Săn Long Quyết 2: Thánh Tuyền Long Cung

Chương 2: Chuyến khám bệnh đêm khuya




Tại Tân Môn, phủ họ Cố đã loạn như cào cào.

Từ sau khi đám người Cố Đình Dục đến trấn Chúc Gia tới bây giờ đã được bảy ngày. Ban đầu những người trong phủ họ Cố mới chỉ suy đoán xem có phải bọn họ đã gặp nạn ở trấn Chúc Gia hay không, bởi vì rời đi nhiều ngày như vậy rồi mà không có tin tức gì gửi về, thật sự là làm cho người ta khó yên tâm được. Lời đồn mấy ngày nay cũng khiến cho người trong phủ hoảng sợ hơn, không ít người hầu đang bắt đầu tìm chỗ làm tiếp theo cho mình. Nếu không phải quản gia quản lý nghiêm ngặt thì e là người trong phủ đã đi hết sạch rồi, thậm chí có khi cả đồ đạc cũng bị bọn họ dọn đi hết.

Quản gia thấy tình hình như vậy bèn thương nghị với phủ họ Liễu một phen, lập tức đặt ra đối sách, phái người đến trấn Chúc Gia để tìm hiểu rõ một hai. Toàn bộ quyền hạn trong nhà đều giao cho quản gia xử lý, nếu có người hai lòng thì lập tức trục xuất ra ngoài, còn nếu hành xử lỗ mãng thì càng không cần để ý đến tình cảm chủ tớ, đưa thẳng đến quan phủ là xong.

Kể từ đó, phủ họ Cố xem như yên ổn được một thời gian. Trong khoảng thời gian ấy, người nhận lệnh tới trấn Chúc Gia cũng mang tin tức về, nói rằng ở cửa trấn Chúc Gia, xe ngựa của nhóm người Cố Đình Dục vẫn dừng tại chỗ, chỉ là trên xe không có một bóng người, ngay cả người kéo xe ngựa cũng đã bị giết.

Nghe nói Liễu Như Yên vừa hay tin này xong liền ngất xỉu, sau đó từ trên xuống dưới phủ họ Liễu cũng trở nên hỗn loạn. Dù vậy, người hai nhà vẫn không từ bỏ suy nghĩ tìm kiếm những người đã biến mất. Cả phủ họ Cố và họ Liễu đều cùng phái ra mấy nô bộc trung thành ngày đêm canh giữ ở cửa trấn Chúc Gia, ngóng trông Cố Đình Dục và những người khác có thể thoát hiểm quay về. Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, mới chốc đã hai ngày hai đêm. May là cuối cùng nỗ lực của bọn họ đã không uổng phí. Không lâu sau đó, nhóm Cố Đình Dục được mấy người chờ ở cửa trấn Chúc Gia tìm thấy, bọn họ lập tức dẫn nhóm người lên xe ngựa đi về nhà.

Chỉ là trong nhóm người trở về lần này lại nhiều thêm hai vị.

Công Thâu Thoán ngồi trong xe ngựa nhưng lòng xúc động không thôi. Ông bất chấp vết thương ở trên người vội vàng xông qua kiểm tra sức khỏe của Quách Tiểu Giang. Quách Tiểu Giang bị thứ kia hút không ít máu, hiện tại đang cực kỳ suy yếu. Cậu nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, khiến cho Công Thâu Thoán lo lắng vô cùng, người đã sống cả một đời như vậy mà lúc này lại không kìm được nước mắt.

“Tiền bối, Quách Tiểu Giang thế nào rồi ạ?” Vết thương trên tay Cố Đình Dục đổ máu không ngừng, nhưng anh cũng giống Công Thâu Thoán, không hề để ý tới chuyện này. Anh tựa vào người Liễu Dao Quang, mãi đến khi xác nhận người bên cạnh không bị thương gì thì mới yên tâm, ngay sau đó anh liền chú ý tới người bị thương nặng nhất là Quách Tiểu Giang.

