Rơi Vào Ánh Sáng

Chương 16




Tần Sâm cầm sách cúi đầu, nhìn qua như đang đọc rất chăm chú, nhưng đã qua năm phút không hề lật sang trang mới, tôi nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện ánh mắt đang phát ngốc nhìn chằm chằm bàn trà.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Tôi đưa tay lắc lắc trước mắt hắn.

"Tôi đang nghĩ...mình nên đi làm".  Tần Sâm nói, khép lại cuốn sách.

Tôi hơi bất ngờ nhìn hắn: "Nhưng anh vẫn chưa khỏi hẳn -- bác sĩ nói, không thể khỏi ngay được đâu".

"Nhưng đã tốt lên rất nhiều" Tần Sâm nhíu mày: "Tôi không thể cứ ngồi nhà chờ đợi, đã đợi rất lâu". 

"Cũng vẫn chưa được". Tôi nói.

Từ giữa mùa hè tới cuối thu, rồi đến mùa đông ẩm ướt rét lạnh của phương nam, chờ đến hết một năm. Tần Sâm cũng đã ở nhà trị bệnh nửa năm, tuy vẫn uống thuốc, nhưng hắn không còn mất ngủ, không còn nghĩ lại những chuyện cũ rách nát rồi như binh lính bị quật ngã trên mặt đất, cũng không còn sợ hãi hay mâu thuẫn ở nơi công cộng...Trải qua tám chín tháng chữa lành, ánh mắt đã không còn trống rỗng, ngay cả lúc tươi cười cũng phải dùng toàn lực như trước nữa. 

"Anh muốn làm gì?" Tôi hỏi.

"Cảnh sát" Tần Sâm nói: "Cũng không có nhiều việc lắm, ít ra cảnh sát còn có phần liên quan..."

"Em nghĩ sao?" Tần Sâm nhìn tôi.

"Em..." Tôi trầm ngâm một lát, có hơi lo lắng:" Em sẽ theo ý anh, nhưng mà, Tần Sâm, anh đã thật sự sẵn sàng chưa? công việc áp lực sẽ rất lớn? đặc biệt là anh muốn làm cảnh sát...tuy rằng em cũng không quá hiểu biết..."

"Tôi cũng chỉ tạm thời nghĩ đến." Tần Sâm gãi đầu:"Cũng không có khả năng lập tức nhận chức, còn cần thi khảo sát nữa". 

"Nhưng nếu anh muốn đi, thì phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ". Tôi nói.  

Tần Sâm gật đầu.

"Anh hãy tự mình quyết định" Tôi nói với hắn: "Nếu anh muốn, vậy bắt đầu chuẩn bị đi, nếu cảm thấy chưa chuẩn bị tốt, có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, em sẽ theo anh". 

"Nhưng nếu làm cảnh sát, tôi sẽ rất bận". Tần Sâm nhấp môi dưới:"Khả năng đột nhiên sẽ bị điều đi chấp hành nhiệm vụ, mười ngày nửa tháng không về nhà, thậm chí có khả năng..." 

"Nhưng đây là việc mà anh muốn làm, đúng không?" Tôi chặn đứng lời nói.

"Đúng vậy." Tần Sâm nói.

"Vậy thì đi thôi". Tôi vỗ vỗ tay hắn: "Nếu không bận thì về nhà."

Tần Sâm yên lặng nhìn tôi một lát, chậm rãi nghiêng về phía này, đầu gối lên vai tôi, mái tóc đen mềm mại đảo qua cần cổ, hô hấp bình ổn, hắn nắm lấy tay tôi, véo véo, nhẹ giọng nói:"Cảm ơn em". 

*

Đây là tối ngày hai mươi tám, trận mưa xuân đầu tiên rơi xuống, lặng yên không tiếng động vuốt v3 cửa sổ, bọt nước bay li ti phảng phất như một trận sương mù, điều hòa phát ra âm thanh ong ong, trên TV ca  sĩ đang hát bài bát mười năm về trước, lời bài ca trữ tình mềm mại ướt át ấm áp hòa vào không khí, lớp bia mỏng như bọt biển dâng lên như tầng mây trắng, hắn ngẩng đầu lên, vì vậy hai người hôn nhau, đầu gối nhẹ nhàng va chạm trên tấm thảm lông, mười ngón tay đan vào nhau, trán kề trán, đây là một thời khắc bình thường như mọi lần.

