Rượu Nho Xanh

Chương 42




Bọn họ không di chuyển bằng xe buýt trường mà được sắp xếp đi xe gia đình 7 chỗ. Ngoại trừ thầy hướng dẫn và bác lái xe thì cũng chỉ có 5 học sinh bọn họ. Mọi người tuy đều đã học chung lớp bồi dưỡng ở trường một thời gian nhưng có lẽ vì khác khoá nên vẫn còn khá xa lạ. Cả đường đi ngoài 3 học sinh lớp 12 trao đổi, làm quen đôi chút thì không ai nói với nhau câu nào chỉ chào hỏi lấy lệ rồi ai làm việc nấy.

Đã nói là sẽ không nhớ cậu ấy nhưng vừa xa người ta được vài phút cậu đã nhớ đến rồi. Trần Mạnh Trường cố gắng đè nén cảm xúc muốn gọi điện cho Hữu Giang, tắt màn hình điện thoại bỏ vào túi.

Địa điểm huấn luyện của bọn họ cũng khá được. Mặc dù không thể thoải mái như ở nhà nhưng đãi ngộ đã hơn hẳn học sinh bình thường rồi cũng không thể đòi hỏi quá nhiều. Dù sao ở đây cũng không phải chỉ có một mình trường họ. Nơi này không chỉ là nơi ôn luyện trong thời gian tới mà còn là địa điểm trực tiếp diễn ra cuộc thi luôn.

Ba trường còn lại trong cụm vẫn chưa tới nên thầy hướng dẫn cho cả đội nghỉ một buổi. Mọi người nhanh chóng nhận chìa khóa rồi về ký túc xá. Có rất ít omega tham gia mấy kỳ thi kiểu này. Nhà trường lại ưu tiên sắp xếp học sinh cùng cụm để nhanh chóng làm quen sau này đi thi cũng sẽ ăn ý hơn, một phần còn là vì tránh đụng độ, mâu thuẫn với đối thủ nên việc tìm phòng cho cậu lại càng khó khăn hơn.

Mấy người khoá trên cùng trường đều là alpha chắc chắn không thể sắp xếp cậu vào đó được. Thầy hướng dẫn đưa chìa khóa phòng cho cậu:

- Em cứ về phòng trước đi. Thầy sẽ bàn bạc với mấy trường còn lại xem sao.

- Dạ.

Cậu không quá khó với bạn cùng phòng. Dù sao cũng chỉ ở vài tháng cũng không phải ở cả đời. Cậu trở về liền dọn sơ qua cho sạch sẽ, trải giường rồi ngủ một mạch đến chiều.

Cậu mơ màng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Ngoài cửa hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, rọi vào phòng có chút chói mắt. Mắt nhắm mắt mở không nhìn xem là ai cậu đã uể oải:

- A lô..

Thanh âm đầu dây bên kia cực kỳ quen thuộc mang theo chút ý cười:

- Giờ này vẫn còn ngủ trưa à?

Cảm nhận được giọng nói ấm áp kia cậu liền tỉnh táo lại, cơn buồn ngủ cũng tiêu đi phân nửa.

Chưa kịp trả lời, Hữu Giang bên kia đã tiếp:

- Xuống đây.



- Hả - cậu ngơ ngác cầm điện thoại.

- Nếu cậu không xuống tôi trèo tường vào nhé.

- Đừng. Đừng có làm gì khó coi như vậy. Đứng yên. Cậu ở đâu? Tôi đi tìm cậu.

- Cổng phụ số 2.

Trần Mạnh Trường hai bước nhảy xuống giường mặc kệ cái đầu bù xù như tổ quạ, lao ra ngoài.

Hữu Giang có ngoại hình rất nổi bật. Vừa bước ra khỏi cổng cậu liền nhận ra ngay. Hữu Giang nhìn bộ dạng không mấy chỉnh tề kia chỉ có thể bất lực thở dài chỉnh lại mái tóc cho cậu.

- Cậu nhớ tôi thì cũng đâu cần tới mức vội vàng như vậy chứ?

- Tôi không nhớ. Có gì đáng nhớ à?

Tất nhiên là cậu đang nói dối. Chỉ có bản thân cậu biết lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc kia cậu vui đến cỡ nào. Vui đến ngây ngốc, luống cuống.. đến nỗi vứt bỏ mọi công việc chỉnh trang chỉ muốn gặp người kia ngay lập tức.

Hữu Giang đến tìm cậu cũng chẳng có chuyện gì hệ trọng. Hai người cùng nhau tìm một quán đồ nướng ăn tối.

Vừa nãy vui quá quên mất theo lịch học ở trường thì đáng lẽ giờ này Hữu Giang phải đang trên lớp mới đúng chứ? Cậu cẩn thận kiểm tra lại các nhóm lớp thấy thời khóa biểu không có gì thay đổi hơi nhíu mày:

- Cậu trốn học à?

Bàn tay đang kẹp thịt đặt lên vỉ nướng của Hữu Giang hơi khựng lại, chột dạ.

- Tôi xin phép nghỉ ốm rồi. Sẽ không bị hạ hạnh kiểm.



Trần Mạnh Trường gõ đầu cậu:

- Đây mà là trọng điểm à?

Hữu Giang cười hì hì:

- Lần sau không vậy nữa.

Thả bước chân trên đường lớn cậu hơi lim dim đôi mắt. Không khí ở đây hình như dễ chịu hơn thành phố A nhiều, bên đường có rất nhiều cây xanh..

Hữu Giang đưa cậu trở lại trường theo thói quen nhắc nhở cậu ăn uống đúng giờ, chăm sóc bản thân, không được thức khuya,... phải thường xuyên gọi điện. Trần Mạnh Trường mặc dù rất không phục khi bị coi như con nít mà dạy dỗ nhưng cũng cực kỳ phối hợp gật gật đầu.

xe.

Hữu Giang đứng ở cổng hồi lâu đợi cậu đi khuất mới xoay người lên app đặt

Bạn cùng phòng của cậu hình như đã đến. Xoay tay nắm cửa bước vào một mùi đào chín có chút nồng. Nghe tiếng động phát ra từ tay nắm cửa người trên giường khẽ động đậy. Từ trong chăn một cái đầu màu hồng nhạt thò ra:

- Xin lỗi nhé. Tôi đến kỳ mẫn cảm mãi mới tìm được thuốc ức chế trong ba lô.

Xuýt thì quên mất omega còn có kỳ mẫn cảm. Nhẩm tính một chút hình như lần gần nhất của cậu cũng cách đây 4 - 5 tháng rồi. Có lẽ là từ đợt tết. Cậu vội xua tay với cái đầu hồng đang vắt vẻo trên tầng trên:

- Không sao. Tôi ra ngoài một chút.

Cậu vội gọi điện thoại cho Hữu Giang. Chắc là cậu ấy chưa đi xa. Nếu không đánh dấu bổ sung.. lỡ lỡ như đang làm bài thi mà tiến vào kỳ mẫn cảm..

Hữu Giang loay hoay mãi chưa tìm được xe thấy cuộc gọi từ cậu thì thoáng bất ngờ:

- Alo.