Năm thứ tám Yến Lịch Bình Quang, ngày thứ tám đầu tháng tư, khu Tây Thành ở Đông Hải, phố Tam Hợp tương đối tĩnh lặng. Tấm biển "Cửa hàng buôn bán châu báu Trung Hoa" được treo phía trên cửa, một gian buôn bán cao hai tầng cũng không phải quá mức xa hoa, nhưng lại đơn giản và sạch sẽ. Bên trong nhà bày biện châu báu cũng không nhiều, rất nhiều thứ vẫn là đồ giả, thoạt nhìn qua là một cửa hàng buôn bán rất bình thường. Nếu so sánh với Châu Bảo Hành cách xa xa trên phố Lục Hợp, thực lực bên ngoài kém hơn rất nhiều.
Khai trương cũng không có chút náo nhiệt nào, không khua chiêng gõ trống, múa lân sư tử. Một số thương gia lân cận khách sáo tới đây chuyển giao hàng hóa, dừng chân nghỉ lại tại đây. Hết thảy đều rất bề bọn.
Đây cũng là hiệu quả mà Hàn Mạc cần, hết thảy im lặng là tốt nhất.
Hàn Mạc đứng ở nơi xa xa đầu phố nhìn cửa hàng buôn bán được khai trương, thấy hết thảy thuận lợi, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khánh điển khai trương cửa hàng buôn bán gần đến hồi kết, Hàn Mạc ngáp một cái, cảm giác thân thể có chút mệt mỏi, định đi về nhà nghỉ ngơi một chút. Trong giây lát nhìn thấy trong đám người lấp ló một thân ảnh cực kì quen thuộc.
Thân ảnh kia cực kì cao lớn tráng kiện, hình như rất hứng thú với hai đầu sư tử đang vũ động trước cửa hàng buôn bán, mắt không hề chớp.
Chờ Hàn Mạc yên lặng không một tiếng động đi tới bên cạnh hắn, đại hán tráng kiện kia vẫn như cũ không phát hiện ra, chẳng qua thỉnh thoảng giống như đám người chung quanh, vỗ tay lên khen tốt tốt.
Nếu có người nhìn kỹ tên đại hán này, nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái.
Bộ dạng hắn khôi ngô tráng kiện, thoạt nhìn toàn thân đầy lực lượng, nhưng lại có vẻ rất ngây thơ, nhìn sư tử vũ động, tựa như một đứa bé sung sướng vô cùng.
- Đại Bảo!
Một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai đại hán kia. Hắn sửng sốt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuôi đang đứng ngay bên cạnh, khuôn mặt không hề thay đổi nhìn mình chăm chú.
Đầu tiên Đại Bảo ngẩn ra, sau chợt kích động, đang muốn nói chuyện thì lại thấy Hàn Mạc nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người bước đi, cho nên vội vạng đi theo sau Hàn Mạc, rời khỏi đám người lộn xộn đang vô cùng náo nhiệt này.
Đại hán đấy hiển nhiên là Lý Đại Bảo của Tiên Nhân Đảo.
Một trước một sau đi tới nơi hẻo lánh, Hàn Mạc mới dừng cước bộ lại, quay đầu, miệng mỉm cười nói:
- Bọn họ đâu?
Nếu Lý Đại Bảo đã lên bờ, hiển nhiên không thể nào chỉ có mình hắn. Trong lòng Hàn Mạc cũng đoán ra nguyên bọn họ tới đây, chắc là muốn thông báo cho mình tình huống thu nạp hải tặc trên biển.
Lý Đại Bảo gãi đầu, vẻ mặt lúng túng nói:
- Đại tiểu thư cho ta tới Hàn phủ mời Ngũ công tử đi ra ngoài gặp nhau, ta...ta đi qua nơi này, thấy có náo nhiệt, cho nên...Ngũ công tử, xin chớ trách ta...!
Hắn thực sự có chút khẩn trương, nhìn thấy múa lân biểu diễn hay quá, hắn lại chưa từng thấy qua, cho nên bị hấp dẫn rồi quên mất chính sự.
Hàn Mạc nở nụ cười thân thiện, vỗ vỗ bả vai dày Đại Bảo, mỉm cười nói:
- Trên bờ chỗ vui có rất nhiều, sau này ta sẽ dẫn ngươi đi nhìn xung quanh một chút. Đúng rồi, trước tiên chúng ta đi gặp Đại tiểu thư đã, bọn họ ở nơi đâu?
