Chương 96: Ái ân tội lỗi
Ánh nến hư ảo. Hương trầm phảng phất. Phúc mơ màng, đuổi bắt theo những ngón tay đang lần dở trước ngực.
- Thu Lệ.
Là tiểu thư của Hoàng gia trang, người con gái băng thanh ngọc khiết, thiên tư sầu lãnh. Một nụ hôn vụng dại, nồng nhiệt. Một cảm giác rạo rực thiêu đốt cơ thể.
- Thu Lệ. Sao nàng lại tới đây?
Trong cơn say mộng mị, Phúc vô thức gọi tên. Thiếu nữ không đáp. Vẫn là sự lạnh lùng băng giá.
Manh áo được cởi bỏ, phơi ra tấm thân tráng kiện. Từng thớ cơ bắp rắn chắc, ướt mồ hôi. Đôi bầu ngực mơn mởn, tràn đầy, một mảnh phì nhiêu áp lên.
Những tiếng thở gấp. Từng hơi thở nồng ấm đan vào nhau. Đôi môi khô khốc tan trong dịu ngọt. Bàn tay thô ráp tìm đến những cùng
tận. Những da thịt nóng hổi xếp lần lên nhau.
Phúc lần nữa gọi tên:
- Thu Lệ.
Một giọng nữ hoan ái đáp lại:
- Tráng sĩ.
Tiếng gọi như xé toạc hư ảo. Những đê mê, mộng mị thoáng chốc tiêu tán. Phúc định thần nhìn người con gái đang chìm đắm trong vòng tay. Những lả lơi, những cuồng liệt này, nhất định chẳng phải là Thu Lệ.
- Lan… Lan Thanh.
Chàng choàng tỉnh, nhận ra. Người con gái đang cùng chàng hoan ái, kỳ lạ thay? Chính là Lan Thanh, cô con gái diệu của ông chủ phường Chiếu. Đích thị là nàng ta. Đôi bàn tay vội vã rụt lại, hai tấm thân mau chóng tách rời. Những trong trắng, ngọc ngần phơi bày trước mắt.
- Lan … Lan Thanh, sao … sao lại ...
Phúc hoảng hốt đánh mắt nhìn quanh. Vẫn là căn phòng quen thuộc, nằm trong tư gia của lão Phú Kiệm, nơi chàng ở mấy ngày qua. Ơn giời, không phải chàng đã vào nhầm chỗ nào đó. Nhưng đã vậy thì vì sao Lan Thanh lại có mặt ở đây?
Lan Thanh in lặng không đáp. Nàng thu mình, đôi cánh tay khép đan trước ngực. Tấm thân ngọc ngà phơi trong ánh đèn hồng mờ ảo. Phúc vội vàng khoác tấm áo lên người, lại hỏi:
- Sao… sao cô lại ở đây?
Rồi như nghẹn giọng:
- Xin … xin lỗi. Có phải … có phải là… tại ta
Đến giờ đầu óc chàng vẫn còn chuếnh choáng, chẳng thể nhớ được những chuyện tối qua. Lan Thanh im lặng. Nàng trở tay, kéo tấm yếm đang trễ nải đến ngang bụng. Phúc nhìn nàng, lại càng cảm thấy tội lỗi. Chẳng phải trong lúc say sỉn, chàng đã làm chuyện đ·ồi b·ại đó ư? Một hồi qua đi, Lan Thanh lên tiếng:
- Tráng sĩ, là Lan Thanh tự tìm đến.
Phúc không tin vào những gì được nghe thấy. Có lý nào Lan Thanh lại tự tìm đến được cơ chứ? Phúc không phải nghĩ về đức hạnh của người con gái, chỉ là tự cho bản thân chẳng ra gì, nào có thể khiến nàng ta phải làm như vậy. Chàng lẩm bẩm:
- Sao? Sao lại vậy được chứ?
Rồi choàng mở cửa, chạy ra. Chàng chạy thẳng tới sân giếng, múc liền gầu nước xối lên đầu. Đêm đông, làn nước lạnh buốt thấm qua mớ tóc, lại khiến đầu óc trở lên tỉnh táo.
Phúc chưa từng làm qua chuyện ân ái, càng không ngờ việc xảy đến ngay trong tư gia của Phú Kiệm, với cô con gái diệu của lão. Những lạ lẫm, tội lỗi khiến chàng sợ hãi. Lại là những gàu nước lạnh xối thẳng vào đầu. Chàng soi mình nơi mặt nước. Đêm trăng mờ, bóng chàng in trong lòng giếng chỉ là một khoảng đen xám xịt. Sau lưng chàng có tiếng bước chân. Là Lan Thanh đã rời khỏi phòng. Bước chân vội vã. Phúc lắng tai nghe theo, nhưng chẳng thể nghe được gì hơn. Tuyệt nhiên không một tiếng khóc.
