Tần Cảnh Chi ấn nút bắt máy, đồng thời mở loa ngoài lên. Lập tức, chiếc điện thoại truyền ra giọng nam nhân đầy dịu dàng, nhưng có phần ngập ngừng nói:
- An An, em… em dậy chưa?
Nghe anh trai hỏi, Mộ An liền nhớ đến hoàn cảnh khó xử của mình lúc này, cô chột dạ, tự cầm lấy điện thoại, rồi quay qua một bên lí nhí đáp:
- Em vừa mới… mới dậy. Anh tìm em có chuyện gì không?
Có lẽ, do tâm trạng của cô gái nhỏ khá căng thẳng nên tiểu huyệt co rút, siết chặt côn th*t, làm Tần Cảnh Chi sảng khoái suýt thì bật ra tiếng rên. Cố nhẫn nhịn ham muốn mãnh liệt xuống, anh ghé sát vào tai cô, hạ giọng thì thầm nhắc nhở:
- Bạn gái, động nhỏ của em cắn chặt vậy, là muốn anh làm em hử? Mau thả lỏng ra một chút.
Vừa nghe những lời nói lưu manh của anh, Mộ An liền muốn lên tiếng phản bác. Nhưng nhớ đến bản thân còn đang nghe điện thoại, cô chỉ đành ấm ức im lặng, rồi từ từ thả lỏng cơ thể.
Đầu dây bên kia, Dương Minh trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, mới khó khăn mở miệng nói:
- An An, em có thể tha… tha cho ông ấy thêm một lần nữa được không?
- Anh, vì sao em phải tha cho ông ấy? Ông ấy đã hại em mà.
Lời chất vấn nhẹ nhàng đầy tủi thân của An An như một nhát dao găm vào lòng Dương Minh. Nhưng nhớ đến bức hình chụp tình trạng thảm hại của bố mình trong tù, Dương Minh lại không thể nhẫn tâm đứng nhìn được.
Mặc dù, anh biết lần này cầu xin cô tha thứ, có thể khiến hai người càng trở nên xa cách, nhưng anh thật không còn cách nào khác. Kìm nén nỗi chua xót trong lòng xuống, Dương Minh khó khăn nói:
- Anh biết ông ấy sai, nhưng ông ấy là ba anh. Em có thể vì tình cảm anh em bao năm của chúng ta, mà bỏ qua cho ông ấy được không? Anh hứa sẽ đưa ông ấy đi thật xa, không để em gặp thấy ông ấy nữa.
Nhớ đến bao năm mình được Dương Minh che chở, trong lòng Mộ An liền do dự, cô ấp a ấp úng trả lời:
- Em… em…
Thấy bé con có dấu hiệu muốn bỏ qua, Tần Cảnh Chi tức giận, nhanh tay đoạt lấy điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cậu nằm mơ đi, tôi sẽ không bao giờ tha cho ông ta.
Bên kia, Dương Minh đang phấp phỏng chờ đáp án của An An, thì đột nhiên truyền đến giọng nam nhân hung hăng thẳng thắn từ chối. Dương Minh có chút sững người, chưa kịp để anh ấy hồi thần thì điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Tắt máy xong, Tần Cảnh Chi liền tùy tiện ném điện thoại sang một bên. Anh đang định lên lớp cho cô gái nhỏ một trận, thì An An đã cất tiếng trước chất vấn:
- Anh, anh sao có thể như thế? Em còn chưa nói chuyện xong mà.
- Nói? Để em nói chuyện với hắn ta lúc nữa, có khi hắn ta bảo em bỏ anh, em đồng ý cũng nên.
Lão già kia đã làm ra những chuyện xấu xa với cô, thế mà hắn ta chỉ nói vài ba câu cô đã do dự định đồng ý.
Càng nghĩ Tần Cảnh Chi càng tức giận, dục vọng ham muốn thân mật cùng cô cũng bay sạch. Anh giận dỗi đem cả người cô đặt sang một bên giường, còn anh thì ngồi dậy định rời đi.
Nhìn anh lạnh lùng muốn bỏ đi, Mộ An hoảng hốt, bất chấp cơ thể không một mảnh vải thân vội vã ôm chặt lấy hông anh, cô nghẹn ngào nói:
- Anh đừng đi hức… đừng đi… hu… em… hu… hu…
Nghe cô gái nhỏ khóc nức nở nói không lên lời, trái tim Tần Cảnh Chi như bị siết lại. Anh lập tức quên cả giận, quay người lại ôm cô ngồi xuống giường, nhỏ giọng dỗ dành:
- Ngoan, đừng khóc. Anh không đi đâu cả.
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô gái nhỏ.
Mộ An bám chặt tay anh, cố nén nước mắt rơi nhìn anh lên tiếng:
- Em có thể hức giải thích.
- Ừ.
Thấy anh chấp nhận nghe, Mộ An âm thầm thở phào, nhẹ giọng nói tiếp:
- Anh ấy từng cứu mạng em, nên em muốn tha cho ông ấy lần này nữa, coi như trả lại anh ấy ân tình năm xưa. Được không, anh?
Mặc dù, anh không muốn tha cho lão già kia, nhưng lời cô nhóc nói cũng có lý. Hơn nữa, mấy ngày lão ta ở trong ngục, anh đều đặc biệt nhờ người quan tâm chăm sóc. Có lẽ giờ, ông ta cũng chỉ còn hơi tàn thôi.
Hơn hết, anh không muốn cùng cô gái nhỏ cãi nhau nữa. Vì thế, anh mỉm cười nhìn cô, cưng chiều nói:
- Được, anh nghe em.
- Cảm ơn anh.
Cô xúc động ôm anh, da thịt trần trụi tiếp xúc với nhau khiến Mộ An chợt nhận ra tình cảnh xấu hổ của hai người. Tức thì, cả người cô cứng ngắc, hai má nóng ran, môi anh đào mấp máy phát ra âm thanh như muỗi kêu:
- Chăn, lấy chăn cho em.
Nhìn cô ngượng ngùng trốn trong ngực anh, Tần Cảnh Chi khẽ cười nói:
- Không cần chăn, chúng ta đi tắm.
- Không cần, em muốn ngủ, anh tắm đi đi.
Mặc kệ, Mộ An khước từ, Tần Cảnh Chi mạnh mẽ đem cô ôm vào phòng tắm. Chẳng mấy chốc, bên trong nhà tắm phát ra âm thanh rên rỉ kích tình cùng tiếng da thịt va chạm dữ dội, khiến ai nghe thấy cũng phải thẹn thùng.