Bát Trân các là tửu lâu sang trọng nhất tại Đông Hải thành, cả thảy có ba tầng, giá cả đắt đỏ nơi đây cũng đứng đầu cả Đông Hải thành. Nếu trong nhà không có của ăn của để thì không ai dám tiến vào cửa lớn của Bát Trân Các này, bởi vì một khi bạn đi vào mà không gọi ra cả chục món ăn thì bạn cũng sẽ chả có mặt mũi nào mà ngồi lại ăn uống, mà riêng giá của chục món này ít cũng đã phải tới bốn năm lượng bạc, số tiền này đã tương đương với một ngư dân bình thường cật lực làm lụng nửa năm trời mới kiếm được.
Ở Đông Hải thành tuy Hàn gia là số một nhưng cũng không thể nói hoàn toàn không có những gia tộc phú quý khác, mỗi một thế gia đại tộc tuy luôn lấy tộc nhân làm căn cơ lực lượng nhưng hiển nhiên cũng không thể thiếu một nhóm các gia tộc tầm trung hoặc nhỏ dựa vào nó.
Tầng ba Bát Trân các, u nhã thanh tĩnh, mặc dù hai bên hành lang cũng có hai ba gian nhã các riêng tư nhưng tại chính sảnh lại vẫn bày ra hai chiếc bàn tròn bằng gõ lim cực lớn, khách nếu chỉ thuần túy là tới uống rượu thì đều ưa thích ngồi uống tại đại sảnh. Nói cho cùng đại sảnh thoáng đãng rộng rãi hơn mấy gian nhã các nhiều, ở đây chén chú chén anh náo nhiệt lên cũng có cảm giác tự do tự tại hơn hẳn.
Hàn Nguyên lôi kéo Hàn Mạc lên tầng ba, lập tức có một đám cậu ấm cô chiêu nhao nhao ra đón họ, liên tục chắp tay cười nói: "Ngũ thiếu gia tới, Ngũ thiếu gia, đã lâu chúng ta không tụ tập rồi ha."
Những... người này toàn là cậu ấm cô chiêu con nhà giàu của Đông Hải thành, gia tộc cũng đều phụ thuộc vào Hàn gia cho nên ngày thường tự nhiên cũng không thể không có chút nịnh nọt bợ đỡ đối với con cháu của Hàn gia.
Hàn Mạc thấy đều là người quen, cười khà khà nói: "Tứ ca nói các ngươi đều đang ở đây, ta cũng vừa lúc muốn cùng mọi người tụ tập chè chén vui đùa một chặp nên cũng tới theo. Tới tới tới, ngồi xuống nói chuyện a."
Lập tức mọi người chia chỗ ngồi xuống, rượu ngà ngà, một gã công tử nói: "Ngũ thiếu gia, nghe nói sắp tới Trấn phủ quân lại muốn đi tuần biển, lần này ngài sẽ đi theo chứ? Ta vốn nghe nói, trên biển có một nhóm hải tặc cực kỳ hung hãn, có tới bốn năm chiếc tàu chiến, nghe nói cầm đầu còn là một đại mỹ nữ, ngài ra biển nếu có thể buông tay đem mỹ nữ nọ cướp về nhà làm thiếp thất, nghĩ tới hẳn là một câu chuyện thú vị, ha ha. . . !"
Mọi người đều cười rộ lên.
Hàn Mạc chớp chớp mắt, bĩu bĩu môi nói: "Mỹ nữ? Cả ngày lênh đênh trên biển, đội nắng uống gió thì moi đâu ra mỹ nữ chứ. Hoắc Thu Nguyên, cái loại lời đồn đãi trong dân gian này mà ngươi cũng tin được. Ta nếu ra biển lần này không thấy có mỹ nữ, trở về sẽ lột da ngươi cho bõ tức."
