Rùa Con, Định Chạy?

Chương 11




Tiếng đóng cửa vang lên, cửa phòng ngủ cũng từ từ hé ra. Cái đầu nhó ngó ra ngoài dòn ngó. Thật ra, cô đã sớm học xong nhưng không dám ra ngoài, cô sợ anh lại động tay động chân tiếp. Nhìn phía phòng khách im ắm, Mộ An thấp giọng lẩm bẩm :

- Anh ấy đi rồi sao? Nhưng... nhỡ may anh ấy lừa mình thì sao?

Cô thấp thỏm đứng ở cửa nhòm một lúc, mãi không có động tĩnh gì mới chầm chậm bước ra. Có lẽ, anh ấy đi thật rồi. Ra đến phòng khách thấy không một bóng người, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lòng bất chợt lại có chút ủ rũ.

Bỗng tiếng "ọc ọc" ở bụng kêu lên, Mộ An liền đi vào bếp. Lúc này, việc cần thiết là nấu ăn nếu không cô sẽ bị chết đói mất.

Vừa vào đến bếp, cô đã ngửi được mùi đồ ăn thơm phức. Mắt cô vô tình va vào cái lồng úp trên bàn ăn. Tòm mò, cô tiến tới mở ra. Trên bàn có một bát canh bò hầm củ cải, một đĩa sườn xào chua ngọt và một đĩa tôm sốt. Ba món này đều được trang trí rất đẹp mắt. Vừa nhìn là đã tạo cảm giác thèm ăn, Mộ An vô thức nuốt nước miếng.

Là anh ấy làm sao? Anh ấy nấu cơm chờ mình mà mình lại trốn tránh. Liệu anh ấy có...

Đang nghĩ, mắt cô nhìn thấy mẩu giấy nhỏ đè ở góc bát. Mộ An vội vàng cầm lên xem.

" Rùa nhỏ, anh có việc bận đi trước. Lần khác ăn với em sau, nhớ ăn nhiều vào.

Người đàn ông của em : Tần Cảnh Chi"

Xem xong, mặt cô trở lên nóng bừng, khẽ gấp gọn tờ giấy để một bên, Mộ An ngồi xuống từ từ thưởng thức.

Đầu tiên, cô nếm thử món canh. Từng miếng củ cải lẫn cà rốt đều được cắt bằng nhau, thịt bò mềm mại, nước cốt đậm đà. Tiếp đến, cô gắp một con tôm ăn thử. Miếng tôm dai dai giòn giòn vừa miệng ăn. Đôi đũa của cô tiếp tục chuyển đến món sườn xào. Trong miệng cô lập tực cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt. Miếng thịt giòn, dai thấm đầy nước sốt cà chua.

- Ưmm....., thật ngon.

Cứ thế, Mộ An chén sạch đồ ăn Tần Cảnh Chi làm. Đợi đến lúc cô nhận ra thì hối hận không thôi, bởi cô ăn no quá khiến bụng khó chịu.

-------------------------------------------------------

Tần Cảnh Chi phóng xe như bay đến bệnh viện, rồi vội vã chạy lên phòng cấp cứu. Anh đang định gọi Cố Hân xem ở chỗ nào, thì đôi mắt vô tình liếc thấy thân ảnh ăn mặc thời thượng quen thuộc đang đứng lẻ loi một mình. Đôi chân dài anh sải bước đến.

Nghe tiếng bước chân, Cố Hân quay sang nhìn. Thấy anh đến, cô ấy liền bớt căng thẳng.

Nhìn gương mặt trắng bệch của Cố Hân, anh khẽ vỗ vào vai cô ấy, nhẹ giọng an ủi :

- Không cần sợ, ông ấy sẽ không sao đâu.

Vừa nói, anh vừa dìu cô ấy ngồi xuống. Hiếm khi, Cố Hân ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống.

Không gian lại trở lên yên tĩnh, ánh mắt hai người đều chăm chú nhìn cửa phòng cấp cứu. Bỗng đèn tắt, hai người đều đứng bật dậy. Bác sĩ từ từ đi ra. Cố Hân vội vã hỏi :

- Bố tôi thế nào rồi?

- Giờ ông ấy không có việc gì rồi. Chỉ là áo huyết của ông ấy luôn cao, không nên để bị kích thích mạnh nữa nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện. Chúng tôi đã tiêm cho ông ấy liều thuốc an thần, chắc khoảng chiều mới tỉnh. Vì thế, hai người không cần quá lo lắng.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ gật đầu rồi rời đi. Tiếp đó, Cố Nhan được các hộ lý đẩy đi về phòng. Cố Hân định bước theo, bỗng cô ấy cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người mềm nhũn bước không nổi.

Thấy Cố Hân chao đảo sắp ngã, anh vội vàng đỡ lấy tay cô ấy. Nhìn sắc mặt tái xanh của Cố Hân, Tần Cảnh Chi quan tâm hỏi :

- Không sao chứ?

Cố Hân lấy tay day day trán, cô ấy cố mỉm cười vỗ vào tay anh đáp :

- Em không sao, chúng ta đi thôi.

Nói xong, hai người liền bước đi theo chiếc giường bệnh tiếp.

Do Cố Hân dặn dò trước lên Cố Nhan được xếp vào phòng bệnh vip. Trong phòng, hai anh em một đứng một ngồi, ánh mắt đều hướng về phía người đàn ông trung niên hôn mê nằm trên giường.

Không gian đang yên tĩnh, bỗng tiếng Tần Cảnh Chi vang lên :

- Trưa rồi, anh dẫn em đi ăn cơm.

Mắt Cố Hân không dời khỏi Cố Nhan, cô ấy nhàn nhạt trả lời :

- Em không đói, anh đi ăn đi. Em ở đây trông ông ấy.

- Cố Hân đừng bướng nữa. Với tình hình cơ thể em, nếu không ăn bữa tiếp sẽ ngất trước khi ông ấy tỉnh dậy đấy. Em muốn ông ấy lại lo lắng cho em à?

Cô ấy trầm mặc một lúc lâu, sau đó cũng đứng dậy.

- Anh nói đúng, em phải ăn để chăm sóc ông ấy nữa. Lúc này, em không thể gục được.
Môi anh khẽ nhếch lên cười nhẹ, cổ vũ cô ấy :

- Thế mới là em gái anh chứ. Đi thôi dẫn em đi ăn món ngon.

Cố Hân cũng cười nhẹ, hai người bước nhẹ rời khỏi phòng bệnh.