Chương 69: Kẻ bảo hộ cho Phong Châu
Lương Thành Nghiệp nhắc lại đề nghị của họ Dương. Lão quản sự trình bày lý do:
- Dương thủ lĩnh cùng gia đình b·ị s·át h·ại, mấy chục anh em đi kiếm h·ung t·hủ để trả thù cũng không trở về, Phong Châu Vận chịu mất mát lớn, cơ bản đã không còn đủ khả năng tự bảo vệ mình. Kẻ thù của Phong Châu, những thế lực đối địch sẽ nhân lúc này mà tìm đến. Nếu không được hỗ trợ, người Phong Châu chắc chắn chẳng đương cự nổi. Lương trưởng môn, ngài là một trong ngũ hổ, được võ lâm kính nể. Thanh Sơn môn lại là danh môn đại phái của Lĩnh Nam, thế lực lớn mạnh. Chỉ cần ngài và Thanh Sơn môn ra mặt, Dương Định tôi tin sẽ không ai dám gây khó dễ với Phong Châu Vận.
Lời nói trầm bình, lý lẽ thuyết phục, tâm thế cầu cạnh nhưng không quỵ lụy, quả có khác so với lần gặp gỡ trước. Lương Thành Nghiệp tỏ ra bất ngờ trước phong thái của họ Dương, với lời đề nghị thì trầm tư suy tính.
- Ông muốn người của Thanh Sơn ta để bảo vệ các ông.
- Chỉ cần Thanh Sơn ra mặt, sẽ không thế lực nào dám gây khó dễ. Về cơ bản, người của Thanh Sơn sẽ không phải động đến đao kiếm.
- Phong Châu xa xôi cách trở, Người Thanh Sơn ta cũng có việc phải làm. Dương Định, ông nói xem, tại sao ta phải giúp các ông. Nếu đã dự cảm hiểm nguy, sao các ông không bỏ đi.
Lương Thành Nghiệp lạnh lùng nói. Sự thờ ơ, cự tuyệt của vị môn chủ khiến không chỉ Dương Định cùng hai tay đội trưởng, mà ngay cả Lương Nhất Công cũng cảm thấy bất ngờ. Lương Nhất Công thầm nghĩ:
"Cha thường ngày rộng lượng khí khái, luôn sẵn lòng ra tay cứu giúp kẻ g·ặp n·ạn. Nay mới chỉ một hai câu sao đã thẳng thừng bác bỏ như vậy? Cha không sợ người Phong Châu đánh giá là hẹp hòi ích kỷ?"
Dương Định cố tự trấn an, lựa lời nói:
- Phong Châu vận vẫn còn trên dưới hai trăm anh em, theo sau là vợ con, gia đình. Tất cả vẫn phải mưu sinh, lo cho cuộc sống. Ân oán giang hồ tích tụ, nếu chúng tôi dừng lại, kẻ thù vẫn sẽ tìm tới. Lương trưởng môn, người Phong Châu thực sự rất cần ngài giúp đỡ. Nếu ngài chịu đồng ý, mọi hoạt động, tiền thu được ...
Lão quản sự muốn đem việc chia chác lợi nhuận để thuyết phục. Lương Thành Nghiệp lập tức chặn lại, lớn giọng nói:
- Dương Định, Thanh Sơn môn không thiếu tiền. Nếu như hôm nay ta có đồng ý giúp đỡ Phong Châu các ông, nhất quyết không phải vì lý do tiền bạc, càng không để người trong thiên hạ nói ta lợi dụng kiếm chác. Còn ông cho rằng con người ta như vậy thì mau biến đi, nơi đây không chào đón ông.
Vị môn chủ nhìn họ Dương đầy nghiêm nghị, thần sắc toát lên sự giận dữ. Lương Nhất Công đứng bên vội nói đỡ:
- Cha bình tĩnh, Dương quản sự không có ý như vậy.
Rồi quay qua lão quản sự:
- Này lão, Thanh Sơn môn chúng ta xưa nay chỉ cho đi, giúp đỡ người khác. Tất cả đều là nghĩa khí trên chốn giang hồ, chưa từng đòi hỏi báo đáp. Lão đừng nói như vậy, ảnh hưởng đến thanh danh của chúng ta.
