Chương 57: Quỷ diện
Một điệu cười quái dị, điêu linh cất lên. Một bóng áo đen vọt qua cửa, lướt đi trên không, tấm áo bay phần phần trước khi đáp xuống chính giữa võ đường. Người này tóc dài rũ rượi che lấp khuôn mặt, quần áo rách rưới tỏa ra thứ mùi hôi hám, điệu bộ u linh quỷ quái, trong màn tranh tối tranh sáng chẳng rõ là người hay là ma. Sự xuất hiện của vị khách bí ẩn khiến tất thảy người Phong Châu cảnh giác phòng bị, tay đao tay kiếm sẵn sàng. Giọng nói the thé lại cất lên:
- Nghe nói Phong Châu Vận đang tìm thủ lĩnh mới? Hãy để ta làm cho.
Rõ ràng kẻ đến không có gì là thân thiện. Dương Định nhíu mày, quan sát thật kĩ:
- Quỷ Diện, là ngươi!
Người Phong Châu Vận nghe đến cái tên Quỷ Diện thì hết sức kinh ngạc. Tăng Nhất Tuất lớn giọng quát:
- Quỷ Diện, cái tên phản loạn, không phải đã bị đuổi đi từ lâu rồi sao?
Lại Đức Hưng bên cánh hữu bước lên, buông lời mắng chửi, giọng điệu gay gắt chẳng kém lúc dùng với gã họ Tăng:
- Quỷ Diện. Thứ thối tha. Chính ngươi đã hại c·hết bao nhiêu anh em Thủy Vận của ta. Năm xưa Dương thủ lĩnh đã nhân từ tha c·hết, nay nhà ngươi còn dám vác mặt mò về đây sao?
Trương Đán, Phạm La, Lã Vọng cũng bồi thêm. Đáp lại, Quỷ Diện đứng lừng lững giữa võ đường, cái đầu hơi cúi, đôi mắt đục ngàu liếc ngược, quét hết một vòng. Từ miệng hắn phát ra tiếng cười âm u ma quái.
Ẩn thân trên cao, chứng kiến sự quỷ dị của kẻ mới tới, Lương Nhất Công dự cảm:
"Chỉ nội bộ người Phong Châu thôi đã đủ phức tạp rồi, giờ lại xuất hiện thêm một kẻ nửa người nửa quỷ này nữa. Việc lập thủ lĩnh của Phong Châu Vận xem ra không xong rồi?"
Phía dưới, Tăng Nhất Tuất hung dữ quát lên:
- Thứ phản loạn, dám về đây tranh thủ lĩnh sao? Để ta hôm nay lấy cái mạng chó này.
Gã vung quyền, định lao lên. Ngay lúc này, Dương Định từ sau đã nắm lấy bả vai, kéo lại:
- Tăng Nhất Tuất, bình tĩnh.
Tăng Nhất Tuất thấy bị giữ lại thì ngoái đầu hỏi:
- Sao vậy, quản sự, ông không muốn ta lấy mạng chó của hắn sao?
Dương Định thận trọng nhìn tên Quỷ Diện trước mặt, đáp:
- Hắn bao năm trốn chui trốn lủi, nay đột nhiên trở về tất không đơn giản. Cẩn trọng vẫn hơn.
Tăng Nhất Tuất "hừ" lên một tiếng, nhìn kẻ địch trước mặt với ánh mắt khinh thường, nhếch mép nói:
- Hắn trở về là bởi nghe thấy Dương thủ lĩnh đ·ã c·hết. Hắn nghĩ Phong Châu chúng ta không còn Dương thủ lĩnh thì sẽ không ai làm gì được hắn. Quản sự, để ta lấy cái mạng chó này cho ông xem.
Rồi gạt phăng đi bàn tay nắm trên vai, hét lớn. Tăng Nhất Tuất hùng hổ đánh tới, quyền kình như vũ bão. Gã đang muốn tự lập mình làm thủ lĩnh, đúng lúc có kẻ địch xuất hiện, là cơ hội tốt để lập uy với người trong bang hội, vì vậy dốc hết sức lực. Trái lại, Quỷ Diện chẳng màng đối chiêu, chỉ dùng bộ pháp để né tránh. Thứ bộ pháp quỷ dị, lập lờ thoắt ẩn thoát hiện như hồn ma bóng quế, lại có phần thong dong bỡn cợt. Dường như hắn đang cố ý chơi đùa với đối thủ, giọng cười quái đản văng vẳng khắp võ đường. Tăng Nhất Tuất nghe điệu cười thì càng kích động tâm trí, quyền kình bạo phát. Nhưng bấy nhiêu quyền kình chỉ như gió thổi nhà trống, chẳng mảy may phát huy được uy lực. Đám người Phong Châu hồi đầu còn hô hào huyên náo, giờ bị thứ bộ pháp quỷ dị làm cho im bặt. Ngay đến một kẻ võ nghệ cao cường như Lương Nhất Công cũng có đôi phần kiêng nể:
"Bộ pháp biến ảo không đơn giản, ta chưa từng được thấy qua. Gã họ Tăng xem ra đã nôn nóng, quyền kình càng nặng thì càng khó để đánh trúng"
Dưới võ đường, Quỷ Diện vừa né quyền vừa cất giọng the thé:
- Hé hé. Võ nghệ có tưng đây mà đòi làm thủ lĩnh. Thật hoang đường.
