Dừng câu nói ở đó, Huệ Lan đưa ánh mắt dò xét nhìn người trước mặt. Rồi giây phút phân vân, lưỡng lự cũng đi qua, Huệ Lan cẩn thận đưa mắt nhìn ra cửa rồi dứt khoát ra hiệu cho Vũ Dương lại gần mình.
- Tôi có chuyện này muốn nói với anh. Là..
Theo bàn tay ra hiệu của Huệ Lan, Vũ Dương ghé tai sát người cô gái trẻ, và không biết Huệ Lan đã nói gì mà khuôn mặt của chàng pháp y điển trai cứ xám dần đi.
Tiếng thì thầm kia rốt cuộc cũng kết thúc. Vũ Dương thả người xuống ghế tựa mà cứ không dừng được ném mắt về phía Huệ Lan. Có lẽ anh nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của cô gái trẻ.
Hiểu được biểu tình đó, bên kia Huệ Lan cũng không sao dừng được hành động vặn vẹo đôi bàn tay của mình.
- Giá mà lúc đó chị Nhi không đem đốt tờ giấy thì tốt biết mấy. Giờ tôi có cái để đưa anh xem.
- Cô nói tờ giấy nhắn đó là bị cô Nhi đốt?
- Đúng vậy! Chị ấy nói nếu để ai nhìn thấy sẽ nghĩ nó là của tôi viết ra, như thế thì tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà này. Tôi thấy lập luận đó không sai nên đã nghe lời đưa mảnh giấy nhắn cho chị ấy đốt đi.
- Rồi nét chữ trên mấy tờ biên lai giống trên giấy nhắn cũng là do cô Nhi phát hiện sao?
Suy nghĩ đôi giây, rốt cuộc Huệ Lan lựa chọn gật đầu. Bên kia Trịnh Vũ Dương định nói thêm gì đó nhưng ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ dồn dập.
- Ai vậy ạ?
- Là tui, Mẫn Nhi đây cô Lan ơi!
Đáp lại câu hỏi của Huệ Lan là giọng nói của Mẫn Nhi, và câu nói tiếp theo nữa của cô gái trẻ thì lại càng làm Huệ Lan và cả Vũ Dương kinh ngạc. Mẫn Nhi nói.
- Tui có thể vào trong được không cô Lan. Không biết là khi nãy dưới bếp tui có cầm nhầm hủ thuốc huyết áp của bà Năm không nữa. Bả nói sáng sáng không uống thứ đó là bả tiêu điện đó.
Khẽ gật đầu ra hiệu cho Vũ Dương giúp mình, bên kia khi cửa vừa mới mở ra Mẫn Nhi đã lao nhanh vào phòng như 1 cơn gió. Cô gái trẻ xốc tung những tờ biên lai lên với hi vọng sẽ tìm thấy được thứ gì đó. Nhưng rõ ràng là không có gì.
- Sao lại kì cục như thế chứ?
Mẫn Nhi tỏ ra rất lo lắng.
- Tui với bà Năm đã lục tung cả cái bếp lên rồi mà cũng không có.
- Có khi nào là mợ An hoặc 2 đứa Kim Khanh, Ngọc Minh cầm nhầm không? Mẹ tôi nữa.
- Không có đâu cô Lan. Mẫn Nhi lắc đầu quầy quậy.
- Bà chủ lên phòng tiêng từ lúc tui còn ở dưới bếp. Lúc đó hủ thuốc vẫn nằm ở góc tủ. Mà lúc đó bà An cũng đã về phòng cùng với ông Hưng, và 2 đứa nhỏ thì đã ra về.
- Vậy có khi nào là bà Năm trong lúc dọn dẹp đã lấy nó bỏ vào phòng ngủ của chị với bà ấy không?
Huệ Lan góp ý.
- Sao chị và bà Năm không vào phòng đó mà tìm thử?
- Cái này..
Mẫn Nhi ậm ừ. Thì ra để tiện cho việc di chuyển của ông Hưng, bà Phụng đã sắp xếp cho ông ở căn phòng của bà Năm và Mẫn Nhi. Và đó mới là lí do chính khiến bà Năm và cô gái trẻ phải đem hết đồ dùng cần thiết ra ngoài bếp để tạm.
