh kiên nhẫn nói, "Thì chỉ có bốn. Chúng ta có lực lượng vừa đủ cân bằng".

"Em không muốn vừa đủ. Anh phải áp đảo chúng về số lượng."

Anh vươn tay vuốt mái tóc nàng, nhưng nàng lập tức giật khỏi anh.

"Caroline", anh nói. "Đây là điều phải làm."

"Không", nàng ngang ngược, "Nó không nên như thế".

Anh nhìn nàng chằm chằm, một cảm giác cực kỳ xấu cuộn lên trong bụng.

"Ý em là gì?"

"Em sẽ đi cùng anh."

Anh nhổm dậy. "Không!"

Nàng trườn khỏi giường và chống hông. "Làm sao anh có thể thực hiện công việc này mà không có em chứ? Em có thể nhận dạng từng người một trong số họ. Em biết từng ngõ ngách của nơi đó, còn anh thì không."

"Em sẽ không đi đâu cả. Đó là quyết định cuối cùng."

"Blake, anh đang suy nghĩ thiếu sáng suốt đấy."

Anh vùng đứng lên và áp đảo nàng. "Đừng có kết tội anh là suy nghĩ thiếu sáng suốt. Em nghĩ rằng anh sẽ sẵn lòng đặt em vào nguy hiểm sao? Dù chỉ là một phút? Vì Chúa, người phụ nữ này, em có thể bị giết đấy."

"Anh cũng thế", nàng dịu dàng nói.

Nếu nghe thấy lời nàng, anh cũng không biểu lộ cho nàng biết. "Anh sẽ không thể vượt qua được chuyện đó một lần nữa", anh nói. "Nếu phải trói em vào thành giường, anh cũng sẽ làm, nhưng em sẽ không đi đến bất kỳ chỗ nào gần bờ biển cho đến đêm mai."

"Blake, em nhất định không chờ ở trang viên Seacrest, tỉa tót móng tay và tự hỏi liệu mình có một người chồng hay không."

Anh vò tóc với một cử chỉ thiếu kiên nhẫn. "Anh nghĩ rằng em ghét cuộc sống này - đầy nguy hiểm và âm mưu. Em từng nói với anh rằng em cảm thấy buồn nôn trong suốt thời gian chúng ta đột nhập vào nhà Prewitt. Vì lý do quái quỷ gì mà em lại muốn đi cùng anh lúc này cơ chứ?"

"Em cực kỳ ghét nó!", nàng thốt ra. "Em ghét nó đến tận xương tủy. Anh có biết cảm giác lo lắng là thế nào không? Thực sự lo lắng ấy? Cảm giác ruột gan như bị thiêu đốt và khiến anh muốn gào thét thật to?"

Anh nhắm nghiền mắt lại một lúc và nhẹ nhàng nói, "Giờ thì anh đang cảm thấy như thế đây".

"Vậy thì anh sẽ hiểu tại sao em không thể ngồi đây và chẳng làm gì cả. Vấn đề quan trọng không phải là em ghét nó, cũng chẳng phải là em sợ. Anh không hiểu điều đó hay sao?"

"Caroline, có lẽ nếu em được huấn luyện ở Bộ Chiến tranh. Nếu em biết cách bắn súng. Và..."

"Em có thể bắn súng. Em đã bắn Percy."

"Điều anh đang cố nói với em là nếu như em đi cùng, anh sẽ không thể tập trung vào nhiệm vụ. Nếu lo lắng cho em, nhiều khả năng anh sẽ bắn trượt và tự giết chính mình."

Caroline cắn môi dưới và chậm rãi nói, "Anh nói đúng".

"Tốt", anh ngắt lời, giọng cộc lốc. "Vậy thì cứ thế mà làm."

"Không. Sự thật là em có thể giúp đỡ anh. Anh có thể cần em."

Anh nắm lấy cánh tay nàng và khóa chặt ánh mắt nàng. "Anh cần em ở đây, Caroline. Bình an vô sự."

Nàng nhìn lên anh và thấy điều gì đó mình chưa từng mong đợi trong đôi mắt xám của anh - sự tuyệt vọng. Nàng đưa ra quyết định. "Tốt thôi", nàng thì thầm. "Em sẽ ở đây. Nhưng em sẽ chẳng thấy vui vẻ gì với nó."

Những lời cuối cùng của nàng bị bóp nghẹt khi anh kéo nàng về phía mình trong một cái ôm thật chặt. "Cảm ơn", anh thì thầm, và nàng không chắc liệu anh đang nói với nàng hay với Chúa.

