Trước cửa hàng mua bán của Quan thị, bốn năm tên tiểu nhị giơ lên cây gậy vây quanh ở bốn phía còn ở giữa hai tay của Đại Bảo thì mỗi bên đều kẹp một tên tiểu nhị. So với thân hình khôi ngô của hắn, hai tên tiểu nhị tựa như hai con con gà con đang giãy dụa như đỉa phải vôi, mặt đỏ lên vì nghẹn, chỉ biết le lưỡi thở khò khè.
Đỗ Băng Nguyệt vung một cây gậy lớn bằng cánh tay, hướng về phía Vân Sĩ Lam đang co quắp ngồi dưới đất ôm đầu, dồn sức đánh một trận. Còn Vân Sĩ Lam thì đang ngồi bệt trên mặt đất, trong miệng rên hừ hừ còn trên đầu máu tươi chảy đầm đìa.
Hàn Mạc xa xa nhìn thấy, không khỏi quát to:
- Nguyệt Nhi dừng tay!
Hàn Mạc cũng rất xem thường Vân Sĩ Lam, thậm chí chán ghét hắn đến cùng cực, nhưng không thể phủ nhận chính thương nhân Khánh quốc đã làm cho Đông Hải Quận trở nên phồn vinh. Mặc dù chỉ là thương nhân ngoại lai, nhưng với tôn chỉ nghiêm khắc của Hàn gia luôn luôn quy định, ngoại trừ phải xử phạt Khánh thương làm xằng làm bậy và phạm phải sai lầm lớn không thể tha thứ được, thì phải đối xử hết sức tử tế đối với những người này. Dù sao thương nhân Yến quốc cũng không có nhiều kinh nghiệm bằng thương nhân của Khánh quốc, cũng không có thực lực như bọn họ, chính vì thế triều đình mới kêu gọi phải luôn lôi kéo Khánh thương nhân tới Đông Hải Quận để khiến cho việc mua bán ở Yến quốc ngày càng phát triển.
Đỗ Băng Nguyệt thấy Hàn Mạc tới đây, lúc này mới ngừng tay, chỉ vào Vân Sĩ Lam nói:
- Tiểu Ngũ ca, hắn khi dễ muội!
Hàn Mạc đi tới, tiểu nhị của cửa hàng mua bán Vân thị thấy Hàn Mạc tuổi còn trẻ, khuôn mặt thanh tú (Ặc!!!), cho là dễ đối phó, lập tức quát lên:
- Các ngươi là cùng một bọn với ả này phải không? Nữ nhân này hung hăng bá đạo, dám động thủ với ông chủ chúng ta, bây giờ ngươi nói phải làm sao hả?
Liền sau đó có hai tên tiểu nhị xông lên, nghĩ rằng nếu bắt được Hàn Mạc sẽ làm cho Đỗ Băng Nguyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hàn Mạc cũng chả thèm nhìn hai tên này một cái, chẳng qua là hướng Đỗ Băng Nguyệt đi tới, khí định thần nhàn, nhưng chân mày hơi nhíu lại.
Tiểu nhị đang muốn động thủ, đã nghe Quan Thiếu Hà ở phía sau kêu lên:
- Dừng tay lại! Các ngươi dám động thủ tới hắn, không biết hắn là ai hay sao hả?
Hắn bước nhanh về phía trước, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang giơ lên cây gậy đứng bên cạnh Vân Sĩ Lam mình đầy thương tích, cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Khó có thể ngờ đây chính là bà cô của Hàn Mạc?
Tiểu nhị thấy là Quan Thiếu Hà, biết thân phận của hắn, nhất thời liền không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vân Sĩ Lam ngẩn đầu lên, nhìn thấy Hàn Mạc, vẻ mặt đưa đám nói:
- Ngũ thiếu gia, ngươi...ngươi làm chủ a, này...này ác bà nương thật là vô vương pháp mà, bên đường...bên đường dám hành hung...Ngươi nên vì dân...vì dân làm chủ...!
Đỗ Băng Nguyệt lông mày nhướng lên, mắt long sòng sọc, lại đánh thêm một gậy lên trên người Vân Sĩ Lam, cả giận nói:
- Ngươi dám mắng ta là ác bà nương? Là do ngươi động thủ trước, giờ còn muốn trách ta?
Hàn Mạc đi tới, ngồi xổm người xuống, cười dài nhìn Vân Sĩ Lam, hòa nhã nói:
- Vân lão bản, chúng ta lại gặp mặt, thật là hữu duyên a!
