Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 66: Hai kẻ ngồi lê




Chương 66: Hai kẻ ngồi lê

Lương Nhất Công cùng cha và người của Thanh Sơn môn rời Tản Viên, xuôi ngựa hướng đông về kinh thành, trời chuyển chiều thì ra khỏi chốn rừng núi. Mấy người dừng chân tại một quán khách ven đường. Trong lúc trà nước, hai cha con nghe được những lời bàn tán về c·ái c·hết của Khúc Vĩnh Lâm. Bên bàn bên, gã gầy nói với gã béo:

- Này, mày có biết gì về vụ ấy không?

- Vụ gì cơ? Chuyện ông trưởng hộ của núi Tản á?

- Còn gì khác vào đây chứ? Mấy nay tao nghe người ta kháo nhau.

- Kháo thế nào?

- Về c·ái c·hết của ổng. Họ kháo là có ẩn tình.

Thấy nhắc đến ẩn tình, Lương Nhất Công liền ngồi thẳng lưng hơn, nghểnh tai nghe ngóng:

- Là sao? Không phải ổng ấy bị đám người Tống hại c·hết sao?

- Cái đấy ai cũng nghe rồi, nhưng cái này khác. Mày có biết về vách Trấn Thủy không?

- Chưa từng đến. Chỉ nghe thiên hạ đồn đấy là những ông thủ có tội của Tản Viên phải đến đấy chịu phạt, đại loại như một kiểu quản

thúc.

- Thì thế, người Tống nào biết đến cái vách khỉ ho cò gáy đấy chứ. Bịp đấy, tất cả chỉ là che mắt thôi

Gã gầy nói rồi con mắt ngó nghiêng láo liên, điệu bộ thậm thụt như thể sắp sửa tiết lộ một bí mật động trời. Lúc này, không chỉ Lương Nhất Công mà cả Lương Thành Nghiệp cũng để ý tới. Cả hai đánh mắt nhìn nhau. Lạ thay, ngoài hai cha con và người của

Thanh Sơn môn, xung quanh không một ai quan tâm tới. Gã gầy kéo đầu gã béo, nói:

- Tao nghe thằng em họ ở làng bên kể lại. Ông trưởng hộ đó không phải bị hại c·hết, mà là t·ự t·ử.

- Cái gì? Tự tử ư?

Gã béo há hốc mồm, thốt lên. Lương Nhất Công ngồi kế nghe trộm cũng khẽ nhíu mày.

- Bí mật, be bé cái mồm thôi chứ - Gã gầy dúi đầu gã béo, gắt lên oang oang đến độ tất cả đều có thể nghe thấy – Ổng phạm tội lớn, phải đến vách Trấn Thủy để hối lỗi. Có lẽ do quá mặc cảm, trong lúc khốn cùng quẫn chí đã tự dùng kiếm c·ứa c·ổ mà c·hết.

- Thật hả?

- Còn điêu chắc? Chính tai tao nghe mà.



Gã gầy thượng mặt vênh váo, ra điều uy tín, lại xem chưng như vừa ban phát ân huệ được biết sự thật cho gã béo. Lương Nhất Công nghe đến lúc này thì tự cho là chuyện xuyên tạc không đáng tin. Dẫu vậy, chàng vẫn tiếp tục lắng nghe. Gã béo lại hỏi:

- Mà ổng phạm tội gì?

Gã gầy đáp:

- Tội gì thì ai mà biết được. Chỉ biết là có tội thôi. Tội lớn đấy – rồi đột ngột kéo đầu gã béo, nói nhỏ - Chuyện này thằng em họ nó chỉ kể cho mình tao thôi. Nghe người trong núi kháo nhau, ổng có tư tình, làm điều vụng trộm với vợ của ông phó dưới.

Gã béo lại thốt lên:

- Là gian dâm ấy hả?

Gã gầy vội giơ hai ngón tay, suỵt một tiếng rõ dài:

- Suỵt… nói nhỏ chứ. Đã bảo bí mật mà.

Gã béo gật gật đầu:

- Có ai ngờ như thế đâu? Dù gì cũng là trưởng hộ mà.

Gã gầy thở dài, chẹp miệng cảm thán:

- Đàn ông thằng nào chả thế. Có là cậu ông giời, đức cao vọng trọng cũng không qua nổi cái vành của đàn bà. Nó dâng đến mặt, chịu

thế nào được.

