Trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra, đồng hồ đếm ngược vẫn không hề dừng lại, thời gian ngày một rút ngắn lại. Hiện tại đội Bắc Kinh đang dẫn trước đội Thượng Hải 5 điểm, tỉ số hiện tại là 25 - 20.
Người đang cầm bóng hiện tại là Lục Duy Tùng, sau đó anh lại chuyền qua cho Dương Mộc, Dương Mộc dẫn bóng lên đến giữa sân thì chuyền qua cho Mặc Chấn Phong. Ngay lúc Mặc Chấn Phong bật lên đang định thực hiện cú ném 3 điểm thì bị cầu thủ số 10 chặn lại. Anh chỉ kịp ném bóng xuống đất để không bị lỗi. May mắn là số 66 đội anh đã kịp thời bắt được bóng rồi chuyền qua cho cầu thủ số 34 trước khi bị chặn lại. Cầu thủ số 34 chuẩn xác bắt lấy bóng sau đó thực hiện cú ném 3 điếm ở góc 0°.
"Húuuu! Số 34 đỉnh quá! Đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới luôn anh ơii!!!"
"Vãiii, đỉnh vãii!! Anh ơi, lát cho em xin in4 nhaa!"
"!!!" - Trên khán đài gần như bùng nổ với cú ghi điểm cực đẹp mắt vừa rồi của số 34 đội Bắc Kinh.
Tiếp tục trận đấu, số 6 bên bạn là người dẫn bóng lên. Tốc độ dẫn bóng của người này cực kỳ nhanh, như thể một cơn gió lao vun vút đi vậy. Ngay lúc anh ta nhảy lên chuẩn bị thực hiện một cú úp rổ thì có người đã nhanh hơn anh ta. Người đó bám vào rổ, đu người block bóng của số 6.
Lục Duy Tùng vững vàng đáp đất, khuôn mặt chẳng chút biểu cảm tiếp tục di chuyển đội hình.
"Trời ơi, Lục Duy Tùng! Ngầu bá cháy!!!"
"Vậy mà cũng chơi được hả?!!"
"Đù! Chiến vậy! Ngầu đét luôn ấyyy!!!"
"!!!" - Lại thêm một pha trầm trồ nữa.
Mặc cho bên dưới có ra sức hò hét cổ vũ đến đâu thì Lục Duy Tùng cũng không hề biến sắc, luôn duy trì trạng thái tập trung cao độ.
Thế rồi đột nhiên, cái người mặt lạnh đó lại bật cười không rõ lý do. Nụ cười của Lục Duy Tùng thu hút tới nỗi mà bên trên khán đài lại bị một phen náo loạn. Tựa như nắng hạ giữa trời đông giá rét vậy.
"Mẹ ơi, mặt lạnh cũng biết cười ư!!!"
"Ỏ~ ảnh cười đệp wớ àaa~~"
"Trả tim lại đâyyy!!! A~~ tim tôi tan chảy rồi!!!"
"Duy Tùng cậu ấy cười cái gì vậy?" - Dạ Khả Vân hích tay Trương Diễm Diễm bên cạnh, nghi hoặc hỏi.
Trương Diễm Diễm ngả sâu người ra ghế, chỉ sang bóng dáng đang điên cuồng thả tim bên cạnh. Hạ Ngọc hết thả tim rồi lại nháy mắt, hết nháy mắt rồi lại hôn gió, thế này thì bảo sao Lục Duy Tùng lại chẳng cười đến mất hồn thế kia.
Cười thì cười nhưng Lục Duy Tùng vẫn chưa từng lơ là, mỗi phút mỗi giây đều cực kỳ tập trung, giữ nhịp bóng ổn định và kéo dài điểm số với đội bạn bằng những cú ném tựa bảng hay những cú lên rổ cực kỳ đẹp mắt. Đôi lúc sẽ là những lần phối hợp cực ăn ý với những thành viên khác trong đội để kiến tạo bàn thắng.
Chỉ trong 8 phút ngắn ngủi mà điểm số của đội Bắc Kinh đã bỏ xa đội Thượng Hải cả 10 điểm. Tỉ số hiện tại là 40
- 30, hiện tại đội Thượng Hải đang dốc sức kéo sát khoảng cách lại.
2 phút cuối trận đấu, Lục Duy Tùng điều chỉnh tiết tấu của toàn đội chậm lại, chủ yếu thiên về hướng phòng thủ và đợi khi có cơ hội thì sẽ ghi bàn. Cách chơi này sẽ khiến bọn họ duy trì được thể lực ổn định để đảm bảo thể lực cho hiệp 2 thậm trí là hiệp 3 và hiệp 4. Bởi thời gian nghỉ giữa các hiệp chỉ có thời gian là 2 phút, trừ giữa hiệp 2 và 3 là 15 phút. Vậy nên, bọn họ phải luôn cố gắng tự điều tiết và ổn định thể lực của mình.
