Rơi Vào Ánh Sáng

Chương 9




Vào ban đêm. Tần Sâm lại bị mất ngủ, nhưng vẫn không đánh thức tôi, trong lúc mơ mơ màng màng tôi cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm mình, cố gắng mở to hai mắt mới phát hiện ra hắn. So với ngày trước, lần này người ngồi ở gần hơn, người dựa vào mép giường, nhìn thẳng vào tôi.

"Không ngủ được à?" Tôi hỏi.

"Tôi đánh thức cô sao?" Tần Sâm nói: "Tôi nghĩ mình đã rất nhẹ nhàng"

"Không". Tôi thật sự không mở nổi mắt, đành phải nhắm lại:"Tôi cảm giác được anh...anh muốn nói chuyện phiếm không?"

"Cô không buồn ngủ à?" Tần Sâm hỏi.

"Có". Tôi dụi dụi mắt:"Nhưng nếu anh muốn nói chuyện, tôi có thể thức cùng".

"Buồn ngủ thì ngủ đi." Tần Sâm nói.

"...Anh cứ nhìn chằm chằm như vậy tôi cũng không ngủ được". Tôi thở dài, dứt khoát ngồi dậy khoanh chân lại, Tần Sâm thấy vậy đứng lên, nói: "Vậy cô ngủ đi, tôi về phòng đây".

"Aiz, đừng đi" Tôi giữ chặt cổ tay hắn, kéo lại:"Chúng ta nói chuyện phiếm đi".

Vì vậy Tần Sâm lại ngồi xuống sàn nhà, hai người nhìn nhau một lát, hắn nói:"Tôi không biết nói chuyện gì?"

"Chuyện gì cũng được..." Tôi nói: "Bác sĩ hôm nay đem lại cảm giác gì?"

"Cũng được."

"Thật hả?" Tôi hỏi: "Nếu anh cảm thấy không hợp, chúng ta có thể đổi bác sĩ khác".

"Không cần" Tần Sâm lắc đầu, "Cô ấy khá tốt."

"Tốt chỗ nào?" Tôi truy hỏi.

Tần Sâm suy nghĩ một hồi lâu, trả lời: "Chính là, không có chỗ nào không thoải mái".

"Được rồi." Tôi nhún vai."Vậy đã quyết định"

Trầm mặc một lát.

"Khám bác sĩ tâm lý không dùng được bảo hiểm của quân y đúng không?" Tần Sâm bỗng nhiên hỏi:"Lúc thấy cô trả tiền không thể dùng".

Được rồi, xem ra không thể lừa được hắn.

Tôi thành thật gật đầu.

"Lúc nào tôi chuyển tiền cho cô...à, khoan đã". Tần Sâm đứng lên, tôi còn chưa kịp gọi lại, hắn đã bước nhanh về phòng mình, sau đó vang lên tiếng sột xoạt, một lát sau trong tay hắn cầm một chiếc thẻ ngân hàng đi vào.

Hắn đem thẻ đặt ở đầu giường tôi, nói: "Mật mã là 975831, bên trong chắc có tầm ba bốn mươi vạn."

Tôi ngây ngốc nhìn hắn, rồi quay nhìn sang tấm thẻ, lúc này mới phản ứng được đang xảy ra chuyện gì, tôi lập tức nhảy xuống giường, cầm chiếc thẻ lên lắc lắc:"Anh làm gì vậy, tôi không cần". Hắn không cầm, nhẹ nhàng đẩy tôi một cái:"Cầm đi, khám bệnh cần tiền, còn ở nhà cô nữa".

"Khám bệnh có bao nhiêu tiền đâu...phòng ở vốn dĩ không cần trả tiền". Tôi có ý nhét trả vào túi hắn, hắn bắt lấy tay tôi, đẩy trở về:"Bao nhiêu tiền cũng vẫn là cần tiền, cô cầm đi, dù sao tôi cũng không cần". Tôi không có cách nào làm hắn nhận lại nên đành phải cầm lấy, tạm tời giữ cho hắn. Tôi cầm tấm thẻ mỏng manh, ngồi ở mép giường, trần trừ một lát, lúc này mới nói:"Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?"

