Cũng vì tài nấu ăn của Đới Tầm Vũ quá là hay ho nên Tôn Dật Thần đã không để cho anh nấu ăn nữa. Cũng vì vậy mà bữa cơm tối cũng trả nên ngon miệng hơn.
"Và đặc biệt nhất là hôm nay anh ta không có về ăn cơm tối, không cần phải nhìn cái gương mặt khó ưa đó."
Đới Tầm Vũ vẫn đang vui vẻ ngồi xem tivi vì Tôn Dật Thần không có ở nhà, không có ai bắt anh và tiểu Phong phải đi ngủ sớm thì đột nhiên chú quản gia lại gọi anh ra cổng.
Tưởng là có chuyện gì, thì ra là Tôn Dật Thần đã uống say.
- Cậu đỡ cậu chủ lên phòng giúp tôi đi, sẵn tiện chăm sóc cho cậu ấy luôn.
- Hả? Tôi sao?
- Đúng vậy, không lẽ cậu lại để một ông già như tôi phải vác cậu ấy lên cầu thang sao?
Quản gia đúng là già cả rồi, không vác nổi cái thân hình to lớn này của anh ta cũng là bình thường. Nhưng mà Đới Tầm Vũ cũng đâu có vác nổi, thế nên để đưa một người say xỉn như anh ta về phòng thì đã mất một quá trình dài.
Đới Tầm Vũ chỉ đưa anh ta vào phòng rồi cho anh ta nằm lên giường thôi mà cả người đều đổ mồ hôi nhễ nhại.
- Rốt cuộc kiếp trước tôi đã mắc nợ gì anh chứ?
Tầm Vũ định đi lấy khăn và nước lau người cho anh ta thì đột nhiên anh ta lại kéo Tầm Vũ xuống, vô tình để môi và môi chạm nhau khiến cho Tầm Vũ xấu hổ lập tức đứng dậy.
"Gì vậy chứ? Như vầy có tính là hôn rồi không? Không đâu, chỉ là tai nạn thôi, mình nên bình tĩnh lại."
- Anh nằm im đó đi, tôi lấy khăn với nước ấm lau người cho anh.
...
Tầm Vũ cởi áo ra cho Tôn Dật Thần để lộ một thân hình vô cùng rắn chắn, không phải có sáu múi như bình thường đâu mà là tám múi, dường như anh ta không có một miếng mỡ nào, khắp người chỉ thấy cơ bắp cuồn cuộn vô cùng hút mắt.
"Chết rồi, mình lại bắt đầu mê trai rồi, tâm phải tịnh, nhất định phải tịnh, anh ta là chủ, mình không thể có những ý nghĩ đó được."
Tầm Vũ vẫn đang lau người cho anh ta, đột nhiên anh ta lại tỉnh dậy rồi nắm chặt lấy cổ tay Tầm Vũ.
- Áaa! Đau.
- Cậu ở trong phòng tôi làm gì?
- Còn không phải do anh uống say nên tôi phải chăm sóc cho anh sao? Đúng là làm ơn mắc oán.
Tôn Dật Thần từ từ buông tay Tầm Vũ ra rồi ngồi dậy.
- Tôi không sao rồi, cậu ra ngoài được rồi đó.
- Làm như tôi muốn ở lại.
...
Đới Tầm Vũ rời khỏi phòng của Tôn Dật Thần được một lúc thì anh lại bắt đầu lo chuyện bao đồng mà đi nấu canh giải rượu cho anh ta.
Sau khi nấu xong còn đem lên tận phòng.
Cạch!
Nhưng không ngờ, anh vừa bước vào thì đã thấy cảnh tượng không nên thấy, anh ta vừa tắm xong, trên người chỉ có quấn một tấm vải ở ngang hông.
- Á!!! - Lập tức xoay người.
- La cái gì? Vào phòng người khác không biết gõ cửa à?
- Tôi... tôi chỉ là mang canh giải rượu cho anh thôi, mau uống đi cho nóng.
Đới Tầm Vũ vội vàng để canh giải rượu lên trên bàn rồi nhanh chóng ra ngoài, nhưng không ngờ anh còn chưa kịp mở cửa thì Tôn Dật Thần đã ép anh vào cửa.
"Gần... gàn quá, mình dường như còn cảm nhận được hơi ấm do cơ thể anh ra toả ra."
- Sao vậy? Thích cơ thể tôi đến vậy sao?
- Ai nói? Tôi không có.
- Không có mà lại đỏ mặt? Ngay cả rai cũng đỏ?
Anh ta không hiểu vì sao lại đi thổi hơi vào Tầm Vũ khiến cho anh rùng mình.
- Anh... anh rốt cuộc muốn làm gì? Có phải còn chưa tỉnh rượu không? Vậy thì mau uống xanh giải rượu đi.
Đới Tầm Vũ mạnh dạng đẩy anh ta ra nhưng mà... không đẩy nổi.
- Anh rốt cuộc muốn làm gì đây?
Tầm Vũ quơ tay quơ chân muốn tìm cách thoát thân, ai ngờ đâu lại vô tình lại làm chiếc khăn tắm của anh ta rơi xuống, để lộ... "thằng bé".
- Á! Anh... anh rơi khăn tắm rồi kìa!
Tầm Vũ hoảng loạn, mặt đỏ như trái cà chua, tim cũng sắp nhảy ra ngoài, vội vàng che mắt lại, còn anh ta thì có vẻ vẫn rất bình tĩnh.
- Sao vậy? Nhìn cũng đã nhìn rồi còn giả vờ xấu hổ gì nữa? Không phải lúc nảy cậu đã có những ý nghĩ đó trong đầu sao? Bây giờ không dám nữa rồi à?
- Tôi nghĩ gì chứ? Anh mau mặc đồ vào đàng hoàng đi! Tôi... tôi là thụ đó, anh không ý tứ một chút được à?
Tầm Vũ hoảng đến mức chảy cả máu mũi, nói năng cũng lộn xộn.
- Hừ! Đúng là nhàm chán, chả thú vị gì cả.
Tôn Dật Thần không trêu chọc Đới Tầm Vũ nữa, khom người nhặt khăn lên rồi quấn lại tử tế.
- Anh giễu cợt người khác như vậy vui lắm sao? - Không vui.
- Cũng thường thôi.
- Cũng thường thôi? Là ý gì hả? Tôi không phải là loại dễ dãi đâu.
- Cậu suy nghĩ nhiều rồi, người như cậu chưa thể lọt vào mắt xanh của tôi đâu. Giờ thì ra ngoài được rồi đó.
- Hừ! Cái đồ biến thái.
Rầm!!!
Càng nghĩ Đới Tầm Vũ lại càng cảm thấy bực mình, cứ như anh đang bị lợi dụng vậy.
"Trêu ghẹo mình thì vui lắm à? Còn nói là không thú vị? Không lẽ anh ta thích loại chủ động? Xì! Mình còn lâu mới thèm chủ động với kẻ biến thái, *** **** như anh ta. Nhưng mà nghĩ lại thì... "cái đó" của anh ta cũng to quá rồi, nếu mà đưa vào người mình thì sẽ không thể chịu nổi mất."
- Không đúng, mình đang nghĩ đến cảnh tượng gì vậy chứ? Đúng là điên rồi.
Đầu của Đới Tầm Vũ như đang bốc khói vì sự xấu hổ, ngượng ngùng này, anh thật sự không có cách nào loại bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu. Đúng là kì lạ, không lẽ Tôn Dật Thần thật sự lại có sức quyến rũ đến vậy?