"Ngũ thiếu gia, ta nào dám gạt ngài." Gã công tử tên Hoắc Thu Nguyên có chút gấp gáp trả lời: "Đây là chuyện thật mà. Ngài cũng biết anh họ ta hiện ở trong Trấn phủ quân nên cũng đã mấy lần ra biển, bắt được mấy tên hải tặc. Bọn hải tặc kia chính mồm khai như vậy, lại còn vẽ ra nữa. Mỹ nữ đó có được cái danh hiệu mà bọn hải tặc đặt cho là 'Mỹ nhân ngư', có thể được gọi như vậy thiết tưởng nhan sắc của nàng hẳn không đến nỗi nào đi a."
Hàn Mạc cười khà khà: "Đám hải tặc cả đời có thể gặp được đến bao nhiêu nữ nhân cơ chứ, chỉ sợ ngay cả một đầu cá xấu chúa mà ra biển cũng sẽ được bọn chúng xem thành mỹ nữ ấy chứ. Chẳng qua việc này ta sẽ để tâm, nếu quả thật có cái gọi là 'Mỹ nhân ngư' kia, thiếu gia ta nhất định cướp trở về, tới đó ta sẽ mang nàng tới Bát Trân các cho bọn các ngươi mở mắt."
Mọi người hoan hô rầm lên.
Linh đình náo nhiệt, tưng bừng chén chú chén anh, người mời kẻ uống, vô cùng ồn ào vui vẻ.
Hàn Nguyên tự nhiên sẽ không nói trắng ra bữa rượu này là để cảm kích Hàn Mạc giúp hắn cướp lại Ngọc Hương Nhi về, chỉ nói là tụ tập các huynh đệ che chén một bữa nên tiếng nói cười liên miên không dứt, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là bình luận cô gái nhà nào mông đít phì nhiêu, phu nhân nhà ai bộ ngực cao vút... rượu vào lời ra cực kỳ phóng đãng.
Hoắc Thu Nguyên đột nhiên cười nói: "Ngũ thiếu gia, gần đây ngón tay ngài càng lúc ánh kim càng sáng, chỉ sợ là tài vận sắp tới."
Những người khác nhao nhao nói: "Không sai không sai, Ngũ thiếu gia là tài thần giáng thế, chúng ta vốn đang tính xem ngày sau thế nào cùng Ngũ thiếu gia ôm hết vàng bạc châu báu của thiên hạ đây."
"Ôm cái rắm!" Hàn Mạc buồn bực thốt lên, nâng lên tay phải, thương cảm nói: "Thiếu gia ta còn đang lo cái này có phải là mắc bệnh không đây!" Hắn dùng tay phải sờ sờ tay trái, lại nhịn không được nhè nhẹ gõ một cái, lẩm bẩm: "Vô dụng!"
. . .
Tay phải của Hàn Mạc quả thật khác người.
Hàn Mạc tay phải trừ ngón cái cùng ngón trỏ thì ba ngón khác có màu vàng sậm, đôi lúc dưới ánh nắng mấy ngón tay này thậm chí còn ngẫu nhiên phát ra ánh kim chói mắt, thật là kì lạ. Đây hoàn toàn là bẩm sinh.
Chuyện này không biết từ lúc nào đã lan truyền khắp thôn cùng ngõ hẻm ở Đông Hải thành, có lẽ là do hạ nhân trong phủ để lộ ra. Dân chúng đều âm thầm đồn đại rằng đây là dấu hiệu của thần tiên trên trời hạ phàm, nói không chừng còn là Tài thần ấy chứ.
Riêng Hàn Mạc lại biết rõ ba ngón tay vàng này quả thật có chút sắc thái huyền ảo. Khi hắn ly kỳ xuyên việt một cách hoang đường bởi sự cố lần nọ phát sinh, lúc xuyên việt trở thành thai nhi thì tựa như có cái loại sóng điện não gì đó cùng hắn nói chuyện, nói cho hắn một cái bí mật quỷ dị rằng ba ngón tay vàng kia có thể giúp thực hiện ba nguyện vọng của hắn tại cái thế giới mới mẻ này.