Đại Bảo vội nói:
- Ngũ công tử đi theo ta, bọn họ đang ở trong tửu lâu.
......
Phú Quý tửu lâu không phải là tửu lâu tốt nhất Đông Hải Thành, nhưng không chút nghi ngờ, nơi này là tửu lâu đa dạng nhất. Chẳng những có chỗ ngồi để ăn cơm uống rượu, mấu chốt nhất là phía tây phòng tửu lâu, có một sòng bạc nhỏ, không ít dân cờ bạc ở bên trong mấy ngày liền không hề về nhà. Hơn nữa trong tửu lâu còn có thể cung cấp ca nữ hát xướng.
Hàn Mạc cùng Đại Bảo đi tới trước của Phú Quý tửu lâu. Chưa đi vào, đã hai gã khách nhân từ trong đó đi ra, thiếu chút nữa đụng vào Hàn Mạc. Hai gã khách nhân kia thoạt nhìn cũng thất kinh, tựa giống như gặp quỷ. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - http://thegioitruyen.com
Hàn Mạc nhíu mày, chưa kịp phát tác, đã nghe thấy một tiếng quát truyền đến, thấy hoa mắt. Một thân ảnh mạnh mẽ từ bên cạnh thân mình xẹt qua, giống như xuyên hoa hồ điệp, một cước đã vào trên lưng gã khách nhân. Tên kia kêu "Ô" một tiếng, ngã lăn ra.
Lúc này Hàn Mạc mới nhìn rõ, thân ảnh hoa hồ điệp kia trên người mặc áo bó sát người tay ngắn màu vàng nhạt, phía dưới là chiếc váy dài màu xanh biếc, chân mang đôi ủng màu đen, đang mặc áo choàng, hình tương giống như giang hồ hiệp nữ. Lúc này giày da dẫm lên trên lưng gã khách nhân kia, trong tay cầm bình trà lớn, ném về phía gã còn lại đang chạy trốn, nện ngay vào sau ót gã đó. Một tiếng "răng rắc" vang lên, bình trà nát bấy, sau ót khách nhân kia tuôn máu, kêu thảm một tiếng, ôm đầu ngồi xổm xuống.
- Đại tiểu thư!
Đại Bảo nhìn thấy hiệp nữ, gọi một tiếng, nâng nắm tay lên, đi tơi bên cạnh khách nhân bị bình trà đập trúng, hai mắt trợn tròn, giận dữ nói:
- Ngươi dám chọc tiểu thư nhà ta? Ngươi muốn chết phải không?
Khách nhân kia vẻ mặt đưa đám, thanh âm bi thảm nói:
- Tiểu thư nhà ngươi? Ta thấy còn chưa thấy qua, cũng không biết nàng có bệnh thần kinh không nữa, ta...huynh đệ chúng ta đang uống rượu vui vẻ, nàng...nàng đột nhiên nhào vào đánh túi bụi.
Đại Bảo vung quả đám, cho một quyền lên mặt khách nhân, gần như đánh hắn ngất xỉu, giọng đầy giận dữ:
- Ngươi dám mắng Đại tiểu thư nhà ta có bệnh thần kinh?
Đừng thấy Đại Bảo như hài tử mà xem thường, ẩu đả đánh nhau tràn đầy khí vị cường đạo.
Nhất thời bốn phía vây quanh không ít người. Chưởng quỹ trong điếm cũng chạy đến, liên tục thở dài:
- Vị nữ hiệp này, còn vị huynh đệ này nữa, các người làm gì vậy? Mọi người không phải đang ăn uống vui vẻ sao? Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, nhưng không cần phải động thủ như vậy.
Hiệp nữ Đỗ Băng Nguyệt tư thế oai hùng, vẻ mặt đầy tức giận, chân đạp lên gã khách nhân nói:
- Nói, vì sao ngươi lại khi nhục các nàng? Ngươi còn không nói lời xin lỗi?
Hàn Mạc nhìn Đỗ Băng Nguyệt với ánh mắt đầy nghi vấn, thật sự không rõ đã phát sinh chuyện gì? Không biết hai gã khách nhân này đã đắc tội gì đến vị nữ hải tặc tính nóng như lửa này?
Đỗ Băng Nguyệt thời điểm ôn nhu sẽ ôn nhu, nhưng nếu đã nổi giận lên, lúc đó sẽ mang theo tính tình hải tặc.
