Chương 55: Phong Châu tụ hội
Hai bóng đen kéo then cài, mở toang cánh cổng gỗ. Từ ngoài, bẩy tám tên nữa xuất hiện, trong ánh đuốc tù mù, chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt. Chúng nhanh chóng tiến vào võ đường. Để tránh bị phát hiện, Lương Nhất Công liền nhảy lên xà nhà, ngồi thu mình nép sau chiếc cột gỗ, lặng thầm quan sát. Đám người khẩn trương dọn dẹp đống bàn ghế b·ị đ·ánh đổ ngổn ngang, sắp thành hai hàng chạy dọc theo lối vào. Tại chính giữa, nhìn thẳng ra cửa là một chiếc ghế to lớn hơn cả, được chạm khắc công phu. Có lẽ đó là chiếc ghế của Dương thủ lĩnh. Đám người bắt đầu lên tiếng:
- Đã thông báo tới hết chưa, người các đội thế nào?
- Dạ thưa cha, đã cấp tốc thông báo hết trong chiều nay. Ngoài đội Thượng ra, các đội Hạ, Trung, Thủy vận, Xa vận, Tam Thôn đều đã báo đủ.
- Thế còn Thiên Lý và Quỷ Cẩu, đã nghe được thông tin gì của lão Lục và Dương Trượng chưa?
- Thưa cha, đến nay vẫn bặt vô âm tín?
Lương Nhất Công nhận ra giọng nói chính là của cha con Dương Định.
"Lão ban chiều gấp rút rời đi, có lẽ là vì việc quan trọng ở đây?"
Ngay lúc này, từ phía cổng lại có thêm toán người bước vào, đi đầu là hai già, một trẻ. Dương Định chào đón:
- Lão Đán, lão Hưng, chú Tráng, ba người đã tới.
Trương Đán, Lại Đức Hưng và Hoàng Tráng là đội trưởng của các đội Hạ, Thủy Vận và Tam thôn. Ba người vừa tới đã phàn nàn:
- Ông Định, có việc gì mà triệu tập gấp vậy?
- Đúng vậy. Từ ngày Dương thủ lĩnh g·ặp n·ạn, đội Thủy chưa có chuyến nào. Nay được mối, định sáng mai lên đường thì ông lại gọi.
- Có phải ông đã tìm ra h·ung t·hủ s·át h·ại Dương thủ lĩnh rồi phải không. Bọn chúng ở đâu, hãy nói ra để anh em tôi đi tìm chúng. Mối thù này nhất định phải trả.
Đám người nhắc đến việc trả thù lập tức xôn xao. Dương Định đáp:
- Các vị, hôm nay ta triệu mọi người tới đây không phải vì việc đó. Cũng thú thật với mọi người, lão Lục, Dương Trượng cùng hai đội Thiên Lý, Quỷ Cẩu đã truy lùng đám người Tống, đến nay chưa thấy chở về, cũng không rõ tin tức. Hôm nay ta triệu mọi người đến đây vì việc khác, là thể theo yêu cầu của đội Thượng.
Nghe nhắc đến đội Thượng, ba đội trưởng liền tỏ hiềm khích:
- Đội Thượng, là Tăng Nhất Tuất. Có phải hắn lại muốn gì không?
- Không phải hắn định nhân lúc Phong Châu Vận gặp chuyện mà đòi tách ra đấy chứ? Từ lúc ông Vinh còn, hắn đã đôi lần muốn vậy rồi.
- Nếu đã không muốn ở lại thì cứ cho hắn đi đi. Không có hắn, không lẽ Phong Châu vận chúng ta không sống nổi sao?
Lần này, Dương Định phải yêu cầu tất cả im lặng:
- Các vị, trước khi nói đến công chuyện, ta có yêu cầu này. Cảm phiền các vị hãy cất hết binh khí đi. Lát nữa chúng ta vào việc, dù gì cũng là người cùng một nhà, giữ binh khí bên mình chỉ làm mất đi hòa khí.