Nếu hắn có tiền, vậy sao lại không cần đến? Tôi còn muốn hỏi vấn đề này, nhưng không hỏi, vì sắc mặt Tần Sâm trở nên rất xấu, hắn nhấp môi, không tự giác lại cuộn lên:"Quân đội...quân đội cấp tiền bồi thường, còn mấy năm tiền trợ cấp". Tần Sâm nói:"Tôi chưa từng dùng".

Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, mặt trắng bệch, ánh mắt sáng lên vô vọng, giống như ánh sáng đom đóm trước mộ, bơ vơ không nơi nương tựa, như một người góa bụa.

Tôi xuống giường, im lặng ngồi bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay, sờ đến một lớp mồ hôi lạnh.

"Tần Sâm, anh muốn tâm sự chuyện trước kia với tôi không?"

Hầu kết Tần Sâm giật giật, âm thanh kháng cự:"Tôi không biết..."

"Bác sĩ muốn tôi nói chuyện với anh, chúng ta tâm sự đi, chỉ những điều anh muốn nói thôi".

Tôi nói: "Anh nhập ngũ từ bao giờ?"

"Tám năm trước." Tần Sâm nói.

"Tham gia quân ngũ làm những gì?" Tôi hỏi.

Tần Sâm hơi thả lỏng một chút, bả vai căng thẳng hơi mềm xuống.

"Rất vất vả, nhưng cũng rất vui vẻ...". Thanh âm Tần Sâm nghe thật xa xôi:"Là đoạn thời gian vui vẻ nhất của tôi".

"Đó là lúc anh cai thuốc đúng không?"

Tần Sâm gật đầu, khóe miệng lộ ra ý cười: "Trước đó tôi nghiện thuốc lá rất nặng, nhưng trong quân đội không được hút thuốc, ở ký túc xá cột giường rỗng ruột, tôi giấu thuốc trong đó, nửa đêm trộm nhảy ra ngoài hút..."

"Không bị bắt sao?"

"Được hai ngày thì bị bắt" Tần Sâm trả lời: "Theo quy định phải khai trừ, nhưng lúc đó lớp trưởng rất tốt, nên đã giấu việc này đi..."

"Cứ bỏ qua như vậy?"

"Không, sao có thể." Tần Sâm cười một chút, "Anh ta nhốt tôi vào tủ quần áo, ném bao thuốc vào, nói phải hút hết, tôi bị đóng bên trong hai mươi phút, hai mươi phút đó quả thật...lúc đầu còn tốt, sau ngày càng khó chịu, hơi thuốc trong tủ không thể bay ra ngoài, không thể thở, hít vào là ho khan, ho đến khi phổi như bị thiêu cháy, không chịu nổi, lỗ tai ong ong lên, sau mười lăm phút thì nôn ra, tủ quần áo lại nhỏ, tôi nôn lên chân mình, mùi thuốc và mùi nôn hòa lẫn nhau...thật là kinh.."

"Khó trách hiện tại ngửi mùi thuốc anh lại muốn nôn, đúng là mùi rất kinh tởm". Tôi thấy vui nên cười ha ha không ngừng, hắn cũng cười theo.

Đây là lời hắn nói dài nhất từ trước tới nay, trong lòng nghĩ lại cảnh đó, vẫn cảm thấy buồn cười, nên tôi lại cười một lúc nữa, sau đó tiếp tục nói:"Tôi thấy trên giấy chứng nhận xuất ngũ, bí mật binh chủng, là sao?"

Tôi lo lắng chuyện này sẽ xúc phạm hay liên quan gì đến bí mật của hắn, nên bổ sung thêm một câu:"Không thể nói thì thôi".

"Cũng không phải không thể nói...không có gì nghiêm trọng". Tần Sâm nói:"Như các cô thường nhắc đến, bộ đội đặc chủng".

Âm thanh hắn như không hề để ý, tựa như đang bình tĩnh nói:" Tôi sẽ quật hai con hổ".