“Tiểu Giang nó…” Công Thâu Thoán nói được một nửa thì dừng lại. Không phải ông không muốn nói mà lúc này ông không biết phải giải thích thế nào. Vết thương trên người Quách Tiểu Giang, ngoại trừ một số vết thương ngoài da và chỗ gãy xương ở cánh tay thì không có vết thương nào quá trí mạng. Nhưng không biết vì sao đến lúc này cậu vẫn không tỉnh lại, thậm chí có biểu hiện như đang dần mất đi ý thức vậy. Công Thâu Thoán chưa bao giờ gặp tình huống này, ông không biết mình nên kinh hoảng hay là nên yên lòng nữa.

“Đứa nhỏ này có lẽ sắp…” Không biết từ lúc nào mà Kim Nguyên Khôi cũng lại gần, chen miệng nói. Đây là câu đầu tiên Kim Nguyên Khôi nói sau khi leo lên xe ngựa, dù ngồi chung với nhiều người như vậy nhưng ánh mắt ông lại luôn né tránh bọn họ. Chỉ là khi Công Thâu Thoán vừa nghe thấy lời này thì đã giận tím mặt, ánh mắt ông âm trầm nhìn về phía Kim Nguyên Khôi, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.

“Nếu như Tiểu Giang xảy ra chuyện, tôi sẽ là người đầu tiên giết ông.”

Kim Nguyên Khôi giật mình, những lời này tuy rằng bất ngờ nhưng lại hợp tình hợp lý. Nguyên nhân của mọi tai họa này đều là vì ông, giờ họ vẫn đồng ý cho ông lên xe đã là bao dung rộng lượng rồi. Kim Nguyên Khôi ngượng ngùng rụt lại phía sau, không tiếp tục nói chuyện nữa. Lúc này Liễu Dao Quang cũng phát hiện sự khác thường của Quách Tiểu Giang, cô dịch tới bên cạnh Công Thâu Thoán rồi đỡ lấy cánh tay của Quách Tiểu Giang để kiểm tra.

Liễu Dao Quang vừa mới đặt tay lên thì trong lòng đã thầm kinh ngạc, tới nỗi không biết phải miêu tả thế nào.

Không lâu trước đó khi bọn họ còn ở dưới tháp, Liễu Dao Quang đã chẩn mạch giúp Quách Tiểu Giang. Lúc đó mạch đập của Tiểu Giang mạnh mẽ đầy sức sống, tuy rằng trên người có vết thương nhưng lại cho người khác một cảm giác như thấy mặt trời ban trưa. Không ngờ hiện tại mới qua một lúc mà mạng sống của cậu đã như ngàn cân treo sợi tóc, thứ sức sống mãnh liệt trong mạch tượng hoàn toàn biến mất. Tuy rằng nét mặt của Quách Tiểu Giang không lộ ra vẻ gì đáng lo ngại, mạch đập cũng xem như vững vàng, nếu không phải Liễu Dao Quang hiểu rõ y lý như lòng bàn tay thì căn bản là không cách nào phát hiện ra vấn đề.

Liễu Dao Quang ổn định tinh thần để bảo đảm mình không khám sai, cô lại đặt tay lên khám một lần nữa. Mạch đập của Quách Tiểu Giang bình ổn hệt như người bình thường. Nhưng cứ sau một lúc thì mạch của cậu lại xảy ra biến hóa rất nhỏ, nếu không cẩn thận chú ý thì sẽ không phát hiện được chút thay đổi này. Chính chút biến hóa nhỏ này là điều đang uy hiếp đến tính mạng của Quách Tiểu Giang.

Khuôn mặt Liễu Dao Quang lộ ra nét kinh ngạc, cô giải thích cho mọi người.

“Chưởng môn Kim nói không sai, tính mạng của Quách Tiểu Giang đúng là đang gặp nguy hiểm. Mạch tượng của em ấy thường xuyên có những biến hóa rất nhỏ, biến hóa này nghe qua thì như không ảnh hưởng gì nhưng nếu tiếp tục với tần suất như vậy thì không bao lâu nữa em ấy sẽ tẩu hỏa nhập ma. Chưởng môn Công Thâu, Quách Tiểu Giang đã gặp phải chuyện gì ở dưới đó vậy?”