- Huynh biết hắn?
Đỗ Băng Nguyệt mở trừng hai mắt.
- Nguyệt Nhi, Vân lão bản là một người rất mực "đàng hoàng"! Nửa tháng trước mới cùng huynh làm một khoản mua bán, muội sao có thể vô lễ với Vân lão bản!
Hàn Mạc ho khan hai tiếng, cố làm ra vẻ nói.
Vân Sĩ Lam trợn tròn hai mắt, nói:
- Này...Ngũ thiếu gia, ngài biết bà...vị cô nương này...?
Hàn Mạc thở dài nói:
- Nàng là bằng hữu của ta, tính tình có chút lỗ mãng, lại như thế nào đắc tội Vân lão bản vậy? Ngươi và ta dù sao cũng là chỗ quen biết, nói thật nha, nếu nàng ta thật sự không đúng, ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!
Vân Sĩ Lam sắc mặt cứng ngắc, tựa hồ quên mất đau đớn trên người, trên khuôn mặt đầy thịt béo co quắp lại, rốt cục nói:
- Này...này nếu đã là bằng hữu của Ngũ thiếu gia, kia...kia chuyện này thôi... Tính, tính…!
Đỗ Băng Nguyệt lập tức nói:
- Tính? Ngươi có thể coi như xong, ta còn chưa có tính với ngươi đâu!
Hàn Mạc ngẩng đầu hỏi:
- Nguyệt Nhi, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Đỗ Băng Nguyệt vươn ra tay trái, nói:
- Tiểu Ngũ ca, huynh nhìn coi?
Hàn Mạc nhìn kỹ, chỉ thấy chỗ cổ tay bên trái trắng noãn như ngọc của Đỗ Băng Nguyệt mang theo một chuỗi vòng đeo tay màu tím, lúc trước cũng là không có chú ý nhìn, lúc này nhìn thấy, nhưng cảm giác này vòng đeo tay thủ công thật là tinh xảo, không giống như vật của Trung Nguyên, quả nhiên là đồ vật của nước ngoài.
Chẳng qua là nơi cổ tay trắng nõn của Đỗ Băng Nguyệt có chút ít hiện hồng, tựa hồ là bị thứ gì gì đó gây nên.
Hàn Mạc sắc mặt trầm xuống, tựa hồ hiểu ra chuyên gì, trầm giọng nói:
- Tay của muội làm sao đỏ? Người nào đả thương muội?
Vân Sĩ Lam hoảng sợ vạn phần, không dám nhìn Hàn Mạc nữa, bất giác cúi đầu.
- Chính là hắn!
Đỗ Băng Nguyệt chỉ vào Vân Sĩ Lam nói:
- Muội vào trong cửa hàng của hắn xem hàng, bị hắn nhìn thấy ở trên tay của muội có chiếc vòng này, nói muốn mua chúng. Muội không bán, hắn đã bắt tay của muội, nói đây là đồ trong tiệm của bọn hắn, là muội nhân lúc bọn hắn lơ là không để ý mà trộm vật, còn muốn ra tay đoạt lấy, bị muội một cước đạp ngã xuống đất, những tên chó săn bên cạnh hắn liền cầm lấy cây gậy tấn công muội và Đại Bảo.
Quan Thiếu Hà ở bên nghe thấy, lạnh lùng nói:
- Vân lão bản, vị cô nương này nói có thật không? Chúng ta là người làm ăn, sao có thể làm như vậy? Chẳng lẽ ngài muốn làm hoen ố danh tiếng của thương nhân Khánh quốc chúng ta hay sao?
Vân Sĩ Lam ngẩng đầu, tàn bạo trừng mắt nhìn Quan Thiếu Hà nhưng liếc thấy Hàn Mạc đang lạnh lùng nhìn mình, liền vội vàng cúi đầu xuống.
Trên đường, những cửa hàng mua bán khác đều có người lộ đầu ra , xa xa nhìn trò hay ở bên này, ngoài ra thưa thớt khách nhân lại càng đứng lại, hướng bên này chỉ chõ, tựa hồ đối với việc làm Vân Sĩ Lam rất khinh bỉ không thôi.
- Vân lão bản, theo như lời vị bằng hữu của ta nói tất cả là thật?
Thanh âm Hàn Mạc liền trở nên băng lạnh hẳn lên.
Vân Sĩ Lam ấp úng nói:
- Chuyện này...Ta...Này...Hiểu lầm...Chỉ là hiểu lầm...!