Thế là Hàn Mạc đã từng thử qua, đã ước để cho hắn trở về thế giới cũ của mình, nhưng ba ngón tay vàng lại chả biết có thể thực hiện cái loại nguyện vọng gì nữa, không những không giúp hắn trở về thế giới cũ, thậm chí hắn đã từng chỉ có một ước nguyện nhỏ nhoi là giúp mình lớn lên tuấn tú tới mức Maria Ozawa nhìn cái là mê mẩn cũng không được nốt.
Rất nhiều nguyện vọng đều không thành, cho nên Hàn Mạc cảm thấy ba ngón tay vàng này chỉ dung để ngắm mà thôi. Hay có lẽ, thời điểm ngón tay vàng phát huy tác dụng còn chưa tới!
Nghe mọi người bàn tán những chuyện... trăng hoa chim chuột, Hàn Nguyên cũng đắm chìm trong đó, chỉ có Hàn Mạc là thấy nhàm chán vô vị, hắn cảm giác mấy chuyện đó cũng chả có gì thú vị.
Nhưng đúng vào lúc này, từ cầu thang truyền đến một loạt tiếng bước chân, một thanh âm quái dị kỳ quặc hể hả vọng tới: "Mẹ nó chứ, cách cả nửa dãy phố đã nghe thấy một bầy chúa sủa nhặng rác cả tai thối cả não, sáng mai đến phải kêu mấy tên nha sai xách Sát uy bổng (gậy dùng để đánh người có tội trong chế độ phong kiến) đi một vòng trên phố đập chết mấy con chó dại chuyên sủa loạn cắn bậy này mới được."
Nghe tới âm thanh này, Hàn Nguyên là người đầu tiên biến sắc, trong mắt tràn đầy tức giận, khuôn mặt thậm chí tức đến mức văn vẹo, mà mọi người trên bàn rượu đều hơi hơi biến sắc, trừ Hàn Mạc trên khóe miệng chỉ cong lên một tia cười lạnh.
Ai cũng biết, Tiểu Diêm vương đã tới.
Oan gia ngõ hẹp a!
Tiểu Diêm vương tên thật là Tiêu Cảnh, là con một của Quận thủ Đông Hải quận "Hắc Diêm vương" Tiêu Mạc Toản, không thể phủ nhận bề ngoài của hắn cùng thân phận mà hắn tự cho là rất tôn quý của mình khá phù hợp, diện mạo cũng có thể tính là anh tuấn, vóc người cao lớn, mặc vào cẩm y trắng như tuyết, cũng có thể gọi là "Ngọc thụ lâm phong", cùng dạng người xấu mặt chuột tai dơi mà chúng ta thường hay liên tưởng đến khác rất xa. Nếu chỉ nhìn bề ngoài mà không rõ chân tướng thì người ta sẽ dễ dàng cho rằng hắn là một cái công tử nho nhã lễ độ, nhưng dân chúng Đông Hải thành đều biết đây là một con thú khoác lên bộ da người, dân thường bị hắn hại nhiều không kể xiết, số thiếu nữ nhà lành mà hắn chà đạp đếm cũng đếm mỏi mồm.
Mang theo bảy tám gã bạn bè chó mượn oai hùm, Tiểu Diêm vương là kẻ đầu tiên xuất hiện trên tầng ba, khinh miệt nhìn đám người Hàn Mạc trên bàn rượu, ve vẩy quạt xếp trong tay nhơn nhơn đi tới một bàn khác trong đại sảnh, cười khùng khục nói: "À ừ, đây không phải hai anh em Hàn gia sao? Thật là có duyên nha, ta còn tưởng trên lầu là một bầy chó hoang sủa loạn chứ."
