Editor: Chang + Beta: Amouriel – Linh
Trong những năm đó, nông thôn đã từ từ phát triển để lối sống trở nên sung túcĐó là thích.“Anh Chu, anh cảm thấy em có đẹp không ạ? Có phải nếu lên đại học thì sẽ có chàng trai sẽ thích em chứ? ”
Nhà họ Giang cũng kéo một đường dây điện thoại cho chiếc điện thoại bàn cố định màu đỏ đầu tiên của gia đình.Hai tháng trước khi Giang Ninh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.“Anh Chu, bố em nói, chỉ cần em thi đậu đại học thì sẽ cho phép em yêu đương rồi!”Nhưng Giang Ninh liên lạc với Chu Liệt như vậy, trải qua từng ngày của năm lớp 12 khó khăn nhất.
Giang Hải viết thư, đưa số điện thoại cho Chu Liệt để tiện liên hệ.“Anh Chu, trường học của anh như thế nào vậy ạ?”Giang Hải viết thư, đưa số điện thoại cho Chu Liệt để tiện liên hệ.
Chu Liệt đã mua thẻ điện thoại ở trường, ở buồng điện thoại công cộng sử dụng loại này.Sau đó ông lớn giọng nói.
Cứ nửa tháng, anh đều gọi điện thoại cho nhà họ Giang một lần.“Anh Chu, anh sẽ đợi em ở trường đại học chứ? Em cũng muốn xem anh Chu vào đại học trông như thế nào được không?”Trong tình huống bình thường, người nghe điện thoại là Giang Hải
Nói một cách đơn giản là kể về tình hình gần đây, báo mình vẫn an toàn.Cũng vào lúc này, Giang Ninh ngây thơ mờ mịt đã hiểu được trái tim của mình.
Trong tình huống bình thường, người nghe điện thoại là Giang HảiCô luôn hỏi thăm anh đại loại như “Anh Chu, anh lên đại học như thế nào ạ?”, “Anh Chu, đại học có vui không ạ?”, “Anh Chu, có phải đã lên đại học thì không cần làm bài tập nghỉ hè đúng không ạ?’’——Anh Chu, anh phải đợi em, nhất định phải đợi em nhé.
Giang Hải luôn hỏi anh, “Ở trường có ăn đầy đủ không?”, “Quần áo có đủ để mặc không? Trường học có lạnh không?”, “Đừng chỉ tập trung vào việc học, mà còn phải chăm sóc bản thân.”Chu Liệt là niềm tự hào của Giang Hải.Chu Liệt luôn dùng tốc độ nhanh nhất, gửi phương pháp giải đề và bước giải đề, tỉ mỉ gửi cho Giang Ninh, so với giáo viên còn nghiêm túc hơn.
Sau đó ông lớn giọng nói.Bên trong, từng cái một, tất cả đều là tin nhắn Chu Liệt gửi cho cô vào lúc đó.Bây giờ nghĩ lại, còn có chút buồn cười.Có đôi khi Giang Ninh thật sự nghe không hiểu, Chu Liệt cũng sẽ gọi điện thoại.
“Vẫn là A Liệt là tốt nhất, ở trong lòng nhớ thương chú, không giống đứa nhóc A Ninh kia, mỗi ngày tan học đều đi ra ngoài chơi, cũng không dính người như trước nữa.”Hai số khác nhau.
Chu Liệt là niềm tự hào của Giang Hải.Giang Ninh nhìn màn hình điện thoại sáng lên, không dám tinÔm một tia chờ đợi, cắm dây điện.
Còn Giang Ninh là bảo bối trong lòng Giang Hải.……
Giang Ninh giờ đã lớn. Mười lăm mười sáu tuổi là tuổi thích chạy ra ngoài nhất, thích cùng các bạn cùng lớp tụ tập một chỗ chơi cùng nhau.Giang Ninh bắt đầu nhắn tin cho Chu Liệt, trong tin nhắn là một đề toán.Chu Liệt nói: “Anh sẽ dạy cho em. Em gửi đề cho anh đi.”Giang Ninh là học sinh, thành tích của cô không thể nói là quá tốt, đặc biệt là toán học, khá kém gần như rối tinh rối mù.
Cũng thỉnh thoảng, người trả lời điện thoại của Chu Liệt là Giang Ninh.—— Anh Chu, anh còn thích em không? Sau khi lên đại học anh vẫn còn thích em chứ?
Trong điện thoại, giọng nói Giang Ninh vẫn mềm mại ngọt ngào như thế.“Anh Chu, có phải anh ở trường học rất giỏi không?”
