Sai Phi Dụ Tình

Chương 39: Hắn yếu ớt






Gió mùa hạ mang theo khí nóng. Cành liễu buông xuống khẽ bay bay, hoa tường vi nở đầy sân, mặc dù rực rỡ, nhưng lại có chút buồn bã.

Lưu Sương phe phẩy một cây quạt tròn, thời tiết hôm nay rất khó chịu, ngẩng đầu nhìn lên thấy mây đen như mực, chắc trời sắp mưa. Quả nhiên nàng dự đoán không sai, không tới một nén nhang sau, mưa ào ào trút xuống.

Đây là cơn mưa đầu hạ, không giống mưa xuân rả rích đa tình, mà mưa như trút nước, mạnh mẽ sảng khoái.

Lưu Sương và Hồng Ngẫu đứng bên cửa sổ, nhàn hạ ngắm mưa. Chợt thấy Khinh Y và Tiêm Y khoác áo tơi nón mũ, hoảng bối rối đi vào. Gió mưa vần vũ, thổi bay áo của hai người. Hai người vén rèm vào trong, mang theo một luồng gió mát lạnh.

"Vương phi, thỉnh người đi cứu Vương gia!" Tiêm Y và Khinh Y đột nhiên đồng thanh lên tiếng. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lưu Sương thất thần, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Chẳng lẽ Bách Lý Hàn xảy ra chuyện? Sáng sớm hắn đã đi ra ngoài, hiện nay đã giữa trưa, vẫn không thấy bóng dáng đâu, Lưu Sương còn tưởng rằng hắn đang ở Thanh Lang Các .

Run rẩy đứng lên, Lưu Sương cưỡng chế sự bối rối trong tim, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Khinh Y nói: "Không dám giấu Vương phi, hôm nay là ngày giỗ của Trầm hoàng hậu , Trầm hoàng hậu tu hành ở "Huyễn nguyệt am" tại Thanh Mỗ Sơn rồi mất tại đấy , hàng năm đến ngày này Vương gia đều đến đó bái tế, không cho thuộc hạ đi theo. Hôm nay, trời mưa to, giống như ngày Trầm hoàng hậu qua đời, tình cảnh này, nô tỳ sợ Vương gia khó có thể thừa nhận. Cho nên, nô tỳ cả gan thỉnh Vương phi đi khuyên nhủ Vương gia!"

Thì ra là thế, trái tim Lưu Sương khẽ buông lỏng. Theo những gì nàng chứng kiến, Bách Lý Hàn không phải người mềm yếu, chắc hẳn không có việc gì làm khó được hắn. Nhưng mà, mưa to gió lớn như thế này, cũng nên đi tìm hắn khuyên nhủ.

"Các ngươi đều đi ra ngoài tìm sao?" trái tim Lưu Sương có chút sầu lo.

"Trương Tá Lý Hữu đã mang người đi tìm, mới cho người trở lại báo tin, đã tìm thấy Vương gia, nhưng mà, Vương gia lại không muốn trở về, muốn ở trong núi cùng Trầm hoàng hậu." Tiêm Y lo lắng mà nói, chứa chan nước mắt.

Trái tim Lưu Sương cũng cực kỳ lo lắng, nàng biết trong mắt Bách Lý Hàn, lời của nàng chẳng có chút giá trị nào, lời nàng nói, không nhất định là hắn sẽ nghe theo. Nhưng nghĩ đến tình trạng của hắn bây giờ, nàng cực kì cảm thấy khó chịu.

Nàng hạ lệnh cho Hồng Ngẫu mang áo tơi tới, mặc lên người, theo Tiêm Y và Khinh Y đi vào cơn mưa.

Vì trời mưa to nên xe ngựa đi rất chậm, đến lúc tới được Thanh Mỗ Sơn trời đã tối đen.

Mưa bụi giăng giăng trên Thanh Mỗ Sơn, nhìn qua vô cùng mông lung nhẹ nhàng, nhưng mà, lúc này Lưu Sương đến không phải để ngắm cảnh, cơn mưa ngược lại đang trở thành chướng ngại vật đối với nàng. Xe ngựa không thể lên núi, chỉ có thể xuống xe theo Khinh Y Tiêm Y cùng với thị vệ vương phủ đi lên núi.