Sang năm sau, Tần Sâm bắt đầu chuẩn bị cuộc khảo sát tiến vào làm cảnh sát. 

Nghị lực của hắn mạnh mẽ hơn so với tôi tưởng, hàng ngày ngồi ở bàn làm việc, ánh đèn hắt xuống nét bút phản quang, những hàng chữ đen nhánh chỉnh tề trên từng trang, từng trang giấy được viết xuống.

Tôi đặt tách cà phê trước mặt hắn, thuận tay cầm lấy notebook bên cạnh mở ra xem, đây là một bản Mind map, tôi không khỏi cảm thán:"Ái chà" 

"Ái chà?" Tần Sâm ngẩng đầu lên "Là ý gì vậy?"

Tôi nhún vai: "Đối với cái này hơi ngạc nhiên thôi? em không nghĩ anh sẽ như vậy...". 

"Làm ơn, tham gia quân ngũ không phải ngày nào chỉ cần chạy rồi bắn, đánh đấm một lúc là đủ, được không?" Tần Sâm buông bút: " Còn phải học rất nhiều thứ".

Nhìn qua Tần Sâm đang rất bất mãn, tôi cố nhịn cười, cố ý lấy lòng nói:"Đương nhiên".  

"Đương nhiên?" Tần Sâm mở to hai mắt: "Lại một câu đương nhiên?"

"Em biết thị lực mắt của người thường là bao nhiêu không ——Em biết đây là số liệu ngày trời nắng hay đêm tối trời mưa, vừa tối lại còn mưa trình độ phân biệt sẽ chịu ảnh hưởng như thế nào không?  Em biết M1903 cùng PSG1 phân biệt thích hợp ở trường hợp nào không? Em biết như thế nào từ dấu chân phán đoán quân địch không..."

"Được rồi, được rồi" Tôi bị mấy câu hỏi này làm cho đầu đau muốn nứt ra, tôi duỗi tay che miệng hắn lại:"Là em xem nhẹ anh, xin lỗi". 

Tần Sâm cười rộ lên trong lòng bàn tay tôi, mở to ánh mắt sáng quắc, như lửa sẽ không thể tắt, hắn kéo tay tôi xuống, âm cuối đắc ý kéo dài:"Không sao.." 

"Anh nhất định có thể thông qua." Tôi tươi cười buông notebook của hắn xuống.

Tần Sâm mím môi, cảm giác kiêu căng vừa rồi lập tức không còn nữa, hắn cau mày, thở dài:"Tôi thật sự rất muốn được thông qua..."

"Tất nhiên sẽ thành công" Tôi thuận tay xoa xoa mái tóc hắn:  "Anh nỗ lực, nỗ lực dắt sẽ có kết quả —— hơn nữa, làm ơn, trước kia anh chính là bộ đội đặc chủng đấy!"

"Thật ra, bộ đội đặc chủng cùng cảnh sát khác nhau rất lớn, nội dung và đối tượng vẫn là một, nhưng cách chiến đấu cũng khác nhau như trời với đất...cho nên, bộ đội đặc chủng ưu tú chưa chắc đã có thể trở thành một cảnh sát ưu tú". 

"Nhưng anh có thể".  Tôi nói, "Đúng không?"

Tần Sâm sửng sốt một chút,mày nhíu chặt rồi thả lỏng, hắn gật đầu thật mạnh, ngẩng cằm lên:"Đương nhiên".  

Tháng tư là đến ngày khảo sát, Tần Sâm vùi đầu khổ cực học hành hai tháng, còn đi mua không ít những phụ kiện tập luyện...tôi cảm thấy hắn đã chuẩn bị chu toàn, Tần Sâm vẫn luôn tự tin, trước khi khảo sát ba ngày, hắn bỗng dưng lại cảm thấy lo lắng hơn, không phải lo vì không vượt qua được cuộc khảo sát, mà lo hắn thật sự có thể vượt qua được cuộc thi.

"Tôi không xác định được có làm tốt nhiệm vụ hay không..."  Tần Sâm cúi đầu nói, "Nhỡ đâu lúc làm nhiệm vụ, cầm dao, lại nghĩ đến những cái đó...việc đó phải làm sao bây giờ?"