Số 6 đội bạn vận dụng lợi thế tốc độ của mình mà bứt tốc dẫn bóng qua sân đội Bắc Kinh, ngay sau đó anh ta bật người, mắt hướng thẳng về phía rổ, nhưng tay lại truyền đi hướng khác cho thành viên số 17 chơi ở vị trí SF đội mình, người đó bật người ném bóng đi, thành công ghi được 3 điểm vào rổ.
Đến lượt đội Bắc Kinh dẫn bóng, Lục Duy Tùng bắt bóng rơi từ dưới rổ xuống ngay sau đó chuyền qua cho Mặc Chấn Phong chơi ở vị trí SF ngoài cùng, sau đó vờ như vô tình chỉnh lại chiếc băng đô ở cổ tay. Mặc Chấn Phong khẽ nhếch mép, khom người duy trì trạng thái đập bóng tại chỗ, đợi mọi người di chuyển đội hình.
Toàn bộ cầu thủ đội Bắc Kinh nhanh chóng di chuyển, mỗi người kèm lấy một người đội bạn. Đồng hồ đếm ngược chỉ 10 giây cuối cùng, Mặc Chấn Phong nhanh chóng chộp lấy bóng, đứng ở nửa sân bên này, nghiêng người lấy đà ném vút một phát. Lực tay của Mặc Chấn Phong cực kỳ khỏe, quả bóng cứ như xé gió mà lao đi, 5 giây cuối cùng quả bóng đập vào ô vuông nhỏ trong bảng. 3 giây cuối cùng quả bóng đi dạo hai vòng quanh mép rổ.
Khoảnh khắc đó toàn bộ người trên khán đài và cầu thủ trên sân đều nín thở. 1 giây cuối cùng quả bóng dừng lại nghiêng nghiêng ngả ngả, 10 tíc tắc cuối cùng, quả bóng chui tọt vào rổ. Mặc Chấn Phong thành công kéo dãn tỉ số 46 - 36, khoảng cách 10 điểm vẫn được giữ nguyên.
*Túyt! - Tiếng còi vang lên, kết thúc hiệp 1.
"นนนน!!!"
"Uây vãiili, đỉnh thật sự!!!"
"Vãiii, ai đó có thể nói cho tui biết chuyện gì vừa xảy ra không?!"
"Ai đó tìm hộ tao cái hàm dưới phát, nó rớt đâu mất rồi!!!"'
Lục Duy Tùng lột tấm băng đô trên đầu xuống, tươi cười tiến tới.
"Mọi người làm tốt lắm!"
Mặc Chấn Phong cười rạng rỡ, vén áo lau đi mồ hôi trên mặt. Bao nhiêu "vốn liếng" được cất giấu sau lớp áo mỏng cứ thế lồ lộ ra ngoài khiến bao thiếu nữ xịt máu mũi.
"Áaaa!!"
"Ổ ôi, 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8. Trời ơi tám múi sầu riêng măm măm."
"Này mà được sờ một cái thôi là tao đem tay tao đi làm hoá thạch liền."
"!!!"
Mặc Chấn Phong đỏ mặt, vội kéo áo xuống. Anh vẫn như vậy, bên cạnh chiếc body siêu cấp mlem kia thì lại là một chàng trai rất dễ ngượng ngùng.
Chỉ có 2 phút nghỉ giữa hiệp vậy nên mọi người nhanh chóng lau mồ hôi và bổ sung nước. Nhóm người đi tới chỗ thầy Tiền để trao đổi về những chiến thuật tiếp theo.
"Làm tốt lắm!" - Thầy Tiền vỗ vai Mặc Chấn Phong.
"Vẫn là đội trưởng tính toán tốt." - Mặc Chấn Phong khiêm tốn gãi đầu.
Hành động chỉnh băng đô ở cổ tay vừa rồi của Lục Duy Tùng chính là bảo anh chú ý thời gian, vài giây cuối có thể đánh liều một lần.
Xong xuôi thì cũng qua một phút, mọi người đều tranh thủ ngồi nghỉ một lát. Lục Duy Tùng thì đi thay chiếc băng đô trên đầu, tay và chân do vừa rồi mồ hôi làm ướt.
"Có mệt quá không?" - Hạ Ngọc vừa lau mồ hôi giúp anh vừa hỏi.
Lục Duy Tùng gật đầu, hơi thở vẫn có chút hơi nhanh.
Tranh thủ lúc Hạ Ngọc ghé lại gần để lau mổ hôi anh liền hôn "chụt" một cái lên má cô. Ngay sau đó là một nụ cười của kẻ chiến thắng.
"Diễn sâu quá cơ!" - Hạ Ngọc liếc xéo anh một cái.
Thể lực của Lục Duy Tùng trước nay chưa vao giờ kém tới vậy. Phải biết trước đây anh chơi đến ba trận liên tiếp thì mới bắt đầu thở dốc, 10 phút kia thì đã thấm thía vào đâu cơ chứ.