Tuy nói đã mặc áo tơi, mưa gió vẫn táp lên người, chẳng mấy chốc toàn thân ướt đẫm. Đường thì lầy lội khó đi, đôi giày chẳng mấy chốc nặng trịch vì bùn. Với sự dìu đỡ của Khinh Y và Tiêm Y Lưu Sương khó khăn dò dẫm từng bước từng bước .

Trong cơn mưa, nước suối chảy xiết hơn bình thường rất nhiều, mỗi bước đi là một lần đau tim. Đi qua bốn mươi chín tảng đá, rốt cục cũng tới "Huyễn nguyệt hồ" phía sau Huyễn Nguyệt am.

Trước cửa am, một thị vệ đang đứng, bộ dáng cực kỳ lo lắng, dường như đã đợi rất lâu, thấy các nàng, lo lắng chào rồi nói: "Vương phi, Vương gia ở trong rừng."

Lưu Sương nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy một cánh rừng tối tăm bên hồ. đi theo thị vệ tới bìa rừng, liền thấy Trương Tá Lý Hữu cúi đầu ủ rũ đứng đấy, đứng cạnh hai người còn hơn mười thị vệ nữa, không băng chân thì cũng băng tay, tất cả đều bị thương.

Trương Tá Lý Hữu nhìn thấy Lưu Sương, vui mừng như gặp được cứu tinh, con ngươi ánh lên sự mừng rỡ, thi lễ nói: "Vương phi, ngài nhanh đi khuyên nhủ Vương gia đi!" trong lòng bọn họ, Lưu Sương sớm đã trở thành nữ chủ nhân của vương phủ.

Lưu Sương đi theo Lý Hữu chậm rãi đi vào trong rừng, mưa có nhỏ đi một chút, trời cũng sáng sủa hơn. Mơ hồ nhìn thấy một ngôi mộ lẻ loi, một thân ảnh cao ngạo đang quỳ trước mộ.

Hắn lẳng lặng quỳ ở đó, bóng lưng tiêu điều mà thê lương. Bạch y đã lấm bẩn, tóc đen ướt đẫm. (Hàn huynh mắc cái chứng gì mà toàn mặc màu trắng nhỉ)

"Vương gia, Vương phi …….." Lý Hữu vừa mới mở miệng, Bách Lý Hàn liền xoay người đánh ra một chưởng, mang theo rất nhiều tức giận. Lý Hữu bị chưởng lực đẩy lui về phía sau vài bước, khóe miệng chảy ra một ít huyết. Lưu Sương rốt cục cũng hiểu vì sao các thị vệ đều bị thương, hóa ra là do sự nhụt chí của Bách Lý Hàn làm ra.

"Đi ra ngoài!" Bách Lý Hàn vẫn quay lưng ra, thanh âm đầy mùi chết chóc.

"Vương gia, ngài làm cái gì vậy?" Lưu Sương đột nhiên mở miệng.

Trên đường, nàng đã nghe Khinh Y và Tiêm Y kể chuyện, Trầm hoàng hậu thân mẫu của Bách Lý Hàn khi còn sống bất mãn việc Hoàng thượng sủng ái Trịnh quý phi ( hiện nay là Trịnh hoàng hậu ), bỏ đến Huyễn Nguyệt Am trên Thanh Mỗ Sơn tu hành, không ngờ còn bị ám sát, trúng độc qua đời. Lúc ấy Bách Lý Hàn mới có mười bốn mười lăm tuổi, khi hắn đến nơi, Trầm Hoàng hậu đã hấp hối. Hắn chỉ có thể bất lực trơ mắt đứng nhìn, hận chính mình sao không đến sớm một chút.

Khi còn sống Trầm hoàng hậu yêu thích nhất "Huyễn nguyệt hồ ", nhưng sau khi bà chết lại không thể chôn ở đây, chỉ có thể táng trong hoàng lăng. Bách Lý Hàn liền đem quần áo Trầm hoàng hậu mặc khi còn sống chôn trong rừng, đối diện "Huyễn nguyệt hồ ", chính là ngôi mộ trước mặt hắn bây giờ.