Bị Đỗ Băng Nguyệt giẫm đạp, khách nhân rầm rì than thở:
- Ngươi, ngươi trước buông, ta...ta cho các nàng bạc...Đây có gì sai đâu? Các nàng...bản thân các nàng nguyện ý...!
Chưởng quỹ kia không biết phải làm như thế nào cho đúng, chợt nhìn thấy bên cạnh Hàn Mạc đang yên lặng theo dõi, như nhìn thấy cứu tinh lập tức đi tới cúi chào nói:
- Ngũ thiếu gia, người tới thì tốt quá rồi, đây...chuyện này ngài nghĩ nên làm thế nào cho phải?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hàn Mạc cau mày nói.
Đỗ Băng Nguyệt nhìn thấy Hàn Mạc, ánh mắt sáng lên. Trên gương mặt xinh đẹp vốn đang tức giận nhất thời cười lên, cao hứng nói:
- Tiểu Ngũ ca, người đã đến rồi a?
Hàn Mạc thở dài, đi tới, thấp giọng nói:
- Nguyệt Nhi, nơi này mọi người đông đúc, không nên gây sự chú ý, mau thả hắn đi, có chuyện gì từ từ nói. Nếu như hắn khi dễ ngươi, Tiểu Ngũ ca sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.
Đỗ Băng Nguyệt lập tức thở phì phò nói:
- Ta không tha. Hai người này phi dễ người khác, trừ phi bọn họ đồng ý xin lỗi, nếu không ta đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất.
Bốn phía không ít người thấy Hàn Mạc, vội vàng cúi người chào. Thấy Đỗ Băng Nguyệt quen biết Hàn Mạc, vốn không ít người còn đang tức giận Đỗ Băng Nguyệt không hiểu quy cũ, lúc này nghiêng về phía nàng, thậm chí có người còn kêu lên:
- Vị cô nương này quả nhiên hiệp nghĩa can đảm, gặp chuyện bất bình không tha. Bằng hữu của Ngũ thiếu gia quả thực không ai là người bình thường!
- Đúng vậy, đúng vậy, bằng hữu của Ngũ thiếu gia, tự nhiên đều là nhân vật tài giỏi. Ta xem vị cô nương này thân thủ nhanh nhẹn, tư thế oai hùng, hiển nhiên là đại tiểu thư của một quý phủ nào đó, quả nhiên có tấm lòng nhân hậu, vì bách tính trút giận.
Hàn Mạc cau mày nói:
- Đến tột cùng phát sinh chuyện gì?
Lúc này Đỗ Băng Nguyệt mới giải thích:
- Hai người này quả thực là lưu manh. Bọn họ để hai ca nữ ca hát cho bọn hắn nghe, tiếp đó còn động thủ động cước, khinh bạc hai nàng ấy. Ta nhìn thấy không ưa, lên tiếng quát bảo ngừng lại. Ngược lại bọn họ còn mắng ta xen vào việc của người khác, còn nói ta chó bắt bớ chuột. Mắng ta là chó, Tiểu Ngũ ca, người nói ta có thể bỏ qua cho bọn họ hay sao?
Nàng nắm vị khách nhân đang nằm trên mặt đất, lông mày dựng ngược, thở phì phò nói:
- Đi, theo ta đi vào bồi tội với hai vị cô nương.
Trong đám người vốn có hai gã quan sai. Nhìn thấy phát sinh tình huống, cũng muốn chạy tới tra hỏi một phen, nhưng nhìn lại thấy có Hàn Mạc nên lặng lẽ thối lui.
Lúc này Hàn Mạc có chút dở khóc dở cười.
Thời này thân phận ca nữ thấp kém, xướng ca mà sống. Lúc bình thường bị khách nhân nhân cơ hội khinh bạc vài cái, là chuyện xảy ra thường ngày, ai cũng không để điều đó trong lòng.
Chẳng qua hôm nay, hai người anh em này hiển nhiên gặp phải vận xui, mượn rượu toan tính khinh bạc một phen, lại đụng phải vị nữ Bá Vương Đỗ Băng Nguyệt, chỉ có thể nói hai người bọn họ xui xẻo mà thôi.