Cô luôn hỏi thăm anh đại loại như “Anh Chu, anh lên đại học như thế nào ạ?”, “Anh Chu, đại học có vui không ạ?”, “Anh Chu, có phải đã lên đại học thì không cần làm bài tập nghỉ hè đúng không ạ?’’Giang Ninh giờ đã lớn. Mười lăm mười sáu tuổi là tuổi thích chạy ra ngoài nhất, thích cùng các bạn cùng lớp tụ tập một chỗ chơi cùng nhau.
Những suy nghĩ non nớt từ hồi niên thiếu.Cho dù khung cảnh đó là trong một cánh đồng dưa hấu, hay trong sân nhà. Khuôn mặt Chu Liệt luôn ở trong trí nhớ của cô, đặc biệt rõ ràng.
Bây giờ nghĩ lại, còn có chút buồn cười.
Năm đó, Chu Liệt hai mươi hai tuổi.
Tuy anh vẫn bận rộn học hành, dành cả thời gian kỳ nghỉ hè để đi làm kiếm tiền.Năm đó, Giang Ninh mười bảy tuổi.
Dùng số tiền kiếm được để mua hai chiếc điện thoại di động. Một cái cho Giang Hải, một cái cho Giang Ninh.Dùng số tiền kiếm được để mua hai chiếc điện thoại di động. Một cái cho Giang Hải, một cái cho Giang Ninh.Nhà họ Giang cũng kéo một đường dây điện thoại cho chiếc điện thoại bàn cố định màu đỏ đầu tiên của gia đình.
Hai số khác nhau.
Năm đó, Giang Ninh mười bảy tuổi.Những suy nghĩ non nớt từ hồi niên thiếu.
Sau kỳ nghỉ hè, cô nhận được món quà quý giá nhất trong cuộc đời, cũng trở thành một học sinh lớp mười hai đang nỗ lực chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cũng vào lúc này, Giang Ninh ngây thơ mờ mịt đã hiểu được trái tim của mình.Giang Hải luôn hỏi anh, “Ở trường có ăn đầy đủ không?”, “Quần áo có đủ để mặc không? Trường học có lạnh không?”, “Đừng chỉ tập trung vào việc học, mà còn phải chăm sóc bản thân.”
Cô luôn thỉnh thoảng nhớ đến chàng trai lấp lánh dưới ánh mặt trời ấy.
Cho dù khung cảnh đó là trong một cánh đồng dưa hấu, hay trong sân nhà. Khuôn mặt Chu Liệt luôn ở trong trí nhớ của cô, đặc biệt rõ ràng.Giang Ninh không chỉ tìm thấy điện thoại di động trong hộp, mà còn tìm thấy dây sạc.
Đó là thích.
Giang Ninh là học sinh, thành tích của cô không thể nói là quá tốt, đặc biệt là toán học, khá kém gần như rối tinh rối mù.
Chu Liệt nói: “Anh sẽ dạy cho em. Em gửi đề cho anh đi.”
Giang Ninh bắt đầu nhắn tin cho Chu Liệt, trong tin nhắn là một đề toán.
Chu Liệt luôn dùng tốc độ nhanh nhất, gửi phương pháp giải đề và bước giải đề, tỉ mỉ gửi cho Giang Ninh, so với giáo viên còn nghiêm túc hơn.“Anh Chu, thật sao? Anh thật sự sẽ đợi em ở trường đại học sao? Em nhất định sẽ học hành chăm chỉ”
Có đôi khi Giang Ninh thật sự nghe không hiểu, Chu Liệt cũng sẽ gọi điện thoại.Cô luôn thỉnh thoảng nhớ đến chàng trai lấp lánh dưới ánh mặt trời ấy.
Trong điện thoại, thanh niên qua thời kỳ vỡ giọng, âm thanh vừa từ tính vừa sạch sẽ, giọng nói trầm ổn mà bình thản.Tuy anh vẫn bận rộn học hành, dành cả thời gian kỳ nghỉ hè để đi làm kiếm tiền.
Chu Liệt ở đầu dây bên kia, thấp giọng hỏi: “A Ninh, em nghe có hiểu không?”Nói một cách đơn giản là kể về tình hình gần đây, báo mình vẫn an toàn.Trên đề thi trước mặt, không viết một chữ nào.
Giang Ninh một tay cầm bút, một tay cầm điện thoại di động, lỗ tai ong ong nóng lên.
Trên đề thi trước mặt, không viết một chữ nào.
Nhưng Giang Ninh liên lạc với Chu Liệt như vậy, trải qua từng ngày của năm lớp 12 khó khăn nhất.
Đôi khi, họ cũng nói chuyện ngọt ngào và có nói vài chuyện ngoài việc học.
