Chương 32: Tối ở Mai Hoa cốc
Chàng cứ ngỡ với khát khao tranh thắng, sự quyết liệt cực độ trong lúc tỷ kiếm, đối thủ lúc này sẽ vô cùng vui mừng, thậm chí là ngạo thị. Nhưng không, Thu Lệ trầm tư không nói. Sự lạnh lùng băng giá của nàng khiến Lương Nhất Công cảm thấy thật mơ hồ. Đã có lúc, chàng cảm giác trong ánh mắt, đường kiếm của đối phương chứa đầy hận thù. Lương Nhất Công nhẹ bước xuống đài mà lòng đầy thắc mắc. Rốt cuộc thái độ của vị tiểu thư họ Hoàng đối với chàng là như thế nào? Đối phương đã nhìn ra sơ hở trong kiếm thức hay chỉ là sự điên cuồng, bất chấp? Đó chắc chắn không phải một chiêu đắc thắng? Làm sao có thể biết là chàng sẽ thu chiêu? Dù thế nào đi nữa cũng không thể tự đưa bản thân vào thế hiểm nguy như vậy. Đoàn Xuân Huy nhìn chàng, tỏ vẻ tiếc nuối:
- Lương công tử. Rõ ràng khi nãy là cậu đã chủ động thu chiêu, vì vậy mà thua? Cậu làm vậy thì sao có thể tranh được Bất Diệt? Ta còn chưa được tỷ kiếm với cậu mà.
Lương Nhất Công khẽ mỉm cười, đáp:
- Hoàng tiểu thư kiếm nghệ thực sự thâm sâu. Nhất Công đã thua tâm phục khẩu phục.
Chàng vì muốn tránh thương tích cho cả hai mà chịu thất bại, nhưng cũng không muốn lấy đó làm lí do bao biện. Đối với chàng, việc được tỷ thí với kiếm giả thiên hạ mới là mục tiêu chính khi đến Kiếm Hội, nên khi phải thua cũng rất nhẹ nhàng bình thản. Ngô Cương bước đến, cười nói:
- Lương công tử vì không nỡ làm thương một người con gái tuyệt sắc mà chọn làm thương chính mình, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thật khiến Ngô Cương ta phải bái phục.
Vị thiếu chủ của Hoan Châu thành phe phẩy cây quạt giấy trong tay. Trong số các thiếu chủ, anh hùng trẻ tuổi, Lương Nhất Công và Ngô Cương là hai kẻ nổi trội nhất, được thiên hạ gọi chung là Ngô Lương Song Hùng. Vì vậy, khi chứng kiến Lương Nhất Công thua cuộc, bớt đi một đối thủ, Ngô Cương đã không giấu nổi sự đắc ý. Lương Nhất Công không lấy làm khó chịu, từ tốn đáp:
- Ngô công tử, không dám.
Trận đấu kết thúc, người thở phào nhất lúc này là Phúc. Thu Lệ đã giành phần thắng, Lương Nhất Công dù chịu thương tích nhưng có lẽ cũng không quá nghiêm trọng. Tất cả đã diễn ra đúng như mong muốn. Phúc phấn khích hô lên:
- Hay quá, Thu Lệ thắng rồi!
Chàng cố ý hô to, tỏ rõ sự hân hoan, mục đích để cho cha con Phùng Trí nghe thấy. Phùng Tâm quay sang, nhíu mày và hỏi:
- Không phải anh quen thân với gã công tử họ Lương sao? Còn cổ vũ cho tiểu thư làm gì?
Phúc hồ hởi đáp:
- Ta đến đây cùng với mọi người, đương nhiên là mong muốn cho Thu Lệ giành chiến thắng. Rồi Thu Lệ sẽ thắng hết cả cái Kiếm hội này.
Chàng vừa nói vừa khoác vai Phùng Tâm một cách rất tự nhiên. Anh bạn trẻ họ Phùng thì vẫn để bụng, khẽ hẩy vai, hất nhẹ cánh tay Phúc ra. Trong lúc này, Phùng Trí lại có phần mừng lo lẫn lộn. Vị quản gia đương nhiên phấn khích với kết quả đã đạt được. Dù đã biết Thu Lệ võ nghệ có tiến triển, sớm đã vượt qua mình, nhưng để tỷ thí với các cao thủ đệ nhất trong thiên hạ lại là chuyện khác hoàn toàn. Chính vị vậy, việc Thu Lệ lần đầu xuất hiện đã có thể thắng được "Anh hùng kiếm" là điều vượt ngoài mong đợi. Nhưng trong niềm vui mới chớm khởi, Phùng Trí cũng có những lo âu, trầm giọng nói:
- Thu Lệ đã quá vội vàng thượng đài rồi. Cao thủ Lĩnh Nam nhiều vô kể. Chưa nói đến tu vi kiếm nghệ, nội việc sức lực có hạn đã thật khó để tranh kiếm rồi.