Đỗ Băng Nguyệt là một nữ nhân có dũng khí. Nhìn thấy hai người khách đùa giỡn ca nữ, nàng không hiểu quy củ, đương nhiên cho rằng hai kẻ này khi dễ nữ nhân. Lúc này mới tràn đầy khí thế ra mặt, ai ngờ ngược lại bị bọn họ mắng là "Bắt chó đi cày, xen vào việc người khác". Tính tình Đỗ Băng Nguyệt há có thể cho phép nhẫn nhịn sự khiêu khích như vậy, không nói hai lời, một phen ra sức đuổi đánh hai người xui xẻo này ra tận cửa, bắt phải xin lỗi ca nữ.
Đỗ Băng Nguyệt cùng Lý Đại Bảo một người mang một khách nhân, từ vòng vây đi vào trong tửu lâu.
Hai ca nữ bị kinh động đến nỗi mặt không còn chút máu. Thứ nhất các nàng chấn kinh vì Đỗ Băng Nguyệt đột nhiên ra tay dùng vũ lực. Khẩn yếu hơn là các nàng sợ bởi vì chuyện này mà bị đẩy ra khỏi tửu lâu, chặt dứt con đường sinh nhai.
Tửu lâu ở Đông Hải Thành có ca nữ số lượng không nhiều. Là con đường sinh nhai duy nhất, hai người nếu như bị đuổi ra, một khi tửu lâu khác không thu nhận, vậy sẽ không còn đường nào để đi, hoặc sẽ phải vào nhà phú quý làm nô tỳ, hay đến thanh lâu bán nghệ.
Làm nô tỳ không thể không trở thành đồ chơi trong tay các công tử hay lão gia trong phủ. Mà nếu như vào thanh lâu bán nghệ, chẳng mấy chốc cũng có ngày bị ép làm kỹ nữ. Bất luận là con đường nào, các nàng cũng không muốn bước đi.
Mắt thấy Đỗ Băng Nguyệt cùng Đại Bảo nắm hai gã khách nhân bước tới, hai ca nữ liếc mắt nhìn nhau, mặt trắng bệch.
Các nàng cũng biết, hai khách nhân này tại Đông Hải Thành cũng là đệ tử nhà phú hào. Hôm này mặc dù không phải mình đắc tội, nhưng ta họa lại do minh mà nên, xem ra về sau phải cuốn gói rời khỏi nơi này.
- Quỳ xuống!
Đỗ Băng Nguyệt ném khách nhân lên mặt đất, quát lớn:
- Mau xin lỗi các nàng!
Đại Bảo cũng thả gã khách nhân còn lại, thanh âm thô kệch:
- Mau nghe Đại tiểu thư phân phó nói xin lỗi, nếu không một quyền của ta sẽ nện lên đầu ngươi!
Hai người khí thế mười phần là cường đạo. Chẳng qua phần lớn mọi người cảm thấy hai người cũng thuộc dạng phú quý. Đại tiểu thư cùng thị vệ, biểu hiện hung dữ như vậy cũng là bình thường. Cũng có một số rất ít người cảm giác toàn thân hai người tràn ngập cổ khí thế cường đạo, rất có thể là hải tặc?
Thế nhưng lại có quen biết với Ngũ thiếu gia, cho nên cũng không ai dám nói nhảm.
Hai người khách mặt đầy sầu thảm, đụng đến vị nữ bá vương nhất hào như thế này, trong đầu hối hận hôm nay ra cửa chưa rửa tay, trong bụng cũng ăn năn rồi. Trước mặt mọi người, quỳ xuống đất nói xin lỗi với hai ca nữ, nếu như lan truyền ra ngoài, thực sự chẳng còn chút mặt mũi nào nữa, ngày sau làm sao có thể lăn lộn ở Đông Hải Thành nữa.
Nhưng mà cô gái bá vương này lại có quan hệ với Ngũ thiếu gia. Hai người cho dù gan lớn cỡ nào cũng không dám đắc tội với Hàn Mạc, chỉ biết ngậm khổ cười hờn, nhìn hai ca nữ nói:
- Cô nương,ta...chúng ta sai lầm rồi, xin các người chớ để ở trong lòng...!
Hai ca nữ tâm tưởng bị làm cho hoảng sợ muốn nhảy ra ngoài, nào còn dám nói chuyện gì nữa.
- Nói một chút là được sao?
Đỗ Băng Nguyệt thở phì phò nói:
- Có bao nhiêu bạc móc hết ra, đó mới là xin lỗi chân thành.