Đêm sau đó là đêm kinh khủng nhất trong cuộc đời Caroline. Blake và James rời đi ngay sau bữa tối, trước khi trời tối hẳn. Họ tuyên bố rằng họ cần phải đánh giá lại địa thế quanh vùng. Khi Caroline phản đối vì cho rằng ai đó có thể nhận ra họ, họ chỉ phá lên cười. Blake nổi tiếng là một địa chủ trong vùng, họ trả lời nàng như thế. Tại sao anh lại không thể ra ngoài thăm thú cùng người bạn chí cốt của mình? Hai người thậm chí còn lên kế hoạch dừng chân ở một quán rượu địa phương để tiếp tục đánh lừa mọi người rằng họ đơn giản chỉ là một cặp quý tộc đam mê chè chén.

Caroline phải thừa nhận rằng những lời họ nói thật có lý, nhưng nàng không thể xua đi cơn run rẩy đang quằn quại trong bụng. Nàng biết mình nên tin tưởng chồng mình và James, sau cùng thì họ đã làm việc trong Bộ Chiến tranh nhiều năm liền. Chắc chắn là họ biết mình cần làm gì.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Cảm giác khó chịu chỉ đơn giản là không biến mất. Caroline nhớ rất ít kỷ niệm về những buổi dạo chơi cùng mẹ, nhưng vẫn nhớ có lần mẹ nàng đã bật cười với cha và nói gì đó về chuyện trực giác của phụ nữ hiếm khi sai lầm.

Khi đứng bên ngoài trang viên Seacrest, nàng nhìn lên mặt trăng và những ngôi sao trên bầu trời rồi nhủ thầm, "Mẹ, con thực sự hy vọng rằng mẹ cũng không biết mình đã nói điều gì".

Nàng chờ đợi cảm giác bình yên mình thường tìm thấy trên bầu trời đêm, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời nàng, nó không xuất hiện.

"Chết tiệt", nàng lẩm bẩm. Mắt nàng nhắm nghiền rồi lại mở ra và nhìn lên bầu trời.

Chẳng có gì xảy ra cả, nàng vẫn cảm thấy rất tồi tệ.

"Mày suy diễn quá nhiều rồi", nàng tự nhủ. "Mày chưa từng có chút gì gọi là trực giác của phụ nữ trong suốt cuộc đời mày. Mày thậm chí còn chẳng biết liệu chồng mày có yêu mày hay không cơ mà. Mày không nghĩ rằng một người phụ nữ ít ra cũng phải có trực giác trong chuyện đấy đúng không?"

Nàng muốn nhảy lên lưng ngựa để phi đến giải cứu cho Blake và James hơn muốn làm bất cứ điều gì. Nhưng có lẽ họ không cần nàng phải giải cứu, và nàng biết Blake sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng. Niềm tin là điều đáng quý, và nàng không muốn hủy hoại niềm tin đó chỉ vài ngày sau hôn lễ của mình.

Có lẽ nếu đi dạo xuống bờ biển, đến nơi mà nàng và Blake đã làm tình lần đầu tiên, nàng có thể tìm thấy chút yên bình.

Trời ngày càng tối hơn, nhưng Caroline đã quay lưng và đi dọc theo đường mòn dẫn đến bãi biển. Nàng len qua khu vườn và bước vào con đường đá khi nghe thấy tiếng gì đó.

Tim nàng ngừng đập. "Ai đấy?", nàng hỏi.

Chẳng có gì xảy ra.

"Ngươi đang cư xử rất ngu ngốc đấy", nàng lẩm bẩm.

"Chỉ cần đi ra..."

Dường như không biết từ đâu, một lực cực mạnh đánh lên lưng nàng khiến nàng ngã lăn xuống đất. "Đừng nói một từ nào", giọng nói gầm gừ vào tai nàng.

"Oliver?", nàng nghẹn lời.

"Tao nói câm miệng!" Tay gã bịt chặt miệng nàng.

Chính là Oliver. Tâm trí nàng quay cuồng. Gã đang làm cái quái gì ở đây thế này?

"Tao sẽ hỏi mày vài câu", giọng gã đầy đe dọa. "Và mày sẽ phải cho tao câu trả lời."

Kìm nén cơn hoảng sợ, nàng gật đầu.

"Chồng mày làm việc cho ai?"