Gã nói nhỏ, mà ngồi cách hai bàn, Lương Nhất Công vẫn nghe rõ mồn một. Chàng vốn cho rằng những gì nghe được chỉ là chuyện đồn thổi, có tam sao thất bản cũng kệ, dù gì cũng là chuyện của thiên hạ. Đằng này, hai gã lại truyền tai nhau những điều thật phỉ báng, xúc phạm đến một thủ lĩnh của võ lâm, thật khiến người ta phải phẫn nộ. Lương Nhất Công giận dữ quát lên:

- Thật là vô liêm sỉ.

Đồng thời, vung tay hất bát nước chè xanh đang uống dở. Nước chè trong bát bay đi, tạt thẳng vào mặt hai gã, tuy không nóng mà vẫn khiến cả hai cảm thấy rát hết cả mặt. Hai gã bất ngờ bị tạt nước, chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ biết ôm má, trợn mắt nhìn nhau. Gã gầy líu ríu:

- Thì rõ là vô liêm sỉ mà, nhưng cớ gì lại hất nước sang đây.

Lương Nhất Công cho rằng chúng giả tảng không hiểu, liền đứng bật dậy, bước sang, trỏ mặt mà mắng:

- Lũ vô liêm sỉ các người, còn dám già mồm. Khúc trưởng hộ là người như thế nào, anh hùng đức độ, khảng khái chính trực ra sao, há



lại để những kẻ tiểu nhân hèn mọn ngồi đây bịa đặt bêu rếu.

Hai gã thấy đối phương từ đâu xuất hiện, đùng đùng đến trước mặt mắng chửi thì sợ lắm. Nhưng vì đòn đau uất ức, nên dù sợ thế nào cũng phải cứng họng đáp lại. Gã gầy nói:

- Cái gì mà bịa đặt bêu rếu. Mày có phải người của Tản Viên không mà biết chuyện trong nhà của người ta.

Gã nhìn bộ dạng của Lương Nhất Công, không thấy đeo thẻ gỗ đỏ bên hông nên đoán chàng chẳng phải người của phái Tản Viên. Gã béo cũng hùa theo:

- Đúng đúng.

Lương Nhất Công chẳng buồn đối lý, bèn vung tay:

- Còn muốn cãi à. Dám xúc xiểm người đã mất, hôm nay để ta dạy dỗ các ngươi.

Chàng định tát cho mỗi gã hai cái cho biết sợ mà thôi rêu rao những chuyện đơm đặt phỉ báng, bởi biết chúng chẳng phải dân nhà võ. Đúng lúc này, lão chủ quán chạy tới, can lại:

- Ấy cậu, cậu, dừng tay cho.

Rồi trừng mắt nhìn hai gã kia, nghiêm giọng quát:

- Chúng mày không mau cút đi. Muốn để người ta đánh cho à.

Hai gã kia nghe lão chủ quán nói vậy, chẳng hiểu vì cớ gì mà nem nép nghe theo, lập tức kéo nhau rời khỏi quán. Lão chủ lại quay qua Lương Nhất Công, phân trần:

- Hai thằng đó là dạng nhàn cư vi, suốt ngày đến quán này ngồi bốc phét tán hễu. Những lời của bọn nó chẳng có gì là thật cả. Chàng chai, ở đây ai cũng quen rồi, cậu đừng chấp bọn nó làm gì.

Lương Nhất Công lúc này mới vỡ lẽ, tại sao ban nãy cả quán không ai đoái hoài gì tới hai tên khốn đó. Chàng nói:

- Bọn chúng nói lời xàm tiếu như vậy, lão còn cho tới quán làm gì?

Lão chủ quán nghe hỏi vậy thì bật cười, lấy mảnh khăn vắt vai lau mồ hôi chán rồi đáp:

- Đuổi rồi chúng lại tới mà. Thành thử, cứ kệ cho quán có chuyện ra chuyện vào. Chỉ là chuyện vừa rồi thì chúng nó đã quá mạo phạm rồi.

