Rùa Con, Định Chạy?

Chương 7




Công ty Dương thị

Do bản thiết kế bị đánh cắp nên một số bộ phận trong công ty phải ở lại tăng ca. Cả đêm vất vả thiết kế chỉnh sửa đến khi trời vừa tảng sáng, bản thiết kế mới đã hoàn thành. Cầm nó trong tay, Chương Hàm bất giác thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy vội đứng lên đến phòng giám đốc gõ cửa.

Dương Minh đang ngồi trước bàn cúi đầu làm việc, nghe tiếng gõ anh ấy bèn ngẩng đầu lên nói :

- Vào đi.

Cánh cửa mở ra, anh ấy liền thấy Chương Hàm cầm tài liệu đi vào.

- Giám đốc Dương, đây là bản thiết kế mới.

Dương Minh vươn tay ra lấy, mắt chăm chú nhìn từng mẫu thiết kế. Trong văn phòng yên tĩnh, tiếng giấy kêu sột soạt.

Lúc này ngoài cửa sổ đã sáng, Chương Hàm nghiêm chỉnh đứng ở đó nhìn anh ấy. Cô ấy thấy mái tóc vuốt keo chỉnh chu cắm cúi xem. Đôi lúc, đầu lông mày hơi nhăn lại, chiếc bút máy trong tay anh ấy liền chuyển động chỉnh sửa. Bàn tay thon dài, móng được cắt gọn gàng sạch sẽ.

- Cầm lấy, bảo họ chỉnh sửa chút.

Bên tai vang lên tiếng nghiêm nghị, Chương Hàm sực tỉnh, cô ấy vội vã cúi đầu che giấu, tay đưa ra nhận lấy.

- Vâng.

Đợi thư kí Chương rời đi, Dương Minh mệt mỏi dựa vào ghế. Làm việc cả đêm, anh ấy muốn nghỉ ngơi để lát, để chút nữa đi gặp An An.

-------------------------------------------------------

- Rùa con.

Tiếng trầm ấm ngả ngớn quanh quẩn bên tai khiến Mộ An từ từ tỉnh giấc. Vừa tỉnh, cô liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tần Cảnh Chi phóng đại trước mắt. Gần đến mức, Mộ An có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài rung động của anh. Cả người anh đang nằm đè nên người cô, tay đang vuốt ve mặt cô. Mộ An sợ hãi lắp bắp nói :

- Anh...... sao... sao... anh.. lại.....

Chưa kịp để cô nói hết, đôi môi mỏng đã dán lên miệng cô hôn lấy hôn để. Muốn đẩy anh ra thì Mộ An phát hiện hai tay đã bị anh bắt chéo lên đỉnh đầu.

- Ư...... ư

Cô vùng vẫy phản kháng nhưng vô hiệu. Bàn tay của anh luồn vào trong áo ngủ của cô, gợi tình vuốt ve. Cả người Mộ An run rẩy lợi hại khi tay anh đang dần hướng lên phía ngực cô.

- Dinh dong...... dinh dong..... dinh dong

Tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, Mộ An giật mình tỉnh khỏi giấc mơ. Khi ý thức rõ ràng, trái tim cô đập điên cuồng, mồ hôi rịn ra ướt đẫm lưng lành lạnh. Đầu cô vẫn còn quanh quẩn chuyện xảy ra trong mơ.

Chưa kịp nghĩ tiếp, tiếng chuông cửa lại kêu lên chói tai. Mộ An nhìn thoáng qua đồng hồ đã tám giờ, cô ngồi dậy với vội chiếc áo choàng khoác vào đi ra. Vừa đi vừa cố vứt các suy nghĩ hỗn loạn sang một bên, tự nói với chính mình chỉ là một giấc mơ thôi. Cô không để ý mắt mèo mà mở luôn cửa ra.

Thấy gương mặt anh trai mỉm cười đứng trước cửa, đôi mắt đen láy của cô mở hết cỡ, hết sức ngạc nhiên lắp bắp nói :

- Anh....... trai.

Dương Minh nhìn vẻ mặt xinh đẹp vẫn còn ngái ngủ, bàn tay anh ấy quen thuộc đưa ra xoa xoa lên đỉnh đầu cô, giọng đầy cưng chiều nói :

- Anh ghé thăm em. An An mới ngủ dậy hả?

- Vâng.

- Thật may, anh vừa mua bữa sáng cho em.

Vừa nói, anh ấy vừa đưa túi đồ ăn sáng cho cô. Đã quen với dáng vẻ lo lắng chu đáo của anh trai, An An cười nhẹ duỗi tay nhận lấy.

- Cảm ơn anh, anh vào đi.

- Ừ.

Nói xong, anh ấy liền bước vào. Phía sau, Mộ An đem cửa đóng lại. Hai anh em trước sau đi vào phòng khách. Vừa ngồi xuống ghế, Dương Minh đã vội hỏi :

- Ở đây cảm thấy thế nào?

Đưa cốc nước vừa rót cho anh trai, cô cười nhẹ trả lời :

- Rất tốt ạ!

- Vậy thì tốt rồi.

Cầm cốc nước lên uống một ngụm, anh ấy không yên tâm lại căn dặn :

- Em nhớ ăm uống đầy đủ, chăm sóc bản thân thật tốt. Thiếu tiền hay có chuyện gì thì phải gọi điện báo cho anh, nhớ chưa?

- Vâng.

Hai anh em ngồi hàn huyên một lát thì Chương Hàm gọi điện cho anh ấy về họp gấp. Dương Minh đành lưu luyến ra về.

Mộ An định tiễn anh trai xuống dưới tầng, nhưng anh ấy không cho. Đứng trong thang máy, anh ấy cưng chiều xoa đầu cô.

- Anh đi đây, em vào nhà ăn sáng đi. Lần sau có thời gian, anh sẽ đến chơi lâu hơn.

Biết anh trai bận rộn công việc, Mộ An không dám chậm chễ, cô cười ngoan ngoãn nói :

- Vậy anh đi cẩn thận.

- Ừ.

Xoa đầu cô lần nữa, Dương Minh ấn nút thang máy đóng lại. Tay vẫy vẫy chào cô, Mộ An cũng giơ tay chào lại. Cửa thang máy khép lại, Mộ An quay người trở về nhà.

Cửa nhà cô vừa đóng thì cửa nhà Tần Cảnh Chi mạnh mẽ mở ra. Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ liền xuất hiện cùng tiếng mắng đổng :
- Mẹ kiếp.

Nhớ đến cử chỉ thân mật của hai người, cả khuôn mặt anh bừng bừng tức giận. Nhất là đôi lông mày anh nhíu chặt lại, trên người toả ra cỗ khí thế lạnh lẽo. Ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm phía cầu thang máy như kiểu muốn xé xác người đàn ông trong đó.

Cố gắng đè nén cơn giận, đôi chân dài rắn chắc sải bước về phía nhà cô. Anh phải tìm cô để hỏi rõ mọi chuyện.