- Xem ra là sự thật!!!
Hàn Mạc lắc đầu, đứng dậy, nhìn thấy người trong các cửa hàng mua bán ló đầu ra nhìn, thanh âm đột nhiên lớn lên:
- Mọi người chắc cũng nghe thấy, Vân Sĩ Lam ép khách bán hàng, không được như ý lại đổ oan cho người khác, còn động thủ cướp đoạt, biểu hiện như vậy chính là một ác thương nhân! Đông Hải thành thật sự là không dung nạp, Yến quốc ta lại càng không! Các người nếu hảo hảo làm ăn, tự nhiên có người che chở cho các ngươi, nhưng nếu như phẩm hạnh xấu xa, ta nghĩ các người cũng không cần thiết tiếp tục ở lại Đông Hải thành nữa!
Vân Sĩ Lam ngẩng đầu, sắc mặt đại biến, trong mắt xẹt qua một tia oán độc.
Hàn Mạc không nói thêm lời nào, từ trong tay Đỗ Băng Nguyệt lấy cây gậy ném xuống đất, lôi kéo tay Đỗ Băng Nguyệt, ôn nhu nói:
- Nguyệt Nhi, ta đưa các người trở về…
- Đại Bảo, đi!
Đại Bảo đem hai tên tiểu nhị ném xuống đất, nhổ một ngụm nước bọt rồi đi theo phía sau Hàn Mạc.
Đi được mấy bước, Hàn Mạc dừng lại bước chân, thản nhiên nói:
- Vân lão bản, mau mau cuốn gói đi! Lưu lại... làm người khác quả thật rất khó coi!
Không nói thêm lời nào, Hàn Mạc dẫn Đỗ Băng Nguyệt và Đại Bảo chậm rãi đi, rất nhanh liền biến mất ở đầu phố.
Vân Sĩ Lam tràn đầy oán độc nhìn Hàn Mạc đã đi xa, mãnh liệt nâng tay lên rồi hung hăng đập mạnh xuống đất, sau đó gào lên "A…" một tiếng, hiển nhiên là đập quá mạnh nên đau tay.
Quan Thiếu Hà lạnh lùng cười một tiếng, xoay người muốn đi, đã nghe Vân Sĩ Lam ở phía sau lạnh lùng thốt:
- Quan Thiếu Hà, chúc mừng ngươi tìm được chỗ dựa lớn, ngươi chắc hẳn đắc ý lắm?
Quan Thiếu Hà dừng lại bước chân, không quay đầu lại, chẳng qua là bình tĩnh nói:
- Vân Sĩ Lam, thời điểm ở Khánh quốc ta chẳng phải đã nói với ngươi, làm người hay nên đàng hoàng một chút thì tốt hơn.
- Quan Thiếu Hà, ngươi cũng chớ có đắc ý quá sớm!
Vân Sĩ Lam dùng ngữ khí oán hận nói:
- Ngươi nên hy vọng chỗ dựa của mình ở Khánh quốc vững chắc một chút đi! Nếu không, coi chừng muốn có người nhặt xác cũng không được!
Trong mắt Quan Thiếu Hà nhoáng lên sự giận dữ, nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng cười một tiếng rồi bước đi.
...
...
Bóng đêm sâu thẳm, Đông phủ Hàn gia. Trong thư phòng của Đại tông chủ vẫn còn thấy ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn dầu.
Hàn Huyền Xương đứng ở trước án thư, cung kính đưa tay nhận lấy một phong thơ từ Đại tông chủ, chỉ khẽ nhìn mấy lần, sắc mặt nhất thời tựu trầm xuống rồi nặng nề cau mày.
- Đây là từ Hàn Diệp thành đưa tin đến, xế chiều hôm nay mới vừa đưa tới.
Khuôn mặt Đại tông chủ vẫn âm trầm trước sau như một:
- Ngươi có cái nhìn ra sao?
Hàn Diệp thành là một trong hai tòa thành trì của Bột Hải châu quận, còn một tòa thành trì khác là Lam Điền thành.
Bột Hải châu quận là quận giàu có nhất của Yến quốc, sản vật phong phú và tài nguyên giàu có, là vùng tập trung mỏ sắt cũng như mỏ đồng của Yến quốc, trừ Hội Kê quận cạnh Yên Kinh thì chính là một quận có diện tích lớn nhất. Nguồn truyện: doctruyen.me
Hai đại thế gia Diệp - Ngô chính là chủ nhân Bột Hải châu quận.