Mọi người nghe xong liền quay sang nhìn nhau. Công Thâu Thoán càng trở nên khẩn trương, Cố Đình Dục và Công Thâu Thoán tóm tắt qua một lần tất cả những gì họ biết nhưng Liễu Dao Quang nghe xong vẫn không nhận ra vấn đề ở đâu. Sắc mặt của Quách Tiểu Giang trở nên càng ngày càng tệ, mới vừa rồi chỉ trắng bệch một chút, bây giờ lại dần dần lộ ra sắc xám xịt. Công Thâu Thoán nhìn đứa trẻ đáng thương ở trước mặt, hốc mắt lập tức nóng lên, nước mắt hòa cùng máu rơi như mưa. Quan tâm quá ắt sẽ loạn, Công Thâu Thoán định nhanh chóng truyền chút chân khí cho Quách Tiểu Giang, nhưng ông còn chưa kịp làm thì đã bị Kim Nguyên Khôi ở bên cạnh ngăn cản.

“Ông… Tốt nhất ông đừng nên tiêu hao chân khí nữa. Vừa rồi tôi đã cảm nhận được trong người đứa nhỏ này gần như hơn phân nửa chân khí đều là của ông. Hiện tại ông còn bị thương nặng như vậy, nếu tiếp tục cưỡng ép tiêu hao chân khí thì có khi chẳng những không cứu không được nó mà còn đền cả mạng của ông vào…”

“Chuyện của tôi không cần ông quản! Hôm nay nếu như tôi không cứu được nó thì tôi cũng chẳng sống tạm bợ tiếp làm gì!” Trong giọng nói của Công Thâu Thoán có phần hung dữ, mấy người trên xe đều nhận ra không khí căng thẳng đang bao trùm bọn họ. Kim Ngọc Nhiêu biết bản thân và cha hiện tại không chiếm lý cho nên không mở miệng nói chuyện, nhưng Kim Nguyên Khôi dù sao cũng là cha cô, thấy cha bị đối xử như vậy thì trong lòng Kim Ngọc Nhiêu khó tránh khỏi có chút khó chịu, cô lặng lẽ kéo cha một cái, túm ông ngồi lại trong góc.

Công Thâu Thoán vận khí để độ cho Quách Tiểu Giang một lần nữa, nhưng bất đắc dĩ thân thể ông đang có thương tích, sau một hồi ho lụ khụ thì nôn ra một búng máu bầm. Nhóm người bị kinh hãi, Kim Nguyên Khôi lập tức bất chấp những chuyện khác, nhanh chóng kéo Công Thâu Thoán qua rồi vận khí chữa thương cho ông ấy. Tuy trên mặt Công Thâu Thoán lộ ra vẻ ghét bỏ nhưng vẫn không từ chối ý tốt của người kia. Không bao lâu sau Công Thâu Thoán đã mở miệng nói chuyện, lúc này khẩu khí của ông đã hòa hoãn hơn không ít.

“Không cần lãng phí chân khí. Nếu ông có tâm giúp tôi thì thay tôi độ chút khí cho đứa nhỏ này đi, nó không thể xảy ra chuyện được.”

Kim Nguyên Khôi nghe vậy thì thở dài một hơi nhưng vẫn làm theo ý muốn của đồng đội cũ.

Quách Tiểu Giang được hai vị chưởng môn che chở nên dù cậu vẫn chưa tỉnh lại nhưng khuôn mặt đã có khí sắc hơn một chút. Công Thâu Thoán thấy thế mới ngừng buồn rầu. Với tình hình này của Quách Tiểu Giang thì sợ là mấy người bọn họ đều bất lực, nhưng còn ai có thể cứu đứa nhỏ này đây?