Tăng Nhất Tuất sau mấy mươi quyền không trúng, vốn đã tức tối, nay nghe lời khích bác như vậy thì càng sôi máu, hung tính nổi lên. Gã liền nhảy vọt qua bên, giật lấy cây đao trong tay Phạm La, trợn trừng mắt mà quát lên:
- Chỉ lo nhảy nhót giữ thân. Để ông đây gặt cái đầu của nhà ngươi.
Gã sấn tới, vung đao bổ xuống. Một đao hung hãn, trong màn sáng của đuốc lửa lóe lên như ánh chớp, vụt cái đã còn cách đỉnh đầu đối phương ba tấc. Người Phong Châu Vận bị ánh đao làm cho kinh hãi, nét kh·iếp đảm hiện trên khuôn mặt. Tất cả đều chuẩn bị tâm thế cho một cảnh tượng đoạt mạng hãi hùng.
Đối diện với sát chiêu, tên Quỷ Diện không chút run sợ. Hắn khẽ đánh hông, lách người né tránh. Lưỡi đao bổ trượt, trôi xuống lưng chừng ngực. Ngay lúc này, một bàn tay trắng dã thò ra từ trong tay áo, nhanh như cắt chụp tới sống đao. Điệu chụp nhẹ nhàng, uyển chuyển mà lanh lẹ, tựa như thiếu nữ nhón những ngón tay ngọc mà bắt lấy cánh hoa rơi. Sự ảo diệu thủ pháp khiến tất cả đều bất ngờ. Tăng Nhất Tuất sau thoáng kinh động liền thu đao, toan tính trong vòng biến chuyển của chiêu thức sẽ chém ngược lên. Nhưng sự biến kỳ lạ khiến y lại lần lữa phải kinh động. Sống đao bị giữ, dù chỉ bằng bốn đầu ngón tay thuôn dài, trắng nhợt, vậy mà như bị kẹp chặt bởi sắt đá, chẳng thể nào rút ra được.
Tên Quỷ Diện chiếu ánh nhìn lạnh lẽo ẩn tàng sát khí, từ ống tay áo còn lại, một bàn tay trắng dã khác lại phóng ra. Năm ngón tay thuôn nhọn như vuốt chim ưng. "Xụt" một tiếng. Bàn tay của Quỷ diện đã ngập trong lồng ngực Tăng Nhất Tuất. Cả võ đường trợn mắt, há hốc mồm, mặt cắt không còn giọt máu. Tăng Nhất Tuất toàn thân khựng lại, co giật mạnh như b·ị đ·ánh trúng yếu huyệt, sau một hồi thì đứng im không thấy động tĩnh.
Tất cả cùng nín lặng. Tên Quy Diện từ từ rút tay, cả người gã họ Tăng cứ vậy đổ xuống như cây chuối, máu từ lồng ngực ộc ra như suối, nhanh chóng tạo thành vũng trên nền gạch. Từ xa trông đến, Lương Nhất Công cũng có thể thấy rõ trên tay hắn là một quả tim đỏ hỏn còn đang thoi thóp đập. Đó chính là quả tim của Tăng Nhất Tuất, nó đã bị một trảo của Quỷ Diện móc ra. Dù đã lăn lội trên chốn giang hồ, Lương Nhất Công vẫn bị thứ thủ pháp đoạt mạng tàn khốc làm cho ớn lạnh.
Dưới võ đường, sự kinh hãi tột độ khiến đám người của Phong Châu Vận không thốt lên lời. Quỷ Diện siết trái tim còn ứa máu đỏ trong tay, dương đôi mắt đục ngàu nhìn những khuôn mặt run rẩy, quét đủ một vòng thì dừng lại nơi Dương Định. Dương Định lúc này vầng trán vã mồ hôi, dù bàng hoàng vẫn cố trấn tĩnh, ghìm giọng nói:
- Quỷ Diện ... từ đâu... từ đâu ngươi có được thứ võ công đáng sợ này.
Quỷ Diện nhoẻn miệng cười và đáp:
- Người c·hết. Thứ này đến từ n·gười c·hết. Nếu muốn biết, ông có thể xuống đó hỏi chúng.
Hắn từ từ bước lại, thì thào:
- Sao nào, Phong Châu Vận, giờ các người tính sao?
Dương Định nhớ lại những lời của hắn khi vừa mới xuất hiện:
- Ngươi muốn làm thủ lĩnh của Phong Châu Vận?
Lão liếc trông người của Phong Châu Vân đang đứng dưới. Tất cả đều đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi tột độ. Tên Quỷ Diện đáp:
- Có được không?
Dương Định bình tĩnh đối diện, nhìn thẳng vào mắt hắn. Lão cố đoán định tâm tư, nhưng trong đôi mắt đục ngàu, nhờ nhợ như ma quỷ, chẳng có gì ngoài sự khát máu.
- Ngươi thật sự muốn làm sao?
Dương Định lại hỏi. Lão khẽ nhấc chân, bước lui một bước. Tên Quỷ Diện chăm chăm nhìn lão. Hắn bỗng tỏ ra trầm lắng khác lạ.
- Làm thủ lĩnh của các ngươi? Muốn không? Thật sự muốn không? Ta muốn...ta muốn.... - Hắn rú lên một cách man dại- Ta muốn... g·iết hết sạch các ngươi. Ha ha ha
Câu nói cùng điệu cười khiến tất cả phải rùng mình ghê sợ.
- Các ngươi đã chối bỏ ta, ta phải g·iết c·hết cácngười, ta phải tiêu diệt Phong Châu Vận.