Đám người sau chút lưỡng lự cũng nghe theo, cất hết đao kiếm ra sau ghế. Dương Định nói tiếp:
- Người của đội Thượng đòi chúng ta phải họp lại, không phải để chia tách, mà ngược lại, muốn chúng ta lập ra một thủ lĩnh mới.
Lão cố gắng hạ giọng, trình bày sự tình một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Đám người lại nhao nhao:
- Bầu thủ lĩnh mới? Sao lại là lúc này?
- Đúng vậy, Dương thủ lĩnh vừa mới mất, còn chưa qua bốn chín ngày mà đã có kẻ muốn thay thế.
- Cái tên Tăng Nhất Tuất này, thật không bằng giống chó....
Câu mắng chửi chưa dứt thì một giọng nói vang lên:
- Tăng Nhất Tuất thì làm sao? Hãy nói ta nghe!
Liền với đó, một đám người hùng hậu bước vào. Đi đầu là Tăng Nhất Tuất, đội trưởng đội Thượng. Gã trọc đầu, mặt mũi hung tợn, mặc áo cộc tay để lộ vết xăm hình con hổ trên vai. Theo sau y còn có Phạm La, đội trưởng đội Trung, Lã Vọng, đội trưởng đội Xa Vận cùng hơn ba mươi thuộc hạ, khí thế hùng hổ, đao gươm sáng loáng.
- Dương quản sự, chào ông.
Giọng nói của Tăng Nhất Tuất oang oang. Dương Định đáp lại:
- Đội trưởng Tuất đã tới.
Rồi hướng mắt ra sau:
- Đội trưởng La và đội trưởng Vọng cũng ở đây cả. Xem ra ba người có hẹn với nhau thì phải?
Tăng Nhất Tuất ngoái nhìn hai kẻ đồng hành, khẽ cười và nói:
- Dương quản sự, không phải, chỉ là vô tình cùng đến một lúc thôi.
Rồi bước tới trước mặt Lại Đức Hưng, người vừa lớn tiếng mắng chửi:
- Đức Hưng, vừa nãy ta có nghe ông nhắc tên. Rốt cuộc ông định chỉ bảo gì Nhất Tuất này vậy.
So với họ Lại, gã cao hơn hẳn một cái đầu. Lại Đức Hưng không đáp, ngoảnh mặt khinh khi. Dương Định liền chen vào, xoa dịu tình hình:
- Đội trưởng Tuất, chúng ta đều là người một nhà, chớ nên căng thẳng. Ngươi hãy về chỗ của mình.
Tăng Nhất Tuất sau hồi trợn mắt gầm gừ thì cũng lui lại. Hai phe phân thành tả hữu, lấy Dương Định làm chủ sự. Lương Nhất Công ngồi trên cao quan sát, nhìn cách thức điều hành, sắp đặt của lão họ Dương, không khỏi bất ngờ:
"Lão họ Dương nói năng nhỏ nhẹ, cử chỉ nhẹ nhàng mà tất cả đều nghe theo, tiếng nói rất có trọng lượng, ắt hẳn phải là người nắm giữ địa vị quan trọng trong Phong Châu Vận. Xem ra ta đã bị vẻ ngoài kham khổ, nhếch nhác của lão đánh lừa rồi. Ngay từ lần đầu gặp, lão đã cố ý che giấu thân phận của mình"
Dưới võ đường, Dương Định nhìn đám người của Tăng Nhất Tuất, nói:
- Hôm nay các đội của Phong Châu vận tụ họp về đây, là để bàn việc trong nhà. Đội Thượng, đội Trung, Xa Vận có nhất thiết phải mang theo nhiều đao kiếm vậy không?