Dương Định biết mình đã động chạm tới sỹ diện của đối phương, liền xoa dịu:
- Định tôi không có ý đó, chỉ là nghĩ tới công sức của anh em Thanh Sơn đường xa vất vả, mong Lương trưởng môn và Lương công tử đừng hiểu nhầm.
Lương Thành Nghiệp sau thoáng nóng giận thì dịu giọng:
- Về việc này, sao các ông không đến Tản Viên? Dù sao họ cũng đứng đầu Lĩnh Nam, cả danh tiếng và thế lực đều hơn hẳn Thanh Sơn ta. Nếu được họ đồng ý giúp, chẳng phải các ông càng yên tâm hơn sao?
Câu hỏi bất chợt khiến Dương Định cứng họng, mồ hôi đổ ra lấm tấm vầng chán. Rõ ràng trong việc đề nghị của lão, vị môn chủ đã có gì đó nghi ngờ. Hai tay đội trưởng cũng trợn mắt nhìn nhau, vẻ lúng túng lộ rõ. Lương Nhất Công nghe cha hỏi, lại nhìn thái độ của người Phong Châu thì chợt nghĩ:
"Đúng rồi, tại sao họ không đến nhờ Tản Viên. Chẳng phải người Phong Châu luôn nghi kị với Thanh Sơn môn? Ở Phong Châu hôm đó, chính ta đã đề nghị để giúp đỡ. Nếu họ muốn nhờ cậy Thanh Sơn môn, tại sao không nói luôn với ta? Tại sao lại đợi ta rời đi rồi mới kéo nhau tìm đến Thanh Sơn môn? Chẳng phải rất kỳ lạ sao?"
Lúc này, Dương Định biết chẳng thể che giấu, đành thành thật thú nhận:
- Lương trưởng môn, quả là ba người chúng tôi đã có ý tìm đến núi Tản, nhờ cậy Khúc trưởng hộ. Nhưng lúc ấy, lũ người Tống đang ở đó, rồi mấy hôm sau, Khúc trưởng hộ b·ị s·át h·ại. Người Tản Viên đang lúc hỗn loạn, ngay đến việc bảo vệ người trong phái còn không chắc, sao chúng tôi dám nhờ cậy nữa. Sau khi suy đi tính lại, chúng tôi quyết định sẽ đến đất Khoái để mong được gặp Lương trưởng môn, vừa về kinh thành thì bị lũ Long Biên truy đuổi. Lương trưởng môn, chúng tôi không tìm đến Thanh Sơn môn ngay từ đầu, hoàn toàn không có ý thiếu tôn trọng đối với Thanh Sơn môn, hay so sánh hơn kém, mong ngài chớ hiểu nhầm.
Lương Thành Nghiệp gằn giọng:
- Vậy là vì cái gì?
Dương Định ấp úng:
- Tất cả là tại bản thân tôi lo sợ, người Phong Châu lâu nay vẫn dè dặt đối với Thanh Sơn môn. Ngài biết đấy, dù gì hai bên cũng cùng làm trong lĩnh vực hộ tống, áp tải.
Lão vừa trả lời, vừa quan sát thái độ của vị môn chủ, nơm nớp lo sợ. Lương Thành Công nhớ lại lúc đêm ở Dương gia đường, thầm nghĩ:
"Đúng là người Phong Châu đối với Thanh Sơn môn ta luôn có sự đề phòng. Đêm hôm đó, dù ta đã ra tay cứu giúp mà thái độ của đám đội trưởng đối với ta vẫn thật lạnh nhạt"
Lương Thành Nghiệp lại hỏi:
- Vậy còn bây giờ? Ông không sợ người Phong Châu các ông nghi kị ta nữa sao?
Dương Định:
- Điều tôi phải lo lắng bây giờ là an nguy của Phong Châu Vận, không phải vấn đề đó. Vả lại, Thanh Sơn môn có ơn huệ đối với chúng tôi, Lương công tử là ân nhân của chúng tôi. Nếu hôm đó không có Lương công tử cứu giúp, chúng tôi tất đã phải bỏ mạng. Vì vậy, người Phong Châu không được phép giữ sự nghi kị đó nữa.
Lão quản sự vừa nói vừa hướng tới Lương Nhất Công, tỏ rõ sự cảm kích.
- Dương quản sự, chuyện đã qua rồi, không cần phải nhắc lại làm gì.