Đúng như lời Phùng Trí nói, việc Thu Lệ đấu thắng Lương Nhất Công đã khiến tất cả phải ngỡ ngàng, đi cùng với đó là sự kiêng nể. Nhưng trong số đó vẫn có nhiều kẻ không tin vào thực lực của nàng, cho rằng là do Anh Hùng kiếm đã nhún nhường. Chưa kể đến Ngũ Hổ phái danh tiếng, trong quần hùng Lĩnh Nam, lần lượt người của các phái Lâm Thao, Ngọc Thượng, Thanh Gia cũng ra mặt tỷ thí. Dù tất cả đều không phải đối thủ, nhưng việc phải đấu với mấy môn phái nhỏ cũng khiến Thu Lệ hao tổn sức lực. Bù lại, những ngờ vực dần dần tan biến. Kết thúc cuộc thượng đài với Thanh Gia phái cũng là lúc xế chiều. Vì là trong cốc, trời trở tối nhanh hơn. Kiếm Hội kết thúc ngày thứ nhất, đám đông nhân sỹ lại trở ra khu trại ngoài cửa cốc. Phúc cùng người của Hoàng gia trang chuẩn bị rời đi thì Hồ Phát bước đến:
- Hoàng tiểu thư, xin dừng bước.
Vị thiếu cốc chủ chủ động thi lễ. Thu Lệ chỉ nhìn không đáp, Phùng Trí phải đứng ra đỡ lời:
- Là công tử Hồ Phát, có việc gì vậy.
- Vị này là?
- Ta là Phùng Trí, là quản gia của Hoàng gia trang. Còn đây là Phùng Tâm, con trai của ta.
Hai cha con cùng cúi chào. Không rõ là vô tình hay cố ý, Phùng Trí đã không nhắc đến Phúc. Hồ Phát đáp lễ, nói:
- Hoàng gia trang đến dự Kiếm hội, Mai Hoa cốc đã sơ suất không kịp tiếp đón, xin các vị lượng thứ.
Phùng Trí chưa hiểu ý tứ trong lời nói của Hồ Phát, không biết phải đối đáp ra sao. Hồ Phát lại nói tiếp:
- Hoàng tiểu thư cành vàng lá ngọc, phải ở qua đêm bên ngoài thật là không tiện. Tối nay, xin mời mọi người nghỉ lại trong cốc. Ta sẽ cho người sắp xếp.
Được thiếu cốc chủ mời ở lại, Phùng Trí trong lòng mừng rỡ những vẫn giả bộ khách sáo:
- Như vậy thì phiền cho công tử quá. Chúng ta ở ngoài cũng quen rồi, không có sao.
Hồ Phát khẩn khoản:
- Hoàng gia trang là khách quý của Mai Hoa cốc. Nếu để các vị phải ở ngoài khu lán trại thì quả là thất lễ. Xin hỏi các vị đi có mấy người, để ta bố trí chỗ nghỉ ngơi cho kịp thời.
Sự nhiệt thành của vị thiếu cốc chủ khiến Phùng Trí không còn lý nào để khước từ. Vị quản gia nhìn lại điểm danh quân số. Phúc thấy y nhìn lướt qua mình một cách rất nhanh.
- Tất cả bốn người. Xin nhờ Hồ công tử bố trí cho.
Phùng Trí trả lời. Câu trả lời khiến Phúc cảm thấy nhẹ lòng. Với thái độ phớt lờ, lạnh nhạt, với cái nhìn lướt qua như thể né tránh, Phúc cứ ngỡ Phùng Trí sẽ gạt chàng ra. Rằng đêm nay, chàng phải ở một mình ngoài cốc. May thay, mọi việc vẫn không đến nỗi nào. Bốn người được gia nhân của cốc đưa đến khu nhà nghỉ, bố trí vào hai phòng ở cuối dãy, nơi nhìn thẳng ra hồ nước bên hông. Trên hồ nước, một tòa thủy đình xinh xắn được cất dựng. Phúc ở cùng cha con Phùng Trí, trong khi Thu Lệ được xắp xếp ở riêng một phòng. Vừa đặt lưng lên chiếc giường, chàng đã nghe thấy có tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi từ bên phòng vọng sang:
- Hoàng tiểu thư, xin mở cửa.
