Tần Cảnh Chi vừa bước ra phòng khách liền nhìn thấy cô nhóc đang ngồi ngẩn ngơ, trong đáy mắt anh hiện lên tia nghiền ngẫm. Đôi chân dài cẩn thận bước nhẹ nhàng về phía sau ghế sofa cô ngồi.
Đến nơi, tay trái anh tì lên thành ghế, đầu cúi sát bên tai, cuống họng thoát âm trầm khàn hỏi :
- An An nghĩ gì mà ngẩn người thế?
Thình lình nghe thấy giọng anh, cô giật nảy người theo bản năng muốn đứng dậy. Tần Cảnh Chi như đoán trước phản ứng của cô, tay phải anh vươn ra đặt lên vai cô, dùng sức ấn người cô ngồi xuống. Anh tựa cằm vào vai cô, hơi thở nóng ấm của anh phả vào cổ, làm cô phải nghiêng đầu sang bên cạnh tránh né.
Tần Cảnh Chi liền thuận thế gục đầu xuống hõm cổ cô, âm thanh lười biếng vang lên :
- Nghĩ về anh hửm?
Lời anh vừa nói ra, khiến cả người cô liền cứng đờ, hơi thở vốn đang ổn định cũng dần trở lên hỗn loạn. Hai tay cô xoắn lại, luống cuống ấp úng nói :
- Không..... không phải, em.. em xem..áaaaaaa
Chưa để cô nói hết, anh đã há miếng cắn nhẹ vào cổ cô một cái, hạ giọng phán :
- Rùa con học hư, phải phạt.
Người Mộ An bắt đầu run rẩy không ngừng. Cô cố muốn đứng lên trốn khỏi tư thế thân mật này , nhưng bàn tay anh chuyển từ vai quàng ngang qua ngực cô, níu cơ thể cô tựa sát thành ghế.
- Chạy? Em nghĩ em chạy thoát sao? Nói thật không đừng trách anh phạt em tiếp.
Anh vừa nói, ngón tay vừa cố xoay tròn trên ngực tựa như đang vân vê nhũ hoa thật. Mộ An vừa ngượng vừa rối, môi mấp máy mãi mới nói thành lời :
- Em... em nghĩ.... nghĩ anh nghe xong điện thoại chưa, để còn ăn sáng, em đói.
Anh khẽ cười nhẹ, nhàn nhạt hỏi :
- Thật không?
Sợ anh nghi ngờ, cô nhanh chóng đáp lại :
- Thật.
Lông mày anh khẽ nhướng, ánh mắt loé lên tia gian xảo. Anh cố làm vẻ mặt rầu rĩ, giọng buồn buồn bảo :
- Chắc anh chưa ăn sáng được rồi. Bạn gái anh ghen, anh phải dỗ cô ấy đã.
Trái tim cô bỗng chốc thắt chặt lại, mắt thì bất giác cay cay. Mộ An hít sâu điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng bình tĩnh đáp :
- Vậy anh đi đi, nếu cô ấy không tin, em có thể giải thích.
- Giải thích thế nào? Giải thích anh hôn em thế nào hay em giúp anh thế nào hửm?
Cơ thể cô phút chốc cứng ngắc, đôi môi mím chặt.
Đúng vậy, cô lên giải thích làm sao?
Thấy cô im lặng mãi không nói, đầu Tần Cảnh Chi ngước lên, vươn tay muốn xoay mặt cô lại nhưng cô cố chấp không quay lại.
Anh đành tung người qua ghế ngồi đối diện cô. Mộ An thấy thế liền nhanh ngoảnh đầu sang bên khác né tránh. Nhưng anh vẫn nhìn thấy gương mặt trắng bệch cùng đôi mắt đỏ hoe ngấn ngấn lệ. Biết cô thật sự hiểu lầm, anh gấp gáp đem cả người cô ôm lên đùi.
Mộ An giãy giụa phản kháng muốn xuống thì nghe thấy anh nhỏ giọng giải thích :
- Bảo bối, là anh nói giỡn. Anh không có bạn gái nào hết, anh chỉ có rùa con thôi. Ngoan, đừng khóc, anh thương.
Vừa nói, tay anh vừa nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt của cô. Mộ An ngước đôi mắt ướt đẫm nước nhìn anh nức nở lên án :
- Hức.... là.... hức...... anh..... hôn em, hức .... hức..... ép em.... hức.... sờ
- Đúng, là tại anh hết, muốn đánh hay muốn mắng thì tuỳ em. Chỉ là An An ngoan, đừng khóc nữa. Không anh sẽ đau lòng.
- Huhuhuhuhuhu anh... anh... chỉ biết... hức... bắt nạt em, em muốn..... huhuhu về với anh trai hức.. hức
Vừa nghe lời cô nói, ánh mắt anh liền tối sầm lại, lạnh lùng tuyên bố :
- Em nghĩ cũng đừng nghĩ đến, hừ
Nói xong, anh tức giận cúi xuống mạnh mẽ hôn lên môi cô. Lưỡi của anh trực tiếp tiến sâu vào trong cuốn lấy lưỡi cô dây dưa chặt chẽ.
- Ưm.... hức...ư...
Tiếng nức nở của cô dần dần trở lên nhỏ đi. Tần Cảnh Chi lại càng hôn cuồng nhiệt nóng bỏng hơn, khiến cơ thể Mộ An từ từ mềm nhũn trong lòng anh.
Mãi cho đến tận khi, không khí trong phổi dường như gần hết, anh mới lưu luyến buông môi cô.
Hai tay anh nâng khuôn mặt ửng hồng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hồng hồng, lông mi còn ẩm ướt, giọng trầm khàn tà mị nói :
- Không cho phép nghĩ rời xa anh. Nhớ chưa?
Thấy anh mắt anh híp lại nguy hiểm, Mộ An thức thời nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Tần Cảnh Chi vô cùng hài lòng, xoa xoa đầu cô cưng chiều nói :
- An An thật ngoan!
Ngừng lại một chút, anh lại nói tiếp :
- Người vừa nãy gọi điện cho anh là em gái anh. Anh thấy em không ghen lên muốn trêu chọc chút. Ai ngờ, cô nhóc nhà anh ghen đến mức khóc bù lu bù loa.
Mộ An ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng phản bác :
- Mới... mới không phải.
- Ồ, thế mắt ai đỏ hoe hửm?
Đầu anh ghé sát tai cô trầm giọng trêu chọc. Mộ An không chối được bèn nhỏ giọng kêu :
- Em muốn ăn sáng, em đói.
Biết thời gian không còn sớm, Tần Cảnh Chi liền thuận theo cô.
- Được, anh ôm em đi ăn sáng.
Mộ An chưa kịp mở miệng từ chối thì đã bị anh bế thốc lên đi, cô chỉ biết bám chặt hai tay vào cổ anh khỏi ngã.