Lương Nhất Công nghe đến đây thì không còn gì phải thắc mắc nữa, lại tự thấy bản thân đã vội vàng hấp tấp. Lão chủ quán lại hỏi lại:

- Chàng trai, lão nom cậu không phải người của núi Tản. Cậu có quan hệ thế nào với họ. Chắc hẳn phải gần gặn lắm mới bức xúc vì mấy lời xàm xí như vậy.

Có lẽ lão chưa nhận ra, hoặc không biết đến chàng và người của Thanh Sơn môn. Lương Nhất Công cũng không muốn gây sự chú ý, liền trả lời qua loa:

- Lão chủ, ta với núi Tản thực không có quan hệ gì. Chỉ là có sự kính trọng tới Khúc trưởng hộ, nên khi nghe những điều xúc phạm thì thấy thật bất bình.



Lão chủ quán ôn tồn nói:

- Không giấu gì cậu, người dân quanh vùng đây cũng rất kính trọng nhân cách đức độ của ông trưởng Lâm. Khi nghe tin ông ấy g·ặp n·ạn ở vách Trấn Thủy, mọi người cũng không khỏi ngỡ ngàng thương tiếc.

Đôi mắt lão ánh lên nỗi buồn, thực không phải nói dối. Lương Nhất Công nghe nhắc đến vách Trấn Thủy thì liền hỏi:

- Ta nghe nói vách Trấn Thủy vô cùng hoang vu hẻo lánh, là hiểm địa mà chỉ người của Tản Viên mới có thể tới, có phải vậy không?

Lão chủ quán gật đầu:

- Đúng vậy.

Lương Nhất Công lại hỏi:

- Vậy còn người thường thì thế nào? Lão có biết đường đi tới đó?

Lão chủ quán lúc này nhìn chàng, ánh mắt hồ nghi:

- Chàng trai, cậu muốn tới đó à?

Lương Nhất Công đúng là muốn tới đó, nhưng không muốn thừa nhận:

- Không, chỉ là một chút tò mò.

Lão chủ quán dường như cũng không muốn giấu, liền thẳng thắn chỉ dẫn:

- Lão cũng chỉ biết sơ sơ, chưa hề tới đó. Nghe nói cứ theo đường lớn mà đi, không rẽ lên núi Tản mà cắt thẳng sang tây, đi chừng mười dặm, đoạn gần tới sông cái, nhìn sang trái thấy một vách núi hình bàn tay, nước đá đen nhám, mây trắng lởn vởn trên đỉnh thì chính là vách Trấn Thủy.

Lão chỉ dẫn chi tiết, rất đúng ý của Lương Nhất Công. Chàng cảm ơn rồi trở về bàn, vừa ngồi xuống, Lương Thành Nghiệp đã lên tiếng:

- Miệng lưỡi thế gian, đâu đâu chẳng có. Con cứ đi chấp nhặt với chúng, sao có thể làm việc lớn.

Lương Nhất Công nãy đã tự trách mình, nay nghe lời giáo huấn của cha thì càng thấy hổ thẹn, chỉ biết cúi đầu. Chàng sau đó đề xuất với cha, Lương Thành Nghiệp nghe xong, thận trọng hỏi lại:

- Con muốn đến vách Trấn Thủy ư?

Lương Nhất Công liền nói rõ hơn. Dù đã nghe hai vị phó hộ của Tản Viên kể lại, chàng vẫn muốn đến hiện trường của vụ ám hại để thăm nắm thêm. Lương Thành Nghiệp lưỡng lự:

- Vách Trấn Thủy là nơi hoang vắng, đám người Tống còn chưa rõ tung tích, con đến đó thật có phần nguy hiểm. Hơn nữa, đang lúc này, nếu để người của Tản Viên bắt gặp ta ở đó rất dễ gây ra hiểu nhầm, khó để có thể giải thích được. Theo ta, con không nên tới đó.

Mặc sự can ngăn của cha, Lương Nhất Công vẫn một mực quyết ý. Chàng cho rằng đám người Tống sau c·ái c·hết của họ Khúc chắc chắn đã rời đi. Nếu chúng còn ở lại xứ Đoài thì quả là gan to, không lẽ người của Tản Viên không phát hiện ra. Còn việc lo sợ b·ị b·ắt gặp, chỉ cần thận trọng là được. Lương Nhất Công cố gắng thuyết phục cha. Lương Thành nghiệp dù còn e ngại, sau cùng vẫn đồng ý.