Bách Lý Hàn hôm nay đau xót, sợ là không chỉ có nỗi đau tang mẫu, đau xót hơn tất cả là hắn tự trách mình, tự trách mình đã tới chậm một bước.

Bách Lý Hàn nghe được thanh âm Lưu Sương , bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn ngập đau xót cùng tuyệt vọng. Hắn đột nhiên đứng dậy, đi bước một đến trước mặt Lưu Sương.

Ngay lúc này, hắn dường như lại biến thành thiếu niên trồi lên từ dòng suối dữ năm ấy, tóc đen đẫm nước, bừa bộn rối bù, chỉ lộ ra cặp mắt u hàn, nhìn nàng chằm chằm, phát sáng như sao, lạnh lẽo như băng tuyết.

"Ai phái ngươi tới, mẫu hậu ta đã chết, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn hại người?"

Lời của hắn có chút không thích hợp, trong lòng Lưu Sương cả kinh, nhìn lên thấy mắt hắn xung huyết, có lẽ hắn đã nhầm nàng thành người khác. Không kịp trốn tránh, tay hắn đã bóp chặt lấy cổ họng nàng, chậm rãi xiết lại.

Hô hấp đột nhiên đình trệ, Lưu Sương giơ đôi mắt trong veo, nhìn hắn chăm chú, không nói nên lời.

Thị vệ xung quanh kêu lên sợ hãi, nhưng cũng không thể thức tỉnh Bách Lý Hàn. Khinh Y Tiêm Y chạy đến kéo tay Bách Lý Hàn, lại bị Bách Lý Hàn dùng tay ngăn lại, cùng ngã sóng soài trên đất.

Mưa rơi gió gào.

Trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, dường như nàng không còn thấy rõ gương mặt này. Nàng vẫn quyến luyến gương mặt hắn, dù hắn đang bóp chết nàng.

Không, nàng không cam lòng, nàng không thể chết oan như này, giơ đầu chịu chém thay kẻ khác

Tay Lưu Sương vô thức lục lọi, lại chạm đến túi thuốc trong người. Lấy ra một cây kim, không chút do dự đâm vào huyệt hổ khẩu của Bách Lý Hàn.

Một trận đau đớn kéo tới, Bách Lý Hàn buông lỏng tay ra. Trong nháy mắt hắn trở nên minh mẫn trở lại, nhìn gương mặt trước mắt mình.

Ý thức Lưu Sương dần dần hồi phục, tức giận đứng lên, nàng đột nhiên nhấc tay, đưa về phía Bách Lý Hàn , một tiếng ba vang lên, vang vọng trong cơn mưa chốn núi rừng.

"Ngài cho rằng làm như vậy, Trầm hoàng hậu sẽ sống lại sao? Ngài cho rằng mình biết thuật tiên tri, có thể dự đoán thời khắc sinh tử để kịp thời đi ngăn cản sao? Chuyện đã qua đi, không thể trở lại, ngài vì sao phải như vậy. Vì sao lại bắt thị vệ thay ngài chịu khổ, chẳng lẽ ngài không biết, nếu ngài cứ thế này, sẽ khiến bọn họ lo lắng thế nào ư? Ngài làm như vậy, sẽ chỉ làm kẻ thù của ngài thêm vui sướng. Nếu như có kẻ muốn giết ngài, chỉ sợ ngài chẳng thể giữ mạng đến ngày mai. Ngài tự hành hạ bản thân mình thì được cái gì?"

Lưu Sương nói, không to tiếng, nhưng trong mưa gió cuồng phong , từng chữ từng chữ oanh tạc ý thức của hắn. Hắn rốt cục nhận ra trước mặt hắn không phải kẻ thù, mà là nàng.

Nàng đánh hắn, đánh rất đúng!

Nàng mắng hắn, mắng rất đúng!

Bách Lý Hàn khẽ cười nhẹ , thì thào nói: "Nàng nói rất đúng, rất đúng."

Đột nhiên chân hắn lảo đảo, hắn ngã xuống rơi vào hôn mê.

Dần dần rơi vào bóng tối.