Dù có không muốn đến đâu thì với bản tính tò mò của con người tin đồn rất nhanh đã truyền ra. Chỉ trong một buổi sáng mà thể loại gì cũng có nào là Hữu Giang là kẻ đeo bám, Khải Ân mới là kẻ đến sau, Hữu Giang chính thất đến bắt gian hay thậm tệ hơn cậu là kẻ đạo đức bại hoại bắt cá hai tay,...
Khải Ân lấy cuốn sách che tầm mắt giáo viên cúi xuống nhích lại gần:
- Đối tượng thầm thích của cậu tìm đến cửa rồi.. Tôi là người ngoài không liên quan đúng không? Sẽ không bị đánh ghen chứ?
Trần Mạnh Trường hừ lạnh:
- Không liên quan? Nhờ cậu mà mọi chuyện rối tinh rối bù lên rồi còn không liên quan?
- Gì? Thái độ đó là sao? Nhờ tôi mà cậu thoát kiếp độc thân còn gì? Đừng tưởng tôi không nghe thấy cái gì mà thích cậu ~ ý nhỉ?
Hai tiếng "thích cậu" được Khải Ân ngân dài nghe muốn nổi cả da gà cực kỳ thiếu đòn. Cậu đâu có như vậy chứ? Trần Mạnh Trường vốn hay ngại liền thẹn quá hoá giận giơ chân tặng cho Khải Ân một cước thành toàn cho hắn.
Khải Ân bất ngờ bị đau thét lên một tiếng. Lớp học đang yên tĩnh lập tức bị tiếng thét kia thu hút sự chú ý. Thầy giáo đang chữa đề trên bảng cau mày gõ gõ cây thước:
- Chú ý lên! Đừng có làm việc riêng. Nếu cảm thấy thi tốt rồi không muốn học thì có thể đi về.
Ngay từ những ngày đầu, giáo viên này đã có vẻ không hài lòng với hai người. Có lẽ là do màu tóc xanh, hồng quá nổi bật chăng? Thầy cô vẫn là thích một học sinh ngoan, chỉn chu, quy củ hơn.
Khải Ân bị nhắc nhở cũng không dám nói chuyện riêng nữa, lặng lẽ thu dọn như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần mình không ngại thì người ngại sẽ là người khác. Like!
Bọn họ giải đề một mạch đến tận chiều. Lớp học cũng không đông lắm gom học sinh của cả 4 trường lại cũng chỉ vỏn vẹn có 20 người. Bữa trưa vẫn thường luân phiên 5 người đi mua luôn cho tất cả.
Kỳ thi quan trọng, mọi người là đồng đội nhưng cũng là đối thủ. Giải đồng đội cũng chỉ đem danh tiếng về cho trường, cho thành phố người trực tiếp đi thi cày mặt ra giải đề cũng chẳng có gì hầu như không mấy ai hứng thú. Nhưng giải cá nhân thì khác cả trăm người đi thi nhưng giải nhất thì chỉ có một. Đó không chỉ là vị trí cao nhất mà còn là tấm vé vào cửa trường đại học XX bao người mơ ước.
Khải Ân trong lúc chờ cơm lại nhìn Trần Mạnh Trường vỗ vai an ủi:
- Không cần phải căng thẳng. Cố gắng hết mình là được nhất định có thể lấy giải. Nếu không được cũng chẳng sao. Năm lớp 10 anh cũng đi thi nhưng không đạt được gì hết không phải năm nay lớp 12 vẫn có thể tiếp tục cố gắng đó thôi.
Trần Mạnh Trường có chút cảm kích nhưng trong lòng thì âm thầm đánh giá: Tôi mà giống cậu sao? Người bình thường học 3 năm cấp 3 tôi đã học tới 4 năm rồi vẫn thi rớt thì về chăn bò cho rồi. Huống hồ mục tiêu của tôi đâu phải là đỗ chứ. Cái tôi muốn là vị trí cao nhất kia kìa. Nếu.. nếu không đạt được thì quá lãng phí cơ hội của bạn trai tôi cho tôi rồi.
Ngồi lý trên ghế mấy tiếng đồng hồ có chút đau lưng. Đầu hồng và đầu xanh như mọi ngày cùng nhau tan học đang chuẩn bị về ký túc xá thì Khải Ân bỗng đứng chôn chân tại chỗ không dám bước tiếp.
Trần Mạnh Trường khó hiểu, quay đầu:
- Sao thế?
- Tôi còn trẻ vẫn muốn sống thêm vài năm nữa. Từ giờ tôi không quen biết cậu. - nói rồi lập tức xoay người bỏ chạy bỏ lại đầu xanh đứng ngơ ngác.
Dưới bóng cây, trên chiếc ghế đá một bóng dáng quen thuộc đang ngả người ra sau nhắm mắt không biết đã ngủ bao lâu.
- Hữu.. Hữu Giang?
Người kia từ từ mở mắt nhìn cậu. Vẻ mặt mới ngủ dậy có chút ngốc nghếch.
- Cậu.. cậu đợi ở đây bao lâu rồi?
- Mới đến thôi. Chắc khoảng 10 phút. Thời tiết mát mẻ nên ngủ quên mất.
Cậu không tin đòi điện thoại Hữu Giang để kiểm tra. Đã hết pin từ đời nào rồi. Chắc chắn là đã đợi từ sáng đến giờ.. Thời tiết giữa trưa 40 độ đó mà kêu mát mé..
-
- Cậu ngốc à? Không về nhà sao không nhắn tin cho tôi?
- Không phải đâu. Điện thoại hết pin từ tối qua đấy. Quên không sạc.
Cậu còn lâu mới tin!
Thả mình dưới hàng cây xanh mát Trần Mạnh Trường để mặc Hữu Giang nắm lấy tay mình:
- Cậu tìm được chỗ ở chưa? Hay định về nhà?
Hữu Giang nghịch nghịch ngón tay cậu:
- Tháng này hình như tôi chưa đóng tiền nhà.
- Không thu của cậu nữa.
Về gần đến ký túc xá Hữu Giang mới quyến luyến buông tay cậu ra. Xung
quanh đây không có khách sạn hay phòng trọ Hữu Giang không còn cách nào khác đành phải về nhà. Trong lòng không khỏi cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Cậu khó khăn lắm mới tỏ tình thành công đã phải trải nghiệm cảm giác khó khăn của yêu xa. Đã vậy lại còn luôn phải đề phòng tình địch ở ngay cạnh bạn trai mình.
Trần Mạnh Trường giục đến lần thứ ba Hữu Giang mới miễn cưỡng đi về vẫn luôn miệng dặn dò:
- Cậu nhất định phải cách xa tên đầu hồng nham hiểm đó ra. Omega cũng không được. Nhất định phải chăm sóc chính mình, không bỏ bữa, không ngủ muộn, học tập vừa phải...
Trần Mạnh Trường mỉm cười:
- Ừm. Cậu cũng phải chăm sóc bản thân đó. Không được phơi nắng đợi tôi như vậy nữa.
Ngập ngừng một lát, cậu tiếp:
- Khụ.. cậu xót tôi, tôi cũng sẽ xót cậu.