Đám người Hàn Mạc sắc mặt đều lộ nét oán giận, nhưng phụ thân của Tiểu Diêm vương lại là Quận thủ Đông Hải, Tiêu thái sư đương triều lại càng là gia gia có họ với Tiêu Cảnh, loại thân phận này bất kỳ ai cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Hàn Nguyên lại càng nhịn không nổi, vỗ bàn vươn người cười lạnh: "Tổ bà nó, Đông Hải quận này thế mà chả có lấy một địa phương sạch sẽ, ở đây mà cũng nồng nặc rắm thối. Tiểu Ngũ, các anh em, chúng ta đổi đi chỗ khác, tránh không mùi rắm thối làm nghẹt mũi mất."
Mọi người chuẩn bị đứng dậy, Hàn Mạc lại cười khì nói: "Đi đâu đây, đều ngồi xuống." Chuyển hướng Tiêu Cảnh cười khà khà nói: "Tiểu Diêm vương a, nghe nói ngươi gần đây cho vay nặng lãi, lại bức đến mức khiến mấy gia đình nhà tan cửa nát, ngươi buổi tối đi ngủ không biết có gặp ác mộng không nữa?"
"Ác mộng?" Tiêu Cảnh cười ha hả, cực kỳ càn rỡ: "Thiếu gia ta mỗi tối ôm nữ nhân thơm ngát mà ngủ, kiếm đâu ra ác mộng, cả đêm chỉ có xuân mộng mà thôi. Ngược lại Hàn Tiểu Ngũ ngươi nghe nói giờ vẫn còn chưa biết thịt thà là cái khỉ gì, đáng tiếc đáng tiếc, loại này sao tính là nam nhân được. Để ca ca dẫn ngươi đi vài chỗ hay ho, dạy cho ngươi biết làm thế nào để thành người. . . nga, xin lỗi, là dạy ngươi làm thế nào thành nam nhân."
Hàn Nguyên nắm chặt nắm tay xung động muốn một quyền đập vỡ mặt Tiêu Cảnh, chỉ có điều trong tộc sớm đã răn đe con cháu Hàn gia không được phép cùng Tiểu Diêm vương chính diện xung đột nên Hàn Nguyên dù nghiến răng ken két cũng không dám manh động.
Hàn Mạc vẫn cười hì hì như cũ, nhơn nhơn nói: "Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn, đức hạnh đều cùng một loại."
"Hàn Tiểu Ngũ!" Tiêu Cảnh sầm mặt xuống: "Ngươi nói gì?", hắn lại nhìn sang thấy Hàn Nguyên đang tức đến toàn thân run lên, cười khùng khục nói: "Ta còn nói thật với ngươi, thiếu gia ta cho dù chơi gái cũng là có chọn lọc. Biết cuộc thi hoa khôi lần trước ở Phiêu Hương lầu chứ hả? Hoa khôi nọ da thịt tươi ngon mọng nước, lột ra lại phong mãn đàng yêu chết người, ngươi nếu có hứng thú để ca ca lần tới mang ngươi đi thưởng thức một chút, đích thân ta cùng hoa khôi nọ sẽ biểu diễn cho ngươi xem một cái, đúng rồi, cái hoa khôi nuột nà kia kêu là cái gì nhỉ? Thiếu gia chơi gái quá nhiều, có chút không nhớ được."
"Thiếu gia, là Ngọc Hương Nhi!"
"Không sai không sai, là Ngọc Hương Nhi, vừa ngọc vừa hương, mông đít phì nộn trắng như ngọc. Lúc hứng lên thì giống một con chó cái!" Tiêu Cảnh phóng đãng cười toáng lên.
Hàn Nguyên tuy biết là hắn ăn tục nói phét, nhưng là cái kiểu trắng trợn làm nhục đối với người thương của mình thì dù nam nhân tính tình có nhẫn nại tới đâu cũng nhịn hết nổi, hắn đập bàn đánh rầm một cái, bát đĩa bay loảng xoảng: "Ngươi đánh rắm!", rồi muốn xông qua thì bị Hàn Mạc kéo lại.