Ba người mở cửa, thò đầu ra xem. Là Hồ Phát đang đứng chờ trước cửa phòng Thu Lệ, theo sau có hai gia nhân. Thu Lệ mở cửa bước ra, Hồ Phát nhẹ giọng:
- Hoàng tiểu thư, ta cho người mang thêm ít đồ dùng đến cho tiểu thư. Phòng của con gái, không thể sơ sài giản tiện như của nam giới được.
Rồi chỉ tay về mấy thứ đồ trên tay hai gia nhân, nói:
- Ở đây có gương lược, nến thơm, tích nước và chén bằng ngọc cùng một số đồ dùng khác. Nếu tiểu thư còn thấy cần gì, xin cứ căn dặn, ta sẽ cho người mang đến.
Thu Lệ không quá để ý đến mấy món đồ được mang tới, khẽ đáp:
- Cảm ơn công tử.
Tất cả được mang vào trong phòng. Rõ ràng là vị thiếu cốc chủ rất quan tâm đến Thu Lệ. Từ ánh mắt đến cử chỉ đều toát lên sự dịu dàng, ân cần khác lạ. Phúc nhận ra điều đó. Trong lòng chàng dấy lên sự đố kỵ. Nhưng sự đố kỵ của chàng lại là niềm vui của Phùng Trí. Vị quản gia cũng nhận ra sự quan tâm đặc biệt của Hồ Phát dành cho Thu Lệ, niềm nở nói cười:
- Hồ công tử, cậu thật chu đáo quá.
Vẻ ngoài rắn rỏi, phong thái điềm đạm nho nhã cùng những hành động ân cần từ khi mới gặp mặt thực dễ lấy lòng tất cả. Một người là thiếu chủ của Mai Hoa cốc, một bên là tiểu thư của Hoàng gia trang, thật là môn đăng hộ đối. Phúc chắc mẩm trong đầu của Phùng Trí lúc này đã liễn tưởng đến những điều xa xôi hơn. Một cảm giác thật khó chịu. Chàng chẳng thể tỏ thái độ gì trong việc này, đành lủi thủi lui vào trong phòng. Dẫu sao, mọi thứ không thật sự quá tổi tệ. Nhờ có việc Thu Lệ được vị thiếu cốc chủ quan tâm, Phúc và cha con Phùng Trí cũng được tiếp đón rất nồng hậu. Trà nước, bữa tối thịnh soạn, tươm tất. Luôn có một gia nhân túc trực bên ngoài, sẵn sàng đáp ứng các yêu cầu nếu có. Từ chỗ phải ở khu lán tạm, nay được đối xử như thượng khách, Phùng Tâm lấy làm ngạc nhiên lắm. Vừa đưa bát cơm lên miệng, nó vừa nói:
- Cha, xem ra vị công tử họ Hồ thực sự để mắt tới tiểu thư nhà ta.
Phùng Trí liền ngăn lại:
- Này, ăn đi, chớ có nói lăng linh tinh.
Phùng Tâm liền bĩu môi, dựng thẳng lưng, chỉ tay vào mấy món ăn có trên bàn rồi phân trần:
- Thì cha xem, từ chăn gối, vật dụng trong phòng cho đến những món ăn trên bàn này. Không phải do người ta để ý đến tiểu thư, sao chúng ta có được như vậy. Họ mời bao nhiêu là khách, không lẽ tất cả đều là như vậy.
Phùng Trí không sa vào việc tranh luận, đáp:
- Mai Hoa cốc có danh tiếng, tài lực. Họ đối đãi lịch sự cũng chẳng có gì lạ. Dù sao đây cũng không phải việc có thể đem ra tán hễu, thế nên hãy dừng lại và không được nhắc đến nó nữa.
Không phải y không nhận ra ý tứ của vị thiếu chủ họ Hồ, chỉ là vì sự việc tế nhị, người ta cũng chưa có gì cả. Vị quả gia hạ giọng, nói khẽ khàng hơn:
- Nếu có thể kết giao được với Mai Hoa cốc, sẽ rất có lợi cho ta sau này. Biết đâu, ta có thể nhờ họ đúc lại kiếm gãy.