Giang Ninh tò mò, không phải là trường đại học nữa, mà là Chu Liệt.Có đáp án đề toán, có những cuộc trò chuyện nhàm chán giữa hai người, cũng có…Chu Liệt đã mua thẻ điện thoại ở trường, ở buồng điện thoại công cộng sử dụng loại này.
“Anh Chu, trường học của anh như thế nào vậy ạ?”Không ngờ tới, điện thoại di động bị giấu trong hộp hơn mười năm này vậy mà còn có thể bật được.
“Anh Chu, có phải anh ở trường học rất giỏi không?”
“Anh Chu, anh sẽ đợi em ở trường đại học chứ? Em cũng muốn xem anh Chu vào đại học trông như thế nào được không?”Thời gian là ngày 1 tháng 4.
“Anh Chu, nếu kỳ thi tháng này em không làm tốt, em không thi được vào đại học thì làm sao bây giờ?”
“Anh Chu, anh ở trường đại học có gặp được bạn học nữ anh thích không ạ? Bọn họ đều nói lên đại học có thể yêu dương đấy.”Chu Liệt ở đầu dây bên kia, thấp giọng hỏi: “A Ninh, em nghe có hiểu không?”
“Anh Chu, anh cảm thấy em có đẹp không ạ? Có phải nếu lên đại học thì sẽ có chàng trai sẽ thích em chứ? ”Đôi khi, họ cũng nói chuyện ngọt ngào và có nói vài chuyện ngoài việc học.
—— Anh Chu, anh còn thích em không? Sau khi lên đại học anh vẫn còn thích em chứ? Cũng thỉnh thoảng, người trả lời điện thoại của Chu Liệt là Giang Ninh.Trong điện thoại, giọng nói Giang Ninh vẫn mềm mại ngọt ngào như thế.
“Anh Chu, bố em nói, chỉ cần em thi đậu đại học thì sẽ cho phép em yêu đương rồi!”“Anh Chu, trường học của anh khó quá, cho dù em thi mười lần cũng không thi đậu được’’
—— Anh Chu, sau khi lên đại học, em có thể tỏ tình với anh.Cứ nửa tháng, anh đều gọi điện thoại cho nhà họ Giang một lần.
“Anh Chu, trường học của anh khó quá, cho dù em thi mười lần cũng không thi đậu được’’Sau kỳ nghỉ hè, cô nhận được món quà quý giá nhất trong cuộc đời, cũng trở thành một học sinh lớp mười hai đang nỗ lực chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
—— Anh Chu, vậy em không thể nhìn thấy anh ở trường đại học nữa, cũng không có cách nào tỏ tình với anh.
“Anh Chu, thật sao? Anh thật sự sẽ đợi em ở trường đại học sao? Em nhất định sẽ học hành chăm chỉ”
——Anh Chu, anh phải đợi em, nhất định phải đợi em nhé.
Tình cảm ngây ngô ngây thơ ngày ấy, ẩn giấu trong từng câu từng chữ.
……“Anh Chu, anh ở trường đại học có gặp được bạn học nữ anh thích không ạ? Bọn họ đều nói lên đại học có thể yêu dương đấy.”
Giang Ninh không chỉ tìm thấy điện thoại di động trong hộp, mà còn tìm thấy dây sạc.
Ôm một tia chờ đợi, cắm dây điện.—— Anh Chu, vậy em không thể nhìn thấy anh ở trường đại học nữa, cũng không có cách nào tỏ tình với anh.
Không ngờ tới, điện thoại di động bị giấu trong hộp hơn mười năm này vậy mà còn có thể bật được.“Anh Chu, nếu kỳ thi tháng này em không làm tốt, em không thi được vào đại học thì làm sao bây giờ?”
Giang Ninh nhìn màn hình điện thoại sáng lên, không dám tin
Ngón tay cô nhẹ nhàng ấn, lập tức ấn vào chỗ “Hộp thư đến”.Trong những năm đó, nông thôn đã từ từ phát triển để lối sống trở nên sung túc
Bên trong, từng cái một, tất cả đều là tin nhắn Chu Liệt gửi cho cô vào lúc đó.Năm đó, Chu Liệt hai mươi hai tuổi.
Có đáp án đề toán, có những cuộc trò chuyện nhàm chán giữa hai người, cũng có…
[Được, anh sẽ đợi em.]
Đây là tin nhắn cuối cùng của bọn họ.
Thời gian là ngày 1 tháng 4.Ngón tay cô nhẹ nhàng ấn, lập tức ấn vào chỗ “Hộp thư đến”.
Hai tháng trước khi Giang Ninh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.——
Giá như lúc đó thời gian có thể dừng lại thì tốt biết bao.….