- Đã chiếm hữu phòng của người ta rồi thì chớ. Bà An còn lớn giọng chê bai. Nói phòng của tui với bà Năm hôi hám rẻ tiền. Bà ấy muốn chuyển lên phòng của bà Duyên ngủ, nhưng bà chủ không cho.
Không khí trong căn phòng đột nhiên chùng xuống thì chợt Trịnh Vũ Dương lên tiếng. Anh chàng lục trong túi đựng dụng cụ của mình ra 1 vỉ thuốc rồi đưa cho Mẫn Nhi.
- Đây là thuốc huyết áp. 5mg hàm lượng vừa đúng với loại của bà Năm đó. Mỗi ngày chỉ được dùng 1 viên thôi nhé!
Sau khi rối rít cảm ơn Trịnh Vũ Dương thì Mẫn Nhi đã giúp Huệ Lan tiễn chân chàng bác sĩ pháp y điển trai. Có điều hình như sau câu chuyện kể của Huệ Lan về mảnh giấy nhắn kia, anh chàng có vẻ đã dành nhiều thời gian hơn để quan sát Mẫn Nhi.
Mẫn Nhi.. nhưng rõ ràng nét chữ kia đúng là nét chữ trên tờ giấy nhắn. Trăm chữ như 1 thì dù Mẫn Nhi có muốn sửa nó cũng không thể nào xảy ra.
Rồi còn cả chuyện đốt mảnh giấy nhắn kia nữa. Rõ ràng là chị ấy có ý tốt và khả năng quan sát, ghi nhớ của chị ấy cũng không phải thuộc dạng tầm thường.
Nhìn theo bóng lưng của Mẫn Nhi và Vũ Dương đi ra cổng, Huệ Lan giật thót khi trong nhà bà Phụng chạy phăng phăng ra theo. Giọng bà Phụng gấp gáp:
- Cậu Dương! Chừng nào thì các cậu mới bắt Hứa Kim Phát?
- Bà Phụng! Chuyện này..
Trịnh Vũ Dương lúng túng. Nhưng đối diện với thái độ của chàng pháp y trẻ, bà Phụng lại càng nóng vội hơn. Người đàn bà vốn luôn khoác trên mình 1 vẻ điềm tĩnh trải đời thì giờ như đã mắc phải chứng động kinh. Bà Phụng nắm lấy 2 đôi tay của Trịnh Vũ Dương mà lay mạnh.
- Tôi cần nó phải sống. Các cậu có hiểu không? Nhanh chóng tìm thấy nó còn sống cho tôi.
Hành động có phần không được bình tĩnh của bà Phụng khiến Trịnh Vũ Dương hơi kinh ngạc. Anh chàng bác sĩ pháp y khéo léo kéo mạnh tay của bà Phụng ra ôn tồn nói:
- Bà Phụng! Chắc chắn chúng tôi sẽ bắt cho bằng được Hứa Kim Phát. Nhưng không thể đảm bảo là hắn còn sống hay không? Vì từ lúc bỏ trốn cho tới giờ đã được 7 ngày rồi.
- Tôi nghe nói chỗ cuối cùng nó xuất hiện là ở Bãi Tiên. Vậy thì hãy lục tung chỗ đó lên đi. Kiểu gì cũng phải tìm được nó. Tôi cần nó còn sống.. Nó phải sống để tôi hỏi nó chuyện này..
Nhìn bà chủ của mình hết hành động kì cục với bác sĩ Dương, lại quay sang nói nhảm thì chú Quang không kiềm được nữa mà kéo bà Phụng sang 1 bên.
- Bà chủ à, chuyện đâu còn có đó. Bà đừng có hấp tấp vậy, công an họ cũng đã làm hết sức mình rồi.
- Đúng rồi đó chị.
Ông Hưng cũng góp lời.
- Chuyện gì mình nói sau đi chị. Giờ tối rồi.
Bên kia bà Phụng như ngộ ra được điều gì đó. Người đàn bà đó chợt quay ngoắt đầu chạy nhanh vào trong nhà trong sự kinh ngạc của mọi người.
Lo lắng bà Phụng sẽ làm ra chuyện không hay, mọi người túa vào trong nhà. Nhưng rồi bà Phụng chỉ vào phòng và ngủ như bình thường nên Trịnh Vũ Dương cũng như những người khác cũng chầm chậm mà giải tán.