Rất nhanh, tất cả được trả về im lặng, đầu óc cũng trấn tĩnh hơn. Phúc bình tâm hồi tưởng. Những cái chạm môi, đôi bàn tay vuốt ve, mơn trớn. Những xúc cảm tê tái đọng lại trên da thịt. Một thoáng rùng mình. Trong đầu Phúc ngay lúc này là hình ảnh Thu Lệ với tấm thân trần, những hành động dục tính, lả lơi. Là Thu Lệ, khốn thay. Chàng vung tay, tự tát đến “tét” một cái, đau điếng người.
Mặt trời lên. Phúc tìm đến gặp Phú Kiệm. Giờ đã là lưng chừng buổi sáng, lão đang trong phòng làm việc, xem lại sổ sách kinh doanh của gia đình.
- Cậu Phúc, mời cậu qua xơi nước.
Phú Kiệm hạ cuốn sổ trong tay, ngước mắt lên nhìn Phúc trước khi rời ghế, tiến ra bàn trà.
- Cậu Phúc có chuyện gì mà tới tìm ta sớm vậy?
Lão vừa rót ấm trà trên tay, vừa hỏi. Cử chỉ nhẹ nhàng, chậm rãi, chẳng biết ông chủ của phường Chiếu đã nắm được cơ sự đêm qua không nữa. Sự thân tình của lão khiến Phúc càng cảm thấy do dự, thật khó để mở lời.
- Cậu Phúc, đây là trà sen Tây Hồ, hương vị thật sự rất tuyệt.
Phú Kiệm đưa chén trà lên, hít lấy một hơi. Chén trà nóng, hương trà thoảng quyện với hương sen Đôi mắt lão Phú Kiệm lim dim, nét mặt giãn ra, trông thật thư thái. Phúc cúi nhìn chén trà của mình, do dự hồi lâu trước khi đánh bạo lên tiếng:
- Ông chủ Phú, ta đã có lỗi với ông và Lan Thanh. Là ta không phải.
Sau lời thú tội, chàng lại cúi gằm mặt. Phú Kiệm hỏi:
- Cậu Phúc có lỗi gì vậy?
Là lão không biết, hay vờ như không biết vậy? Cái chuyện đêm qua thật sự là tày đình mà. Chẳng hiểu khi biết rồi, lão sẽ có thái độ như thế nào. Phúc mơ hồ suy đoán, cảm thấy trong đầu giờ như một mớ hỗn độn. Dù sao, chàng vẫn phải thú nhận:
- Ông chủ Phú. Xin lỗi. Tối qua… là ta đã không làm chủ… ta đã …vì uống quá say… ta không hề… tất cả… tất cả vì ta đã uống say.
Chàng chẳng đủ bình tĩnh mà nói cho rành mạch. Phú Kiệm thinh lặng không đáp. Phúc cảm thấy bản thân vẫn chưa thực sự đối diện với những tội lỗi mình đã gây ra, lại thú nhận:
- Ta đã cưỡng hôn Lan Thanh… không, còn hơn thế nữa… cái tay này… ta đã… c·hết tiệt.
Phúc muốn thú nhận một cách thật trung thực, nhưng chẳng biết phải thú nhận như thế nào. Cứ mỗi lần nhắc đến, những hình ảnh ái ân nồng nhiệt lại hiện về. Chàng chưa từng làm qua cái chuyện nam nữ, hoàn toàn không có hiểu biết về chốn the phòng. Vì vậy, dù sự tình mới chỉ dừng ở khúc dạo đầu, những cái hôn môi, những cử chỉ sờ soạng âu yếm, rồi cả việc tiếp xúc da thịt bên ngoài cũng đủ khiến Phúc cho là tất cả. Phải lớn lên cùng ông và mọi người ở miền biên viễn, không được học đầy đủ cái chữ, cái nghĩa, nhưng Phúc vẫn được dạy về những việc mà một thằng trai không được làm. Khốn thay, trong mấy điều sơ lược đó, có việc cưỡng đoạt, bức h·iếp đàn bà con gái. Một cảm giác tội lỗi cùng cực bủa vây tâm trí.