Tăng Nhất Tuất làm bộ ngó lại rồi cười đáp:
- Phòng bị, chỉ là phòng bị lúc đi đường thôi mà. Dương quản sự, Phong Châu vừa gặp chuyện, Dương thủ lĩnh thì bị người ta ám toán, ông bảo xem, cảnh giác phòng bị vẫn là hơn chứ.
Giọng điệu gã tỉnh bơ, trong khi đám thuộc hạ thì vẫn năm năm binh khí trên tay, như để uy h·iếp tinh thần. Dương Định không muốn đôi co, đành cho qua:
- Các vị đội trưởng, hôm nay ta cho mời các vị về đây là thể theo yêu cầu của đội trưởng Tuất. Ngoại trừ Lục Trượng hai người, còn lại đều đã có đủ, đội trưởng Tuất có gì muốn nói, hãy nói ra để mọi người cùng suy xét.
Tăng Nhất Tuất rời ghế, đứng giữa võ đường, lớn giọng:
- Dương quản sự, các vị đội trưởng, Tăng Nhất Tuất ta có lời. Dương Vinh thủ lĩnh không may bị kẻ thù s·át h·ại, đến nay đã được nửa tháng. Cũng từ độ đó, Phong Châu Vận không có thủ lĩnh. Mọi công chuyện làm ăn của chúng ta đều bị đình trệ, kẻ thì nhao nhao muốn trả thù, kẻ thì ru rú trốn tránh để giữ thân. Tình cảnh của chúng ta hiện tại, có còn giống một bang hội nữa không. Chính vì vậy, Tăng Nhất Tuất ta hôm nay kêu gọi các vị tụ họp về đây, cùng nhau lựa ra một người thay thế cho Dương thủ lĩnh, thống lĩnh các đội, để mọi sự của chúng ta có thể trở lại như trước. Các vị hãy cho ý kiến?
Gã dứt lời, Trương Đán với khuôn mặt nhàu nhĩ từ phía đối diện lên tiếng:
- Theo đội trưởng Tuất, chúng ta nên chọn ra ai làm thủ lĩnh đây?
Phạm La từ bên này liền đáp lời:
- Thủ lĩnh mới của chúng ta phải có thực lực hơn tất cả, tất nhiên trong số các vị ở đây, ngoài Tăng đội trưởng làm gì còn ai xứng đáng hơn chứ? Phạm La ta một lòng vì Phong Châu Vận, tiến cử công tâm, chỉ mong Phong Châu Vận sớm có thủ lĩnh? Các vị, chúng ta cũng cần phải ăn, cần phải sống, không thể chờ đợi mãi được.
Rõ ràng họ Phạm và và họ Tăng đã có sự móc ngoặc. Lại Đức Hưng vốn không ưa cả hai, nên vừa nghe tiến cử đã bật dậy, tỏ rõ khinh miệt:
- Ha ha ha. Tiến cử công tâm, thật là nực cười. Dương thủ lĩnh vừa mới mất, các ngươi không tỏ chút tiếc thương, đã nhăm nhe muốn chiếm đoạt ngôi thủ lĩnh. Rõ là bỉ ổi chứ công tâm cái gì.
Hoàng Tráng cũng bồi thêm:
- Đúng vậy, uổng cho Dương thủ lĩnh năm xưa đã kết nạp, dung dưỡng. Các ngươi làm vậy, không thấy thẹn với trời đất sao.
Dương Định thấy hai bên căng thẳng thì vội can:
- Các vị, đều là người của ta cả, xin hãy bình tĩnh.
Rồi quay ra, lựa lời nói với Tăng Nhất Tuất:
- Đội trưởng Tuất, việc lập thủ lĩnh mới đúng là có cần. Nhưng như mọi người đã nói, chúng ta làm gì cũng cần phải để người khác trông vào. Chuyện này theo ta nghĩ có thể thư thư, để sau cũng được. Chí ít cũng nên đợi qua bốn chín ngày của Dương thủ lĩnh. Hơn nữa, lão Lục và Dương Trượng cùng người của hai đội Thiên Lý, Quỷ Cẩu còn chưa về. Chúng ta hãy đợi họ về cho đông đủ rồi hẵng họp bàn, như vậy mới đồng thuận được tất cả.