Rõ là Phùng Trí đang có những gợi ý, tuy nhiên Thu Lệ lại chẳng để tâm tới. Nàng nhanh chóng dùng xong bữa, rồi lặng lẽ trở về phòng bên. Phúc cũng sớm ra ngồi uống nước. Với chàng, bữa cơm cùng sự ồn ào của cha con Phùng Trí thật nhạt nhẽo. Sau nửa canh giờ, khi cái bụng đã xuôi, Phúc liền rời phòng, ra ngoài thăm thú cảnh vật. Chàng muốn hít một vài hơi thở thoáng đãng, thay cho bầu không khí ngột ngạt, cô quạnh. Căn phòng của Thu Lệ vẫn đóng chặt. Phúc đánh mắt nhìn qua khe cửa, chỉ thấy ngọn nến hiu hắt sáng. Chàng cố dỏng tai nghe, nhưng không một tiếng động nào phát ra. Trong đầu gợi lên câu hỏi:
"Giờ này đang thức hay là đã ngủ?"
Cánh tay định đưa lên gõ cửa, nhưng rồi lại thôi.
"Liệu Thu Lệ còn giận ta không? Nàng có xa lánh, hắt hủi ta như cha con họ Phùng kia không?"
Những suy tư rối bời đưa bước chân Phúc tới bên hồ nước. Trời về khuya, sương giăng dày đặc khắp chốn càng làm cho cái lạnh của sơn cốc thêm thấm. Phúc cố phóng tầm mắt ra xa. Nhưng dưới ánh trăng mịt mờ, khung cảnh không gì khác hơn ngoài một màu xám nhạt nhòa. Chàng ngó sang tòa thủy đình bên phải, thấy lấp lóe ánh đỏ của một chiếc đèn lồng. Dưới ánh đèn, có bóng người hiện ra. Dù là mờ ảo, Phúc vẫn nhận thấy những đường nét mềm mại của con gái.
"Không lẽ là Thu Lệ?"
Chàng bước nhanh tới. Quả nhiên là Thu Lệ. Nàng đang đứng tựa đầu vào cột, trầm tư nhìn ra mặt hồ. Tiếng bước chân của Phúc khiến Thu Lệ giật mình ngoảnh lại:
- Là anh?
Nàng cất lời, rồi không đợi để Phúc trả lời, lại quay mặt ra hồ nước. Dường như nàng không quan tâm tới sự xuất hiện của chàng. Phúc phân vân tự hỏi, là sự bình tâm khi thấy người quen hay thực sự nàng đã phớt lờ, ngoảnh mặt quay lưng đối với chàng. Phúc tiến tới gần, cách ba bước, ngập ngừng lên tiếng:
- Thu Lệ...
Rồi cảm thấy không còn được thân quen như trước, liền đổi giọng:
- Tiểu thư cũng ra đây ngắm cảnh?
Thu Lệ lặng im không đáp. Phúc lại nói:
- Sương đêm rất lạnh, ở đây lâu sẽ không tốt, ngày mai còn phải thượng đài tranh kiếm, cũng nên nghỉ ngơi sớm.
Chàng thực lòng lo lắng cho sức khỏe của Thu Lệ. Đổi lại, nàng vẫn từ chối đáp lời. Bỗng dưng, Phúc thấy những lời nói của mình thật thừa thãi. Sự lạnh lùng của Thu Lệ khiến Phúc cảm thấy như kẻ có tội. Chàng không biết phải cất lời thế nào để biện bạch cho mình. Hai người chỉ cách nhau ba bước mà ngỡ như vạn dặm xa xôi. Giữa cả hai, sự im lặng còn mịt mù, ngăn cách hơn cả màn sương đen xung quanh. Sau một hồi:
- Tiểu thư vẫn giận ta?
Chàng cố chờ đợi một câu trả lời, nhưng rồi lại thất vọng. Đúng lúc định rời đi thì giọng nói của Thu Lệ cất lên:
- Anh thực sự thân thiết với hắn ta?
Vẫn là chất giọng nhẹ nhàng pha chút trầm buồn, nghe trong đó không có sự căm ghét, xua đuổi. Phúc thoáng mừng rỡ rồi lựa lời đáp:
- Là Lương Nhất Công?
- Đúng vậy.
Phúc lưỡng lự. Chàng không thấy mình cần phải giấu diếm điều gì về mối quan anh em kết nghĩa với Lương Nhất Công, nhưng nên nói ra như thế nào để Thu Lệ thôi giận. Bất chợt, từ sau lưng có tiếng bước chân, rồi tiếng một người nam hắng giọng. Cả hai cùng ngoảnh lại, thấy Hồ Phát bước đến, lên tiếng:
- Hồ Phát chỉ là tình cờ ngang qua, nếu có vô ý xenvào câu chuyện riêng, xin hai vị thứ lỗi.