Mắt nàng mở to, và nàng thầm cảm ơn rằng gã đã phải tốn chút thời gian để bỏ tay khỏi miệng nàng, vì nàng không biết phải nói gì. Khi gã cuối cùng cũng để nàng nói, cánh tay gã vẫn tàn nhẫn vòng quanh cổ nàng, nàng cất lời, "Tôi không biết ông đang nói đến cái gì".

Gã giật mạnh nàng ra phía sau, để cánh tay ép lên khí quản nàng. "Trả lời tao!"

"Tôi không biết! Tôi thề!" Nếu như nàng khai ra, mọi hoạt động của Blake sẽ tan thành mây khói. Anh có thể tha thứ cho nàng, nhưng nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

Oliver đột ngột thay đổi vị trí để có thể vặn tay nàng ra sau. "Tao không tin mày", gã gầm gừ. "Mày có rất nhiều điểm khiến người ta phát cáu, nhưng mày không phải đứa ngốc. Chồng mày làm việc cho ai?"

Nàng cắn môi. Oliver sẽ không tin rằng nàng hoàn toàn mù mờ về những gì chồng mình đang làm, nên nàng trả lời, "Tôi không biết, nhưng mà thi thoảng anh ấy vẫn ra ngoài".

"A, giờ thì chúng ta có thêm đầu mối rồi. Gã đi đâu?"

"Tôi không biết."

Gã lại kéo mạnh tay nàng đến mức nàng có thể chắc rằng mình đã bị trật khớp.

"Tôi không biết!", nàng rít lên. "Thực sự là không biết."

Gã xoay nàng lại. "Mày có biết giờ gã đang ở đâu không?"

Nàng lắc đầu.

"Tao thì biết."

"Ông biết ư?", nàng nghẹn lời.

Gã gật đầu, mắt nheo lại đầy nguy hiểm và tàn bạo. "Hãy tưởng tượng xem mày sẽ ngạc nhiên thế nào khi tao phát hiện ra gã ở một nơi xa lạ đêm nay."

"Tôi không biết ý ông là gì."

Gã bắt đầu lôi nàng về phía đường chính. "Mày sẽ hiểu nhanh thôi." Gã kéo nàng theo cho đến khi họ đến chỗ một chiếc xe ngựa nhỏ đậu bên đường. Con ngựa đang ung dung nhai cỏ cho đến khi Oliver đá vào chân nó.

"Oliver!", Caroline nói. "Tôi chắc chắn là việc đó không cần thiết."

"Câm miệng!" Gã đẩy nàng lên một bên cỗ xe và trói tay nàng bằng một sợi dây thừng thô ráp.

Caroline nhìn xuống tay mình và bực bội nhận ra gã cũng trói nàng chặt hệt như Blake từng làm. Nàng sẽ thật may mắn nếu như không có chút máu nào dính trên tay. "Ông định mang tôi đi đâu?", nàng hỏi.

"Đi gặp thằng chồng yêu dấu của mày."

"Tôi nói với ông rồi, tôi không biết anh ấy đang ở đâu."

"Và tao cũng đã nói với mày là tao biết."

Nàng nuốt xuống, thấy càng lúc càng khó để giữ vững can đảm. "Chà, vậy thì, anh ấy đang ở đâu?"

Gã đẩy nàng vào xe rồi ngồi xuống phía sau nàng, và thúc con ngựa phi nước đại. "Ngài Ravenscroft đang đứng quan sát eo biển nước Anh một cách vô tội vạ. Hắn đang cầm một chiếc kính viễn vọng trong tay và đi cùng hắn là Hầu tước Riverdale cùng hai gã đàn ông khác mà tao không nhận ra là ai."

"Có lẽ họ đang làm vài cuộc nghiên cứu khoa học. Chồng tôi là một nhà sinh thái học xuất sắc."

"Đừng có xúc phạm tao. Hắn đang dùng kính viễn vọng để quan sát người của tao."

"Người của ông ư?", nàng lặp lại.

"Mày nghĩ tao chỉ là một tên nhàn rỗi thích chôm tiền của mày ư?"

"À, vâng", Caroline thừa nhận trước khi nàng có cơ hội cân nhắc.

"Đúng thế, tao đã lên kế hoạch cho những tài sản của mày, và không nghĩ là mình sẽ tha thứ cho mày về tội phản bội, nhưng tao cũng có kế hoạch riêng cho cuộc đời tao."

"Ý ông là gì?"

"Ha! Mày sẽ không muốn biết đâu."

Nàng nín thở khi chiếc xe rẽ vào một góc quanh với tốc độ thiếu an toàn.