Lão có lẽ cũng không ưa gì gã đội trưởng đội Thượng, nhưng nếu cứ để các bên gầm ghè nhau như vậy, tất sẽ dẫn đến đổ máu. Tăng Nhất Tuất gạt phăng đi, sẵng giọng đáp:
- Dương quản sự, việc nào ra việc nấy. Ông nói quanh nói quẩn, rốt cuộc là vẫn muốn đợi mấy kẻ đó về. Ta thừa hiểu ông muốn đưa Dương Trượng, người họ nhà các ông lên làm thủ lĩnh. Nói cho các người biết, hai kẻ đó sẽ chẳng bao giờ trở về đất Phong Châu này được nữa đâu?
Dương Định bị đọc trúng tâm ý, lại nghe nhắc đến hai người Lục Trượng thì chột dạ:
- Ngươi ... ngươi... nói vậy là sao?
Tăng Nhất Tuất liếc trông, chậm rãi nói:
- Hai người đó cùng với đội của họ kéo nhau đi truy lùng đám người Tống, đã bỏ mạng tất cả tại đất Phú Lương rồi. Ông đừng hi vọng sẽ gặp được bọn họ nữa. Sao nào, giờ thì các người sẽ chọn ai làm thủ lĩnh đây?
Câu nói như tiếng sấm đánh bên tai, khiến Dương Định và đám người bên cánh hữu sững người. Trương Đán run rẩy:
- Tăng Nhất Tuất... nhà ngươi... nói láo phải không? Có phải ngươi muốn nhân lúc bát đội của Phong Châu chưa về đủ, tự cất đặt mình làm thủ lĩnh nên mới bịa đặt ra chuyện như vậy?
Hoàng Tráng thì quả quyết cáo buộc:
- Dối trá. Tăng Nhất Tuất, nhất định là ngươi dùng kế bẩn phao tin để gây hoang mang, lung lạc tinh thần người trong Phong Châu.
Mặc cho những cáo buộc chỉ trích, Tăng Nhất Tuất chỉ nhẩn nhơ cười. Dương Định suốt mấy ngày lo lắng không yên, vốn dự cảm có chuyện chẳng lành, nay nhận được tin dữ thì như đã có xác nhận, nhưng vẫn gắng hỏi:
- Tăng Nhất Tuất, việc này không thể đùa được. Ngươi hãy nói xem, từ đâu mà ngươi biết được tin tức vậy?
Lão hi vọng có điều gì nhầm lẫn, cố gắng vớt vát chút ít hi vọng. Tăng Nhất Tuất thấy đối phương hết thảy đều hết mực chối bỏ thì càng đắc chí, tưng tửng nói:
- Vẫn là quản sự bình tĩnh hơn cả. Trong Phong Châu vận, ngoài Dương thủ lĩnh nay đã không còn, ta chỉ kính nể thêm có mình ông. Quản sự đã hỏi thì ta chẳng giấu làm gì, cũng là để tất cả ở đây không cho là ta bịa đặt. Về việc này, không phải Nhất Tuất ta theo dõi bọn họ, chỉ là trùng hợp người của đội Thượng tới Kiếm hội coi kiếm, vô tình phát hiện việc lão Lục cùng Dương Trượng đang kéo nhau đi vây bắt đám người Tống, vì vậy mới lấn lá chờ xem kết quả. Tiếc thay, hai gã đó, cùng với người của đội Thiên Lý, Cẩu Quỷ đều đã bỏ mạng. Đao của Dương Trượng được người của ta mang về đây, tin hay không là tùy các người.