“Tiền bối, chúng ta thay đổi tuyến đường, tới chỗ của thần y đi. Cẩm Hoa và cha con là chỗ quen biết từ trước, năm đó mạng của con cũng là do thần y cứu. Nếu giờ đi tìm Cẩm Hoa, có lẽ Quách Tiểu Giang còn có thể cứu được.”

Tất nhiên Công Thâu Thoán cũng biết thần y Cẩm Hoa mà Cố Đình Dục nhắc tới. Nghe lời này, trong lòng Công Thâu Thoán không kìm được mà bắt đầu dao động, hy vọng cũng bất chợt sinh ra. Cố Đình Dục lập tức đánh xe ngựa chạy tới nhà tranh của Cẩm Hoa, những người khác đều không nhàn rỗi, mọi người thay phiên nhau độ khí chữa thương cho Quách Tiểu Giang ở trên xe, sợ cậu xảy ra chuyện gì ở giữa đường.

Trấn Chúc Gia cách Tân Môn rất xa, chỗ của Cẩm Hoa còn cách Tân Môn xa hơn nữa. Đoạn đường này đi cũng phải tốn đến sáu bảy canh giờ. Mấy người cứ vậy mà thay phiên chăm sóc Quách Tiểu Giang không biết mệt mỏi, không biết đã hao phí bao nhiêu chân khí và tinh lực. May mà tình huống của Quách Tiểu Giang đã cải thiện hơn một chút. Tuy rằng mạch đập của cậu vẫn biến đổi liên tục nhưng đã có thể ức chế được bước đầu, ngay cả sắc mặt của Quách Tiểu Giang cũng hồng nhuận hơn.

Sau khi mặt trời xuống núi hai canh giờ thì cuối cùng bọn họ đã tới được chỗ của Cẩm Hoa. Nhà của Cẩm Hoa nằm sâu trong một khu rừng phong, xe ngựa chỉ có thể miễn cưỡng đi tới bên ngoài rừng cây, không thể tiến vào sâu hơn nữa.

Vừa xuống xe ngựa, Cố Đình Dục lập tức cõng Quách Tiểu Giang lên lưng rồi chạy nhanh vào trong rừng cây, Công Thâu Thoán cùng những người khác nhanh chóng đuổi theo sau. Đi không bao lâu bọn họ đã thấy ánh sáng từ ngọn nến trong nhà của Cẩm Hoa, Cố Đình Dục vui sướng trong lòng, lập tức hô lớn.

“Thần y Cẩm Hoa! Không biết hiện tại ngài có tiện ra gặp mặt không ạ? Bạn của con bị quái bệnh quấn thân, hiện tại tính mạng đang bị đe dọa, Đình Dục khẩn cầu thần y hỗ trợ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp!”

Không lâu sau, tiếng mở cửa vang lên từ căn nhà tranh. Cố Đình Dục mừng rỡ, như vậy là thần y đã đồng ý với thỉnh cầu của anh, sau một loạt tiếng bước chân, rốt cuộc Cẩm Hoa đã xuất hiện ở trước mặt mọi người. Người nọ mặc đạo bào, khuôn mặt trắng nõn không tì vết, mái tóc được búi cao, lộ ra mấy phần tiên phong đạo cốt.

Cẩm Hoa có lẽ cũng không dự đoán được bên ngoài nhà mình lại có nhiều người như vậy, ông nhìn qua nhìn lại từng người, khi ánh mắt đảo qua Công Thâu Thoán và Kim Nguyên Khôi còn lộ ra nét kinh ngạc. Thần y lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó không ai biết rồi xoay người vào trong nhà, không nói thêm gì khác.

Mọi người thấy Cẩm Hoa như thế, tất nhiên là bối rối không thôi, đang muốn mở miệng hỏi chuyện thì lại nghe Cẩm Hoa nói: “Đều là người quen biết đã lâu, chắc là các vị không cần ta mời vào đâu nhỉ?”