"F*ck". Nhưng tôi khiếp sợ tới mức một chút buồn ngủ cuối cùng cũng không còn:"Anh là bộ đội đặc chủng?"

"Đúng vậy."Ánh mắt của tôi làm Tần Sâm không được tự nhiên, đưa tay sờ sờ gáy:"Không cần phải ngạc nhiên như vậy...cũng không có gì bí mật như cô tưởng, bộ đội đặc chủng mỗi năm đều nhận người, tôi học trinh sát năm thứ hai liền được tuyển thẳng vào".

...Tôi không tin việc sẽ đơn giản như vậy.

+

"Trinh sát sao dễ dàng vào như thế?" Tôi hỏi.

"Cũng không phải dễ, tôi nhớ lúc đó có nhiều hơn một ngàn người, tiến vào trinh sát, tính cả tôi, chí có hai mươi người". Tần Sâm trả lời.

"Vậy từ trinh sát vào bộ đội đặc chủng thì sao?" Tôi lại hỏi.

Tần Sâm nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng trả lời: "Lần đó bốn năm người."

"...Anh nói tôi đừng có ngạc nhiên hả?" Tôi hô to: "Mẹ nó, tôi ngạc nhiên muốn chết, sao anh lợi hại vậy chứ".

Tần Sâm hơi đắc ý, nhưng không muốn biểu hiện ở bên ngoài, hắn nhấp môi cười, đôi mắt cong cong. "Lớp trưởng các anh giúp che giấu việc hút thuốc, có phải thấy anh rất có năng lực không?" Tôi hỏi:"Khẳng định là đúng, nếu không sao có thể giúp anh giấu việc này..."

"Chắc là vậy", đuôi mắt Tần Sâm càng cong hơn: "Thật ra tôi mới nhập ngũ không lâu, cấp trên có đến hỏi tôi có muốn vào đại đội đặc chủng huấn luyện không, nhưng tôi đã từ chối, sau đó cuối cùng cũng vẫn tham gia".

"Vì sao từ chối?"

"Chính vì....lúc đó tôi..." Tần Sâm nghĩ ngợi lời nói, vất vả ngẩng đầu lên cảm xúc dâng trào, lại rũ đầu xuống:"Tôi không biết sống thành dạng gì, lúc vào quân, chỉ vừa vặn thấy được thông báo tuyên truyền, không biết làm gì khác, liền đi, cứ như vậy mà đi thôi".

"Nhưng mà anh đã làm rất tốt."

Tần Sâm sửng sốt một chút, rầu rĩ mà nói: "Không phải tốt. Không tốt."

Hắn không lên tiếng nữa, tôi cảm giác được cánh tay hắn dần trở nên căng cứng, hô hấp dồn dập, hàm răng theo thần kinh va lập cập vào nhau, phát ra tiếng vang khanh khách nho nhỏ.

"Tần Sâm." Tôi gọi tên hắn, lông mi đen dài rủ xuống, ánh mắt trống rỗng một mảnh, tôi sờ sờ cánh tay, gọi thêm một tiếng nữa: "Tần Sâm!"

Hắn run rẩy kịch liệt, lúc này mới ừ hử một tiếng, hô hấp vẫn dồn dập không xong.

"Không sao" Tôi nói với hắn:"Anh đã làm đủ tốt".

Ai ngờ hắn dùng sức lắc lắc đầu, cuộn bản thân mình đến càng nhỏ bé hơn, giống như trong không khi có một cái lỗ vô hình, hắn muốn nhét bản thân mình vào trong, chỉ cần vào trong là an toàn, cái gì cũng không còn sợ hãi...Hắn than khóc mơ hồ, dúi đầu vào trong đầu gối, sống lưng gầy gò như núi non phập phồng, không ngừng thở gấp, hô hấp thâm trầm run rẩy, giống như mảnh vải mỏng manh tiếp theo bị xé rách một tiếng giòn vang...tôi cẩn thận duỗi tay, vuốt v3 sống lưng hắn, cơ bắp căng cứng như cục đá, lởm chởm cấn lên mu bàn tay tôi, rung rẩy mạnh mẽ.