Ở phía đối diện, Phú Kiệm cũng bị đặt trong một hoàn cảnh thật trớ trêu. Lão nghe chàng thú nhận mà mấy lần chột dạ, cứ tưởng sắp phải nghe chuyện yêu đương hoan hợp của cô con gái. Thật là bi ai khôn tả. Tâm trạng luôn canh cánh, thấp thỏm.
- Dù sao ta cũng đã làm những điều khốn nạn với con gái ông. Ta xin lỗi.
Sau cùng, Phúc chỉ biết nói như vậy. Phú Kiệm vẫn im lặng không đáp. Trông lão đăm chiêu, ánh mắt như hoài nghi, soi xét. Cái nhìn của lão càng khiến Phúc thêm bối rối. Chàng nghe rõ quả tim đang đập thình thịch bên tai, hơi thở cũng nặng nề hơn. Ngay lúc này, Phúc thấy mình như tên phạm nhân đang chờ quan trên phán xét tội trạng. Chàng tự nghĩ, dù ông chủ phường Chiếu có chửi bới, cho người đ·ánh đ·ập hay đuổi tống ra khỏi nhà, chàng cũng chấp nhận. Chỉ cần có thể chuộc lại lỗi lầm, một chút đau đớn, tủi nhục kia có đáng gì chứ.
Trong khi chàng đang dằn vặt, đày đọa bản thân thì Phú Kiệm lên tiếng:
- Đó là tất cả những gì cậu Phúc muốn nói?
Câu hỏi khiến Phúc ngây người. Lão còn muốn nghe chàng nói gì nữa đây? Không lẽ những lời thú nhận của chàng vẫn còn chưa đủ sao? Hay lão còn muốn chàng phải phán xét bản thân một cách nặng nề, nghiêm khắc hơn nữa? Thật không phải. Giọng nói của lão nhẹ nhàng, lại có chút gì đó ân cần trìu mến, không giống lắm một người đang hạch tội. Phúc phân vân không đoán định được, chỉ biết nói:
- Lỗi là ở ta. Dù ông chủ Phú có chửi bới, đ·ánh đ·ập hay làm gì đi nữa, ta cũng chấp nhận.
Phú Kiệm bất ngờ bật cười, đáp:
- Đất trời cao rộng, con người thì cũng như chó gà, cây lúa, đều phải có sinh sôi. Trai gái yêu đương, có làm chuyện ấy thì cũng là lẽ thường, có gì mà phải chê trách chứ.
Lão nói hơi lớn giọng, lại vừa nói vừa cười. Thái độ khác lạ của lão khiến Phúc chẳng thể hiểu nổi. Chàng ngẫn ra một hồi. Phú Kiệm lại nói:
- Cậu Phúc, cái Lan Thanh con gái ta, nó thật lòng mến mộ cậu. Nếu như cậu có thể để mắt đến nó, thì thật là cái sự tốt lành. Phú Kiệm ta ngày đêm cũng chỉ mong được như vậy. Ha ha ha.
Tiếng cười nghe rất thoải mái. Trần đời, làm gì có ông bố nào nghe nhắc đến chuyện xâm hại của con gái, chẳng những không tức giận, lại còn hùa vào, cổ xúy như vậy chứ. Phúc lúc này thật sự đã chẳng có thể chú tâm suy xét được điều gì, miệng lưỡi ấp úng:
- Nhưng mà… ta đã…
Phú Kiệm vỗ nhẹ lên vai chàng, hai mắt nhìn chiếu sâu vào đôi mắt của chàng, giọng nói hơi trầm xuống:
- Cậu Phúc. Quả là con gái ta có chút đường đột. Ta cứ sợ cậu Phúc phận ý, lại đòi rời đi. Nếu đã chẳng phải như vậy thì tốt rồi. Sự chẳng có gì, chúng ta không nên nhắc đến nữa, phải không cậu Phúc?
Đúng là thiên địa đảo lộn. Làm thế nào mà từ cái sự cưỡng bức dâm loạn và tội lỗi, nay lại thành thứ xúc cảm thiêng liêng, sự biểu lộ đáng trân quý của ước vọng nhân sinh. Phúc không biết phải hành xử ra sao, nhưng nếu lão đã đề nghị cho qua, thì chàng cũng chẳng có lí gì để nhắc đến nữa. Một cái gật đầu mau chóng. Chỉ là, trong lúc mặc cảm tội lỗi, Phúc đã nghĩ đến chuyện rời đi. Giờ thì xem ra, chàng chưa thể đi ngay được.