"Có vẻ như tôi sẽ sớm biết thôi, Oliver, nếu như ông cứ khăng khăng bắt tôi theo kiểu thế này."

Gã nhìn nàng một cách khó chịu.

"Nhìn đường đi!", nàng rít lên, suýt nữa nôn sạch mọi thứ khi họ gần như đâm sầm vào một cái cây.

Oliver giật dây cương thật mạnh, con ngựa đã sớm phát cáu với cú đá liền khịt mũi và dừng lại. Caroline bị giật mạnh về phía trước. "Tôi cho rằng mình sẽ phát bệnh mất", nàng lẩm bẩm.

"Đừng có nghĩ rằng tao sẽ dọn sạch mớ hỗn độn khi mày vét sạch tài sản của mày", Oliver ngắt lời, đá mạnh con ngựa.

"Thôi cái trò đá con ngựa tội nghiệp đó ngay!"

Gã quay đầu đối mặt với nàng, mắt ánh lên tia nguy hiểm. "Tao có thể nhắc mày rằng mày đang bị trói, còn tao thì không chứ?"

"Đó là quan điểm của ông sao?"

"Tao là người đưa ra mệnh lệnh."

"Ôi, thế thì đừng ngạc nhiên khi sinh vật tội nghiệp này sẽ đá vào đầu ông lúc ông không để mắt đến nó."

"Đừng có dạy tao phải đối xử với ngựa của tao thế nào", gã rống lên, rồi lại vụt lên lưng con ngựa. Họ tiếp tục di chuyển xuống đường, và khi có thể chắc chắn rằng Oliver đã đi với tốc độ chậm hơn, Caroline liền nói, "Ông đang nói với tôi về công việc của ông".

"Không", gã nói. "Tao không. Và câm miệng lại."

Nàng im lặng. Oliver sẽ không kể cho nàng bất cứ điều gì, và nàng có thể cũng sẽ sử dụng thời gian đó để lên một kế hoạch. Họ đang di chuyển song song với bờ biển, tiến gần đến dinh thự Prewitt và nơi mà Oliver đã đề cập về chuyến buôn lậu của gã trong các báo cáo. Nơi mà Blake và James đang phục kích.

Lạy Chúa, họ đang bị mai phục.

Có điều gì đó không đúng. Blake cảm thấy nó rõ ràng tận xương tủy.

"Gã đâu rồi?", anh rít lên.

"James lắc đầu và lôi chiếc đồng hồ bỏ túi ra. "Tôi không biết. Chiếc thuyền đã cập bến một tiếng trước. Prewitt lẽ ra phải có mặt ở đây để gặp họ rồi."

Blake rủa thầm trong bụng. "Caroline nói rằng Prewitt luôn đúng giờ."

"Liệu gã có biết Bộ Chiến tranh đang theo dõi mình không?"

"Không thể." Blake giơ chiếc kính viễn vọng lên mắt để tập trung về phía bãi biển. Một chiếc thuyền nhỏ đã thả neo cách bờ biển khoảng hai mươi thước. Không có quá nhiều thủy thủ, cho đến giờ họ mới do thám được hai người đàn ông trên boong. Một trong số họ giữ một chiếc đồng hồ bỏ túi và liên tục kiểm tra thời gian.

James huých Blake và anh đưa cho anh ta chiếc kính viễn vọng. "Lẽ ra hôm nay sẽ có vài chuyện diễn ra", Blake nói, "Không đời nào gã lại biết mình bị phát hiện".

James chỉ gật đầu khi quét mắt về hướng đường chân trời. "Trừ khi gã chết rồi, nếu không gã sẽ ở đây. Gã đã bỏ quá nhiều tiền cho vụ này."

"Còn người của gã ở chỗ chết tiệt nào được nhỉ? Theo dự tính thì sẽ phải có bốn người ở đây."

James nhún vai, vẫn giữ nguyên chiếc kính. "Có lẽ chúng đang chờ tín hiệu từ Prewitt. Có thể gã... Chờ đã!"

"Sao?"

"Có ai đó đang đến!"

"Ai cơ?" Blake cố tóm lấy chiếc kính viễn vọng, nhưng James từ chối đưa nó cho anh. "Là Prewitt", anh ta nói, "đến bằng xe ngựa. Và gã đi cùng một cô nàng".

"Carlotta De Leon", Blake đoán.

James chậm rãi hạ kính xuống. Mặt anh ta đã hoàn toàn tái mét. "Không", anh ta thì thào, "Là Caroline".