Công Thâu Thoán mừng rỡ trong lòng, vội vàng dẫn theo những người khác đi vào nhà tranh, chỉ tiếc nhà tranh quá nhỏ, không chứa được sáu người bọn họ. Sau khi suy tính một phen thì Liễu Dao Quang, Kim Ngọc Nhiêu cùng với Cố Đình Dục ở lại bên ngoài, chỉ có Công Thâu Thoán và Kim Nguyên Khôi cõng theo Quách Tiểu Giang đi vào trong khám bệnh.

Bày trí trong nhà tranh cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc giường trúc, hai chiếc ghế tre, một vài tủ đựng thuốc, ngoài ra không còn cái gì khác. Cẩm Hoa bình thản kiểm tra tình huống của Quách Tiểu Giang, ông nhìn chằm chằm Công Thâu Thoán và Kim Nguyên Khôi hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Tôi còn nghĩ, cuộc đời này chắc là sẽ không gặp lại hai vị nữa. Hôm nay gặp được, thật đúng là hiếm lạ.”

Công Thâu Thoán không có tâm tư khách sáo với Cẩm Hoa, ông đặt Quách Tiểu Giang lên trên giường trúc rồi vội vàng xoay người nói chuyện với thần y: “Cẩm Hoa huynh, đây là đồ nhi của tôi, cũng là… Hậu nhân của Tiến Trung. Hiện tại tính mạng của nó đang ngàn cân treo sợi tóc, mong Cẩm Hoa huynh ra tay viện trợ.”

Nghe thấy Quách Tiểu Giang là hậu nhân của Quách Tiến Trung thì Cẩm Hoa lộ rõ nét kinh ngạc. Hồi lâu sau Cẩm Hoa ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện lên vẻ nặng nề, ông nhìn xung quanh một vòng, giống như có phần do dự. Công Thâu Thoán không biết lý do Cẩm Hoa làm vậy, tới khi thấy Cẩm Hoa nghiêm túc nhìn Kim Nguyên Khôi thì mới nhận ra.

Kim Nguyên Khôi nhận ra ý của Cẩm Hoa liền cung kính khom người một cái rồi lui ra khỏi nhà tranh. Cẩm Hoa nhìn cánh cửa trúc đóng lại rồi mới xoay người hỏi Công Thâu Thoán: “Trong người nó có máu rồng, xem ra đúng là hậu nhân của Tiến Trung. Nhưng trên người nó vì sao lại có dấu hiệu của giáo Hắc Tử?”

Công Thâu Thoán cả kinh trong lòng, bật người dậy đến gần cởi áo của Quách Tiểu Giang ra. Sau gáy của Quách Tiểu Giang, chỗ bị cương thi hút máu lúc này lại lộ ra một hình xăm kì dị. Công Thâu Thoán thầm hô không ổn, sau đó vội vàng nói ra tất cả mọi chuyện với Cẩm Hoa. Người kia nghe xong thì thở dài không thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào, Công Thâu Thoán khẩn trương trong lòng, vội vàng hỏi rõ.

“Đứa nhỏ này, e là đã bị nhập xác rồi.”

Trong nháy mắt Công Thâu Thoán chết đứng tại chỗ.

“Dị năng trời ban trong cơ thể nó đã bị kích hoạt rồi.” Sắc mặt Cẩm Hoa cực kỳ khó coi. Công Thâu Thoán nghe đến đó liền hiểu được ý của Cẩm Hoa.

“Huynh muốn nói, sau khi Tiểu Giang tỉnh lại sẽ...”

Cẩm Hoa không nói tiếp, chỉ gật đầu một cái thật mạnh. Công Thâu Thoán chóng mặt, lúc này đã có chút đứng không vững, chỉ có thể chống lấy một bên ngăn tủ mới miễn cưỡng đứng thẳng người.

“Vậy nó còn cứu được không?”

Cẩm Hoa rơi vào trầm tư, ông suy nghĩ tất cả các biện pháp có thể giải quyết vấn đề này, qua hồi lâu, ông mới chậm rãi mở miệng.