Ráng Chiều

Chương 24: Người tiếp theo phải chết (3)




Bên này Trịnh Vũ Dương thấy Huệ Lan chịu hợp tác thì nghĩ chiêu khích tướng của mình đã thành công. Anh chàng loay hoay chuẩn bị đưa kéo vào cắt đoạn buộc của băng y tế, thì bên kia Huệ Lan nhàn nhạt lên tiếng.

- Chỉ là thay băng nên tôi nghĩ dù có là bác sĩ pháp y cũng làm được thôi.

"Làm được thôi.." Trịnh Vũ Dương phải công nhận tài ăn nói của Huệ Lan. Không gay gắt chửi bới, nhưng móc méo cà khịa vừa đủ để khiến anh cảm thấy thấm. Có điều 1 gã đàn ông hơn 30 như anh, thì sao có thể để 1 cô bé chỉ 20 trêu tức cho được.

Bỏ ngoài tai câu nói vừa rồi của Huệ Lan, Trịnh Vũ Dương bắt tay vào công việc thay băng của mình. Huệ Lan bị đâm 1 nhát bằng dao thái lan mũi nhọn, cán vàng. Vết đâm ngọt vào chính giữa lá gan đã suýt nữa tước đi mạng sống của cô gái trẻ.

Chăm chú buộc xong các nút cuối cùng của đoạn băng, rốt cuộc Trịnh Vũ Dương cũng lên tiếng.

- Xong rồi! Vết thương không tụ dịch, miệng vết thương cũng đã sắp héo dần. Nhưng cô vẫn nên nằm yên trên giường và nếu có cần phải di chuyển thì nhẹ nhàng thôi.

Nhìn những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên khắp vầng trán rộng của Trịnh Vũ Dương, những lời chê bai, móc méo của Huệ Lan định nói ra đã lập tức được cô nàng nuốt vội xuống cổ họng.

Quả tính là so với bác sĩ Quốc thì tay nghề của Vũ Dương có vẻ tốt hơn. Huệ Lan không có cảm giác đau dù chỉ là 1 chút. Nên khi được Vũ Dương cẩn thận đỡ dậy và chèn gối sau lưng. Huệ Lan đã rất hợp tác.

- Cảm ơn anh! Cả hôm nay và cái hôm anh sơ cứu cho tôi nữa. Nghe bác sĩ điều trị trong bệnh viện nói thao tác sơ cứu của anh rất tốt, nên họ mới có thể cứu sống được tôi.

- Dừng lại ở đây được rồi!

Vũ Dương giơ bàn tay lên ngăn Huệ Lan nói:

- Nếu tiếp tục, tôi e là cô sẽ nói ra những cụm từ như: Tôi rất ngưỡng mộ anh. Hi vọng anh có thể cho tôi cơ hội để tiến xa hơn với anh. Ngôn Tình Ngược

Những câu nói tự luyến của Vũ Dương chui vào màng nhĩ của ai đó và khiến ai đó phải sững người trong giây lát. Rồi thì 1 nụ cười xuất hiện trên gương mặt của Huệ Lan, nàng lắc lắc đầu cảm tưởng như vừa nghĩ ra được chuyện gì đó thú vị.

Bên này Vũ Dương nhìn thấy những biểu tình kia của Huệ Lan thì ngạc nhiên lắm. Vì thường với các cô gái khác sau khi bị anh vạch trần thì tỏ ra xấu hổ rồi sau đó là lớn tiếng đuổi anh đi chỗ khác. Nhưng Huệ Lan lại bật cười.



- Sao vậy? Cô đã chữa ngượng bằng cách cười đó à.

- Bác sĩ Trịnh Vũ Dương à.

Huệ Lan trịnh trọng gọi cả họ của Vũ Dương ra.

- Thời điểm này tôi đã biết lí do tại sao tới giờ này anh vẫn chưa thể có vợ hoặc người yêu rồi. Đó là vì bệnh tự luyến của anh thật sự, thật sự rất nặng rồi. Lời khuyên chân thành của tôi là anh nên đến gặp bác sĩ tâm lý đi.

Nhìn khuôn mặt của ai đó đen xì và sắp bị chảy ra như nhựa đường gặp nhiệt độ nóng, thì Huệ Lan thấy hả hê lắm. Nhưng cái gì quá thì thường không tốt nên cô gái trẻ đã quyết định thu gươm.