Diệp gia ở Hàn Diệp thành, Ngô gia ở Lam Điền thành, hai tòa thành trì một trái một phải che chở lẫn nhau. Hơn nữa Bột Hải châu quận có địa hình phức tạp, núi non rất nhiều, quan ải không ít, chính là khu vực dễ thủ khó công.
Diệp - Ngô hai nhà từ lúc Yến quốc bắt đầu lập quốc đã là chí giao, song phương đều có quan hệ thông gia nên cực kỳ hòa hợp, nên đã tạo thành mối liên kết chặt chẽ ràng buộc hai đại thế gia vào cùng một chỗ, trong các đại thế lực ở Yến quốc cũng có uy vọng rất lớn. Nếu không phải Tiêu gia có danh tướng "Đông Phương Chi Hổ" - Tiêu Hoài Ngọc, thì trăm triệu lần không thể sánh bằng thế lực hai nhà này.
Ngay cả như vậy, một khi hai nhà liên hợp lại, Tiêu gia hôm nay cũng là hết sức kiêng kỵ, không dám gây ầm ĩ ở bên ngoài.
Mấy năm này thế lực Diệp - Ngô hai nhà ngày càng mạnh. Không những ở trong triều rất có thế lực, mà tại sào huyệt Bột Hải châu quận cũng muốn manh nha dục động, thường xuyên mượn cớ trì hoãn thậm chí là cự tuyệt nộp thuế ngân. Hơn nữa ở Bột Hải châu quận còn cổ động luyện binh, chế tạo vũ khí, nuôi dưỡng chiến mã, có thể nói là đã lộ vẻ tạo phản, trở thành cái gai trong mắt của triều đình. Triều đình mặc dù có ý nghĩ muốn diệt trừ, nhưng tiếc rằng thế lực hai nhà Diệp - Ngô quá lớn, sợ rằng khi làm quá mức ngược lại sẽ phản tác dụng.
Cho nên Nội các thường xuyên ngầm tỏ ý muốn tránh cho Bột Hải châu quận trở nên hồ nháo, nhưng mà những lời này lọt vào tai Diệp - Ngô hai đại thế gia, không có gì khác với phóng rắm cả.
Triều đình cắt cử đến Bột Hải châu quận bất kỳ quan viên nào thì quan viên đó liền trở thành một tên quang côn tư lệnh không chút thực quyền, cho nên không ít quan lại ở kinh thành thành muốn tránh bị cắt cử đến Bột Hải châu quận, thậm chí còn cố tình là đút lót, còn các quan lớn hơn nữa thì cũng không dám đi đến nơi đó.
Ai cũng biết, đợi đến ngày Diệp - Ngô thật sự muốn tạo phản, nói không chừng các quan lại ở kinh thành cũng đi ra ngoài để mà tế cờ khởi nghĩa theo họ.
Hôm nay Diệp gia bỗng nhiên gởi thư, tự nhiên không phải là chuyện tốt.
...
Hàn Huyền Xương hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Diệp gia mặc dù không có nói trắng ra, nhưng trong thư nhắc tới Thấm nhi, hẳn là nghĩ muốn chuẩn bị mượn hơi Hàn gia chúng ta, cùng chúng ta kết thân rồi.
Đại tông chủ khẽ gật đầu nói:
- Là ý tứ này! Con trai lớn của Diệp Vô Uyên đã đón dâu, hắn còn có một con thứ là Diệp Canh, năm nay vừa mới hai mươi, mặc dù đã nạp hai tiểu thiếp nhưng vẫn chưa cưới chánh thê. Tin tới lần này hiển nhiên có ý tứ muốn để cho Diệp Canh cưới Thấm nhi quá môn làm vợ rồi.
Hàn Huyền Xương cau mày nói:
- Hôn sự này một khi thành, vậy Hàn gia chúng ta cùng bọn họ đi lại với nhau cũng sẽ thành cái gai trong mắt của triều đình. Triều đình mặc dù trước mắt không dám động thủ đối với hai nhà Diệp - Ngô, nhưng mà với Hàn gia chúng ta thì khác.
- Nhưng nếu chúng ta cự tuyệt, nhất định đắc tội Diệp gia, cũng chẳng khác nào đắc tội Ngô gia, tình cảnh của chúng ta cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu!
Đại tông chủ trầm giọng nói:
- Diệp - Ngô hai nhà sớm muộn cũng phản. Đến khi giao tranh với nhau, ai thắng ai bại cũng còn chưa biết. Thực lực hai nhà Diệp - Ngô thật sự không thể khinh thường!