"Không có gì, Tần Sâm, anh an toàn, tôi ở đây." Tôi nói với hắn: "Tần Sâm, đều đã qua rồi."

"Không có quá khứ!" Tần Sâm hô lên, hắn không ngẩng đầu, âm thanh từ dưới gối truyền lên, nghe ẩm ướt nặng nề, hắn kêu như đang dùng sức, cho nên giống như gì đó bị rách ra, ào ạt chảy máu, máu từ dây thanh quản của hắn tiếp tục chảy ra: "Không có quá khứ... Sẽ không có quá khứ."

"Tôi còn thấy được anh ấy...bọn họ, ở phía trước tôi, ở bên cạnh...là tôi làm vang lên động tĩnh quá lớn, nếu tôi nhẹ một chút,không, hẳn là nên dán vào tường, không, không đúng, tôi không nên đi theo phía sau đội trưởng...Lửa, máu, xương cốt bụi bặm, đội trưởng chỉ còn nửa cái đầu, con mắt còn nhìn tôi...là thật...cô biết óc là hương vị như thế nào không?..anh ấy nhìn tôi...sàn nhà rung chuyển...nổ mạnh...rất nóng, một con mắt, còn xoay xoay một chút...tôi không nên đi...Vì sao người chết không phải là tôi? Vì sao người chết lại là...."

"Tần Sâm!" Tôi vòng tay qua ngực hắn, dùng sức rút hắn từ giữa hai đầu gối ra ngoài: "Tần Sâm, anh nhìn tôi!"

Đồng tử Tần Sâm mở lớn nhất, trong mắt đều là tơ máu, trong nỗi sợ hãi thở hổn hển, mồ hôi lạnh trên trán chảy từng giọt từng giọt, tay lạnh đến kinh người, phí công bám ở góc áo, giống như sắp chết, nhẹ nhàng một lát thưa thớt hóa thành tro. Tôi giữ mặt hắn, trán tôi dán vào trên trán hắn, giống như trời mưa to ướt lạnh, tròng mắt hắn rung động một chút, miễn cưỡng nhìn về phía tôi, thanh tỉnh một chút.

"Tần Sâm, hiện tại anh có cảm giác gì?" Tôi hỏi.

"Tôi cảm thấy..." Tần Sâm lẩm bẩm nói ba chữ, thanh âm mắc ở trong cổ họng, nước mắt lại trào ra treo trên mi, cong cong, theo đuôi mắt chảy xuống, khô cạn rớt trên da.

"Nói ra, Tần Sâm." Tôi nhẹ giọng nói, "Nói cho tôi."

"Tôi thật sự..." Tần Sâm lại muốn thử một lần, vẫn như cũ không thể phát ra âm thanh, nước mắt ngày càng trào ra khỏi hốc mắt, nức nở một tiếng, hắn nắm chặt vạt áo tôi.

Tôi nói: "Tôi đang nghe."

"Tôi cảm thấy tôi...." bả vai Tần Sâm run rẩy, đầu của hắn chậm rãi rũ xuống, tay sờ s0ạng hướng về phía trước, gắt gao ôm lấy eo tôi, nước mắt hắn nhỏ từng giọt ở cổ tôi, nóng như từng giọt máu đang tung tóe phun trào, hoặc như dung nham núi lửa, đau đớn đến rùng mình, hắn run rẩy, một chữ lại một chữ, thong thả nói:"Tôi rất đau khổ".

"Tôi đau quá..." Tần Sâm nghẹn ngào ngẩng đầu, hắn bất lực nhìn tôi: "Tôi thật sự, đau quá."

"Tôi biết, Tần Sâm."

Khi đau khổ đã đạt đến mức cho phép, tiếng khóc thảm thương từ giọng của hắn phát ra, rơi li ti xuống đầy người tôi. Trước đó, tôi chưa từng nghĩ tới, con người cũng có thể phát ra được tiếng khóc như vậy.