Trời đã về chiều từ lúc nào. Từ bận ráng màu đỏ ối cứ đổ xuống bao phủ lấy vạn vật dưới mặt đất, tạo nên 1 cảnh tượng thật sự kì vĩ. Nhìn ánh trời đỏ như máu qua cửa sổ, Huệ Lan sực nhớ ra 1 chuyện gì đó.

- Nãy anh có xem vết thương cho cậu Hưng tôi phải không?

Bởi nếu không thì sao anh chàng biết loại thuốc mê mà ông Hưng dùng. Ở trên ghế tựa, đối diện với ánh mắt chờ đợi của Huệ Lan, Vũ Dương gật đầu.

- Đó là công việc của ba tôi. Mà tôi thì đang giúp ông hoàn thành nó.

Nói đến đây Vũ Dương dừng lại, ánh mắt anh gần như đã ghim chặt trên mấy tờ biên lai thuế.

- Của cô sao? Cô có biết bản thân mình bị dao đâm và cần phải nghỉ ngơi không hả? Vậy mà còn ngồi gò lưng kiểm mấy biên lai thuế đó.

- Là của chị Nhi, không phải của tôi. Mẹ tôi muốn trả lại cậu Hưng số tiền thuế mà cậu ấy đã đóng cho mảnh đất đối diện chợ Bàu.

Đó như 1 hành động dứt khoát để nói với cậu, ai là chủ của mảnh đất đó.

- Ra là vậy. Nhưng công chuyện của cô Nhi thì sao cô lại rời giường để làm gì?

- Hóng chuyện. Hóng gió. Với cái đó..



Đưa mắt nhìn về phía cái bàn con nơi để tập biên lai, Huệ Lan tiếp.

- Chúng tôi, tôi và chị Nhi phát hiện có 1 biên lai đóng thuế lạ, với số tiền đóng thuế không giống những tờ biên lai khác.

Nhướng mầy nhìn cô gái trẻ, Trịnh Vũ Dương rốt cuộc cũng không nhịn được mà đứng dậy đi về phía cái bàn con.

Sau 1 hồi xem tới xem lui những tờ biên lai. Cuối cùng chàng pháp y điển trai cũng phán.

- Đúng là như vậy thật. Trong đây hầu hết các biên lai đều có số tiêng phải đóng là 15 triệu 285 ngìn đồng. Duy chỉ có tờ biên lai này là 200 ngàn đồng, nhưng như thế này thì cũng không có gì là lạ. Có thể người cậu của cô có 1 mảnh đất hoặc 1 căn nhà ở đâu đó khác thì sao?

- Ý anh là các ông đàn ông thường hay cất giữ riêng cho mình 1 khoản tiền mà vợ và người ngoài không biết phải không? Gọi là gì nhỉ? Quỹ đen phải không?

Đáp lại câu hỏi của Huệ Lan bằng 1 cái gật đầu, Trịnh Vũ Dương trả tờ biên lai kia vào tập biên lai trên bàn. Anh chàng định thần sẽ nhân cơ hội này mà chào Huệ Lan để ra về.

Nhưng khi quay đầu nhìn ra, chàng pháp y đẹp trai lại nhìn thấy vẻ trầm tư, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của ai đó.

- Còn gì lấn cấn sao? Mà tôi thấy cô cũng để ý đến tài sản của ông Hưng quá nhỉ? Ghen tị hay nghĩ số tài sản kia là của ông ấy bòn rút của mẹ nuôi cô. Mà quên, tôi chưa chúc mừng cô chuyện được hoàn thành thủ tục nhận con nuôi. Rồi mai đây cả cái biệt phủ này sẽ là của cô.

Câu nói mang đầy màu sắc châm biếm. Và ngỡ chỉ cần đôi giây thôi, khi những câu chữ kia tấn công vào được màng nhĩ của Huệ Lan thì chắc chắn sẽ có 1 trận cuồng phong bão táp kéo tới. Nhưng dù Trịnh Vũ Dương đã đợi gần cả nửa ngày thì Huệ Lan vẫn ngồi đó, ở tren giường mà bất động.

- Sao vậy?

Trịnh Vũ Dương lo lắng.

- Không phải là bị đau vết thương đó chứ? Cô nằm xuống đi. Tôi kiểm tra lại cho cô.

- Không phải..