Hàn Huyền Xương thần sắc nghiêm trọng, chậm rãi nói:
- Đại bá, cứ như vậy xem ra, Diệp - Ngô hai nhà tựa hồ đã kiềm chế không được nữa?!
- Chỉ dựa vào thế lực hai nhà, khi bọn họ muốn đối kháng vối triều đình cũng cũng không nắm chắc mười phần, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là đang ngồi chờ thời cơ mà thôi.
Đại tông chủ thản nhiên nói:
- Nhưng chỉ cần bọn họ liên minh cùng với một nhà khác trong thất đại thế gia, chắc chắn bọn họ sẽ dám động thủ!
Nhìn Hàn Huyền Xương, hỏi:
- Huyền Xương, ngươi nói xem, trong thất đại thế gia, bọn họ vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn Hàn gia chúng ta?
Hàn Huyền Xương trầm ngâm, chỉ chốc lát sau, mới chậm rãi nói:
- Tiêu gia và Tô gia thì không cần phải nói, chính là đám dã tâm lang sói, nhất định không thể nào cùng bọn họ kết minh. Phạm gia lẫn Diệp gia là kẻ thù truyền kiếp, ba mươi năm trước đây, chỉ vì đấu đá nhau trong triều mà Diệp gia đã bức Phạm gia giết chết trực hệ đệ tử của mình, thù này chính là bất cộng đái thiên, tự nhiên không có kết minh. Hạ gia chính là tay sai của Tiêu gia, hơn nữa còn cùng Tiêu gia quan hệ thông gia mật thiết, tự nhiên cũng khó mà mượn hơi. Về phần Hồ gia, mặc dù ngồi ôm một quận, nhưng quận này lại gần với đại doanh Tây Bắc trong gang tấc, không cách nào nhúc nhích, hơn nữa thực lực bị áp chế, bị Diệp - Ngô hai nhà xem thường không hề liên lạc. Còn có Ngô quận Tây Môn thế gia, thứ nhất vì thiên cao thủy viễn (xa mặt trời) nên kết minh cũng sẽ không có ý nghĩa thực tế. Thứ hai lực lượng Tây Môn thế gia quá yếu nên họ biết thân giữ mình, cho dù mượn hơi Tây Môn thế gia cũng chẳng làm ra trò trống gì cả. Kể từ đó, Tiêu, Tô, Phạm, Hạ, Hồ, Tây Môn lục đại thế gia bọn họ tất nhiên sẽ không kết minh, tự nhiên chỉ có nghĩ cách làm thân với Hàn gia chúng ta rồi.
Đại tông chủ mỉm cười, hiển nhiên rất hài lòng với chuyện Hàn Huyền Xương lại hiểu rõ thấu triệt cục diện ván cờ như vậy, nhẹ giọng nói:
- Đúng là như thế. Hàn gia chúng ta tọa trấn một quận, có hai vạn Trấn phủ quân, lại chưa để lộ thực lực với người ngoài. hơn nữa cùng Bột Hải châu quận một tả một hữu đem Hội Kê quận kẹp ở giữa, một khi Diệp - Ngô Hai nhà khởi binh, Hàn gia ta nếu là cùng bọn họ kết minh, trái phải đủ vào, như vậy Yến quốc có thể bị nguy ở sớm tối rồi.
Hàn Huyền Xương thở dài nói:
- Chỉ sợ hai đường binh mã lúc hội sư ở Yên Kinh, chính là lúc Hàn gia ta diệt vong… Khi đó, hai nhà Diệp - Ngô đã đạt được mục đích, có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm, bọn họ sẽ liên thủ đối phó chúng ta.
Đại tông chủ cười lạnh nói:
- Đến cuối cùng, Diệp - Ngô hai nhà cũng sẽ khởi lên nội chiến!
Bên trong thư phòng yên lặng một hồi, sau đó Hàn Huyền Xương mới cung kính nói:
- Đại bá, Diệp gia gởi thư, chúng ta nên trả lời như thế nào!
-Vừa không thể đắc tội bọn họ, càng không thể cùng bọn họ kết minh…
Đại tông chủ tựa vào ghế, hơi trầm ngâm, rốt cục cười nói:
- Vậy chúng ta liền chọn giải pháp im lặng, không trả lời thư là được!
Hàn Huyền Xương ngẩn ra rồi hơi suy tư. Sau đó nhếch môi nở một nụ cười.