Thấy Hàn Nguyên nổi giận, Tiêu Cảnh cũng có chút kinh hoảng, hắn biết con cháu trực hệ của Hàn gia người người đều sức trâu lực bò, quả như Hàn Nguyên thật sự động tay động chân thì mười thằng như mình cũng chả bõ bèn gì. Đang sợ hãi, Tiêu Cảnh đã thấy Hàn Mạc kéo lại Hàn Nguyên, hắn tưởng rằng bọn họ không dám động thủ, càng càn rỡ cười sằng sặc: "Làm sao? Muốn đánh ta? Tới đây tới đây, có giỏi thì hung hăng đánh thiếu gia một cái xem, coi như thiếu gia xin ngươi đấy, chỗ này này!", nhè nhẹ vỗ vỗ lên mặt mình, Tiêu Cảnh khiêu khích: "Đánh chỗ này này, đến đây, xin ngươi đấy!"
Hàn Mạc cười khà khà, thẳng người đứng dậy, hướng mọi người bốn phía chắp tay nói: "Chư vị, mọi người cũng đều biết, Hàn gia chúng ta trung quân ái quốc, đối với quan phủ là vừa kính vừa sợ, Tiểu Diêm vương đây đã thành khẩn thỉnh cầu trợ giúp như vậy, ta thật không dám từ chối, xin mọi người nhường đường cho một chút!"
Hắn vừa dứt lời đã dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người giống một con báo săn mồi vọt lên, chỉ hai bước đã đến trước mặt Tiêu Cảnh, một tay vung lên nắm lấy cổ áo Tiêu Cảnh, tay còn lại không chút lưu tình đối với khuôn mặt cũng khá là anh tuấn của Tiêu Cảnh tát loạn lên.
"Ba ba ba ba!"
Thanh âm không dứt, mọi người trong sảnh đờ người trợn mắt há hốc mồm kinh hãi. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Hàn Mạc tát cho Tiêu Cảnh đầu váng mắt hoa, tát liền hai mươi mấy cái xong thì năm ngón tay phải của hắn cong lại một nửa, xương ngón tay nhắm chuẩn xác xương sườn Tiêu Cảnh gõ mạnh xuống, chiêu này là hắn ra lực độc ác… "Trường Sinh kinh" gia truyền của Hàn gia tuy không có khả năng làm ra những cái loại nội công kình khí như trong tiểu thuyết võ hiệp gì gì kia, nhưng là sức lực của Hàn Mạc lại được nó rèn luyện một cách chân chính, hắn thậm chí có thể khẳng định chỉ một cái gõ này nếu so về lực sát thương chưa hẳn sẽ so với bị sừng trâu húc vào dễ chịu hơn mấy.
Quả nhiên, Tiêu Cảnh ăn phải một chiêu này liền kêu thảm một tiếng, tròng mắt trợn trắng như lợn chết, thân thể rũ xuống, khóe miệng đã sưng vều thậm chí còn trào ra bọt trắng.
Hàn Mạc biết, chính mình một chiêu này đã thương tổn đến xương sườn Tiêu Cảnh, chí ít trong một năm bộ ngực Tiêu Cảnh sẽ thường xuyên đau nhói, cho dù là thần y cũng chỉ có thể đề nghị Tiêu Cảnh chầm chậm điều dưỡng, tuyệt không có khả năng trong thời gian ngắn chữa cho xương sườn Tiêu Cảnh lành lại.
Đám người bám theo Tiêu Cảnh tới đều bu lại kinh hô: "Thiếu gia, thiếu gia!"
Hàn Mạc sửa sang lại áo xống, nhún nhún vai, than thở: "Mọi người đều đã nghe rồi đấy, là do Tiểu Diêm vương chính mình đưa ra yêu cầu, xin chúng ta đập hắn, ta chỉ giúp hắn thỏa mãn nguyện vọng. Ta sống đã gần hai mươi năm trời vậy mà cũng lần đầu tiên gặp phải người đưa ra loại yêu cầu này… Aizzz… thật là một cái quái thai!"