Người trên biển tính cách chính là rất thực tế, cho dù trên miệng nói thật hay cũng là vô dụng.
Hai người liên tục không ngừng móc bạc từ trên người, giao cho Đỗ Băng Nguyệt. Lúc này nàng mới nguôi ngoai cơn giận, đem bạc đưa cho hai ca nữ nói:
- Đây là phần bọn hắn bồi cho các ngươi, hảo hảo thu nhận đi.
Hai ca nữ liếc mắt nhìn nhau, vạn phần hoảng sợ, không dám đưa tay lấy.
Hàn Mạc dở khóc dở cười. Mặc dù với Đỗ Băng Nguyệt cũng hiểu được chút ít, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy nữ hải tặc này phát ra khí thế cường đạo, khẽ thở dài, nhìn hai ca nữ nói:
- Nếu là bồi cho các ngươi, vậy thì nhận lấy đi.
Hai ca nữ nhận thức được Hàn Mạc. Nghe hắn nói vậy, lúc này mới dám tiếp nhận bạc.
- Còn không mau cút đi!
Đỗ Băng Nguyệt đạp khách nhân một cước, bĩu môi, khinh thường nói:
- Chưa từng thấy qua nam nhân hèn mọn, yếu kém như vậy.
Hai gã khách nhân cúi đầu, bò dậy muốn đi, lại nghe Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Chờ một chút!
- Ngũ thiếu gia...còn có gì phân phó?
Hai gã khách nhân kinh hồn táng đởm.
Hàn Mạc hơi trầm ngâm nói:
- Hai nàng nếu ngày sau có chuyện gì, các người không cần ở lại Đông Hải Quận nữa.
Đây là hắn lo lắng hai người này về sau trả thù hai ca nữ, lúc này mới lên tiếng răn đe để dự phòng.
- Không sai!
Đỗ Băng Nguyệt chỉ về phía bọn hắn nói:
- Các ngươi nếu như dám trả thù, cô nãi nãi sẽ quay lại chém đầu các ngươi.
- Không dám, không dám đâu!
Hai gã khách nhân không ngừng đáp ứng, ngay lúc mọi người đang cười sảng khoái, chật vật bỏ đi.
Hai ca nữ lại cảm động đến rơi nước mắt, không biết phải nói gì.
Đỗ Băng Nguyệt thấy hai gã kẻ bỏ đi, lúc này mới vui vẻ nói:
- Tiểu Ngũ ca, ngươi tới thật nhanh, là Đại Bảo dẫn ngươi tới hả?
Đại Bảo đỏ mặt lên, đang định giải thích thì Hàn Mạc đã cười nói:
- Ta ở trước phủ gặp Đại Bảo, biết ngươi tới đây, nên vội vã chạy tới chỗ này tìm ngươi.
Đỗ Băng Nguyệt sửng sốt, nhưng ngay sau đó mặt ửng đỏ. Bộ dạng oai hùng vừa nãy so sánh với lúc này khác biệt một trời một vực. Đại Bảo nhờ Hàn Mạc giải vây nên trong lòng vô cùng cảm kích.
- Tiểu Ngũ ca, ngươi đi theo ta!
Đỗ Băng Nguyệt nói nhẹ, ở phía trước dẫn đường.
- Hát tốt, cho các nàng tiếp tục ca hát, cũng là cho con đường sống.
Hàn Mạc nhìn chưởng quỹ ở bên cạnh nói một câu nhẹ nhàng. Trong tiếng chưởng quỹ luôn miệng đáp ứng, hắn đã cùng với Đại Bảo đi theo phía sau Đỗ Băng Nguyệt, lên nhã gian ở lầu hai.
Đẩy cửa ra, tiến vào trong gian phòng, Hàn Mạc trông thấy trong này còn có một người.
Người này mặc áo ngắn quần cộc, lộ ra da thịt ngăm đen, vững chắc vô cùng. Trên đầu không có một cọng tốc, trụi lũi có thể dùng làm gương soi, mày rậm mắt to, vẻ mặt bặm trợn, râu ria rậm rạp, thoạt nhìn vô cùng uy mãnh.
Người này ngồi bên cạnh bàn, không hề để ý tới chuyện bên ngoài. Chỉ là hắn bưng lấy vò rượu lớn, không ngừng uống rượu, không ngừng ăn thịt, toàn thân tràn ngập khí tức thảo mãng.