Gã dềnh dàng thuật lại một cách cặn kẽ. Từ phía sau, một tên thuộc hạ đưa đao lên. Tất cả trông vào liền nhận ngay ra là đao của Dương Trượng. Tăng Nhất Tuất tiếp tục:
- Cũng phải làm rõ để các người chớ nghĩ xằng xiên. Tăng Nhất Tuất ta đúng là không coi trọng hai gã đó, nhưng dù sao cũng cùng là người của Phong Châu Vận, võ nghệ cũng có chút cân lượng, không như đám các người – vừa nói, gã vừa chỉ tay về phía Trương Đán, Lại Đức Hưng và Hoàng Tráng - vì vậy ta không có ngu ngốc để bày kế ám hại. Tất cả là tại bọn chúng nôn nóng muốn báo thù, tự tìm đến c·ái c·hết.
Về những lời này, Dương Định và đám người bên hữu chẳng thể nghi ngờ. Đội Thượng dù có đông đảo, nhưng hai đội Thiên Lý và Cẩu Quỷ thực lực không hề thua kém, nếu phải đối đầu thì chỉ có thể huynh đệ tương tàn, ngọc đá cùng tan, tin rằng Tăng Nhất Tuất sẽ không làm như vậy. Tất cả chỉ còn biết im lặng, bàng hoàng đau xót. Dương Định vẫn chưa muốn tin, lại nói:
- Việc này rất hệ trọng, cần phải xác minh thêm.
Tăng Nhất Tuất nhún mình:
- Nếu quản sự muốn xác minh, hôm nào người của ta sẽ đưa đến đó. Việc này cũng không chậm trễ được, để lâu ta sợ đám hùm sói sẽ đến xơi mất đống xác.
Gã nói mà mặt tỉnh bơ không chút thương cảm, càng như xát thêm muối vào nỗi đau, rồi đột ngột sắc mặt chuyển nghiêm túc:
- Chuyện đấy hãy để sau đi. Ta báo tin cho các ông như vậy, không phải để các ông ngồi đây than khóc sầu thảm. Dương quản sự, ông thấy đấy, việc Phong Châu vận không có người đứng đầu, để cho những kẻ ngu xuẩn tự tiện hành sự sẽ chỉ dẫn đến m·ất m·ạng một cách vô ích. Ngoài kia biết bao kẻ thù đang rình rập, chỉ chờ thời cơ để đạp chúng ta xuống, nếu không nhanh chóng lập ra thủ lĩnh mới, thống lãnh tất cả thì Phong Châu Vận sẽ chỉ có con đường diệt vong mà thôi. Tăng Nhất Tuất ta cũng vì vận mệnh chung. Kẻ nào chống lại việc lập thủ lĩnh mới chính là chống lại lợi ích của Phong Châu Vận, ta quyết không bỏ qua.
Một lời tuyên bố đanh thép. Dương Định sau khi lấy lại bình tĩnh liền cất tiếng:
- Các vị, lời của Tăng Nhất Tuất quả thực rất có lí, cũng là việc cần làm. Chúng ta hãy gác lại chuyện đau buồn, cùng xem xem ai sẽ xứng đang làm tân thủ lĩnh của Phong Châu Vận.
Lão ngưng lại một nhịp, đánh mắt thăm dò. Trương Đán, Lại Đức Hưng và Hoàng Tráng dù không lên tiếng nhưng ít nhiều đều biểu lộ sự bất mãn, trong đó đội trưởng đội Tam Thôn là thể hiện ra mặt. Dương Định nói tiếp:
- Tân thủ lĩnh không những võ nghệ cao cường, mà cònphải có được sự ủng hộ của trên dưới anh em. Ở đây chúng ta có sáu đội, theothiển ý ta, người nào có sự đồng thuận của quá nửa số đội sẽ là tân thủ lĩnh.Khi ấy, dù ai không đồng thuận cũng phải phục tùng theo, không được phép chốnglại, các vị thấy thế nào?