Lương Nhất Công vô tư đáp lại. Lương Thành Nghiệp nhìn chàng, có chút ngơ ngác. Vị môn chủ không biết người con trai đã làm gì trong những ngày ở trên đó mà khiến người Phong Châu phải ân đức đến vậy. Sau cùng:
- Dương quản sự, Thanh Sơn và Phong Châu đều là thế lực lớn của Lĩnh Nam, ta và Dương thủ lĩnh cùng tề danh trong ngũ hổ, cũng là chỗ thâm giao. Phong Châu g·ặp n·ạn, ta không thể làm ngơ, phó mặc được. Tuy nhiên, việc ông đề nghị rất hệ trọng, lại dễ bị người khác hiểu nhầm. Ta không muốn thiên hạ cho rằng ta có m·ưu đ·ồ gì đó với Phong Châu Vận, vì vậy, cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Dương Định đành nghe theo, không dám gặng nài. Tối hôm đó, mấy người cùng nghỉ lại tại một quán trọ ở ngoại thành. Sáng hôm sau:
- Dương Định, việc ông đề nghị, ta đồng ý nhận lời.
Ngay khi vừa thức dậy, Lương Thành Nghiệp đã cho gọi tất cả lại, thông báo quyết định. Dương Định mừng rỡ:
- Lương trưởng môn đã đồng ý hỗ trợ Phong Châu Vận.
Lương Thành Nghiệp gật đầu:
- Đúng vậy. Thanh Sơn môn sẽ là bảo hộ cho các ông. Mọi việc thuần túy là nghĩa khí tương trợ, không cần bất cứ điều kiện gì. Thanh Sơn môn tham gia hỗ trợ, bảo vệ trong trường hợp người Phong Châu gặp chuyện bất trắc, còn mọi hoạt động khác, các ông vẫn là người quyết định. Sự hỗ trợ này sẽ diễn ra đến khi nào người Phong Châu còn cần, nhưng ta hi vọng các ông sớm ổn định được mọi thứ.
Dương Định rưng rưng, vội vã đan tay, quỳ gối:
- Xin được ngàn lần cảm tạ ân đức của Lương trưởng môn!
Lương Thành Nghiệp đỡ dậy, vẫy gọi một môn hạ tới:
- Đây là Thành Thắng, đồ đề lớn của ta. Nó sẽ đến Phong Châu.
Rồi nói với người môn hạ tên Thành Thắng:
- Con hãy đến Phong Châu, thay mặt ta, đại diện cho Thanh Sơn môn để hỗ trợ, bảo vệ cho người Phong Châu.
Thành Thắng tuân lệnh. Lương Nhất Công thấy cha phân phó như vậy thì liền đề nghị:
- Cha, con đã từng ở đó rồi. Việc này, hãy để con.
Chàng muốn nhận nhiệm vụ lần này, cốt để được đến Phong Châu gặp người trong mộng là Tố Như. Lương Thành Nghiệp nghe vậy thì đánh mắt nhìn sang, nét mặt bỗng trở lên nghiêm nghị hơn:
- Con đã sai hẹn với ta. Việc này hãy để Thành Thắng đi đi.
Vị môn chủ bất chợt nhắc lại việc Lương Nhất Công vì nấn ná ở bên Tố Như mà thành quá thời hạn. Dù nó không gây ra hậu quả gì, nhưng với một người nghiêm khắc, coi trọng lời nói và mệnh lệnh của bản thân như Lương Thành Nghiệp, đây vẫn là lỗi lầm khó có thể bỏ qua. Lương Nhất Công những tưởng sự việc kinh động ở Tản Viên đã khiến cha quên đi nó, giờ thấy nhắc lại thì chỉ biết cúi đầu im lặng. Lương Thành Nghiệp lại bảo với Thành Thắng:
- Dương quản sự chỉ có ba người, đường xa lắm nguy hiểm. Con hãy cùng mấy anh em ở đây tháp tùng ông ấy về đất Phong Châu. Mai về đến Thanh Sơn môn, ta sẽ cắt cử thêm người cho con. Mọi việc ở trên đấy, con hãy chủ động quyết đáp. Việc gì khó quá, báo lại cho ta.
Thành Thắng vâng lệnh, liền cùng mấy anh em đi theo Dương Định. Đường về Thanh Sơn môn bây giờ chỉ còn lại Lương Thành Nghiệp và Lương Nhất Công.