Từ Du dao động tinh thần, hai tay bắt lấy đồng côn của Hàn Mạc, muốn tốc chiến tốc thắng. Tuy rằng y tự tin sẽ không thua hai tên tiểu bối này, nhưng Trang Uyên đã tấn công vào chiến ý của y khiến y chịu áp lực nhất định. Tuy rằng biết hai tên tiểu tử này không đáng lo, nhưng y không muốn bị Trang Uyên ở cạnh bên quấy nhiễu, để cho hai tên tiểu bối này thừa dịp trục lợi.
Có điều y không thể ngờ được, côn pháp của Hàn Mạc không phải côn pháp bình thường. Đấy là Bát bộ côn pháp do hai đại danh tướng tuyệt thế cao nhân Hiên Viên bí ẩn sáng tạo ra. Nhìn thì tưởng như có thể bắt lấy Huyết đồng côn, nhưng thực tế ngay khoảnh khắc đôi tay y chộp lấy, Hàn Mạc đã thu hồi Huyết đồng côn, lách xuống dưới, đâm vào bụng hắn.
Hàn Mạc tin rằng nếu Huyết đồng côn thực sự có thể đâm tới bụng Từ Du, y nhất định sẽ bị chọc thủng bụng.
Đây dĩ nhiên chỉ là kỳ vọng của Hàn Mạc.
Đương đầu với những kẻ khác, Hàn Mạc có lẽ có khả năng thành công. Nhưng kẻ thù trước mặt hắn lại là Từ Du, tay y tạo thành chữ thập dù không tóm được côn nhưng cũng không ngừng lại, thân người lập tức bật lên. Một côn này của Hàn Mạc chỉ có thể đâm vào trong hai chân y. Đồng côn vừa đâm vào khoảng không, Hàn Mạc tức thì cảm giác nó trầm xuống. Từ Du đã nhảy lên, một chân dẫm nát mặt trên của Huyết đồng côn.
Trang Uyên mở to mắt, lạnh lùng nói:
- Từ Du, ngươi đã bị thương nặng vì Quỷ cốc thủ, không còn sống được bao lâu nữa, dã tâm cùng việc báo thù của ngươi rồi cũng sẽ tan thành mây khói mà thôi, không thực hiện được đâu!
Từ Du dẫm nát Huyết đồng côn, cười to nói: Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - http://thegioitruyen.com
- Trang Uyên, không phải ngươi muốn ta thi triển Quỷ cốc thủ sao? Được, ta đáp ứng ngươi!
Tay phải y vươn ra như móng vuốt chim ưng, che trước mặt, nhìn chằm chằm Hàn Mạc, dưới chân y vừa động, cả người đã như một con diều hâu, lao thẳng tới Hàn Mạc.
Tốc độ của y vừa nhanh như chớp, như gió thu cuốn đi lá vàng.
Hàn Mạc biết, người này rốt cuộc đã nhẫn nhịn không nổi, định thi triển Quỷ cốc thủ!
Hắn muốn tránh, nhưng tốc độ của Từ Du quả thật kinh người, muốn tránh cũng tránh không kịp. Hàn Mạc chỉ có thể đưa một tay chắn phía trước như phản xạ có điều kiện mà thôi.
Trong lòng hắn giá buốt, không ngờ được hôm nay lại thật sự phải chết trong tay ma đầu này.
Tay phải Từ Du phát ra kình khí ẩn chứa sát khí mãnh liệt, chặn đánh trên người Hàn Mạc. Một trận kình phong bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, một thanh trường tiên như linh xà bay đến, chớp mắt quấn lấy cổ tay y, kéo giật tay phải của y lại.
A Địch ra tay vẫn mạnh như trước.
Hàn Mạc chớp lấy thời cơ này, xuất ra khí lực toàn thân, giơ Huyết đồng côn lên đập xuống người Từ Du. Cả thân người của Từ Du bị Thanh Đằng tiên của A Địch lôi đi.
Hàn Mạc lúc này mới tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn kinh ngạc nhận ra, toàn thân hắn đã toát mồ hôi lạnh.
A Địch lôi Từ Du đi, không ngờ Từ Du lại mượn lực, vung chân trái đá ra. A Địch vội né, nào ngờ chân trái chỉ là hư chiêu, thấy A Địch di chuyển, chân phải của Từ Du đã quét ra, trúng bả vai A Địch. Một tiếng "răng rắc" vừa vang lên, A Địch đã bị bắn văng ra ngoài, tay gã vẫn nắm chặt Thanh Đằng tiên, lôi cả Từ Du theo.
"Ầm" một tiếng, A Địch rơi mạnh trên mặt đất, đau đớn, tay phải gã vẫn nắm chặt Thanh Đằng tiên. A Địch định lấy tay trái chống đất để đứng dậy liền cảm thấy cả cánh tay trái đau nhức, từng giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Một cước của Từ Du đá trúng đầu vai trái của gã, đánh vỡ xương bả vai.
Từ Du rơi trên mặt đất, cười lạnh, vung tay định thoát khỏi Thanh Đằng tiên, có điều y giãy thế nào cũng không ra. Từ Du sắc mặt âm trầm, giờ y mới phát hiện, Thanh Đằng tiên này tạo thành một nút thắt, khống chế cổ tay mình.
Thanh Đằng tiên này là vật do Phong Quốc đặc biệt chế ra, nước lửa không xâm phạm được, đao thương chém không đứt, lúc này cuốn chặt trên tay y, nhất thời không thể giãy ra.
- Giết hắn!
A Địch đã bị thương nặng khắp toàn thân, không thể tái chiến. Gã chỉ có thể nắm chặt Thanh Đằng tiên, dùng một tay khống chế Từ Du, lớn tiếng hô to với Hàn Mạc:
- Giết hắn, mau, giết chết hắn đi!
Trang Uyên cũng lạnh giọng nói:
- Từ Du, ngươi chống đỡ không được năm mươi chiêu đâu. Hàn Mạc trong vòng mười chiêu sẽ lấy mạng ngươi thôi. Ngày hôm nay ngươi chỉ có con đường chết!
Từ Du nắm chặt tay, cười lạnh nói:
- Có bản lĩnh thì tới lấy mạng ta đi! Chết ư, ha ha, ta không tin hôm nay ta sẽ chết!
Y nhìn Hàn Mạc, cười lạnh nói:
- Ngươi yên tâm, đợi đến ngày nào đó Hàn gia các ngươi bị tiêu diệt, ta nhất định sẽ giẫm lên đầu Hàn Huyền Xương, nói cho hắn biết, đứa con duy nhất của hắn đã chết trong tay ta!
Chẳng ngờ Hàn Mạc cũng mỉm cười:
- Ngươi cũng yên tâm, chờ ta giết chết ngươi rồi, nhất định sẽ mang đầu ngươi đến cho chủ tử Hạ Học Chi của ngươi hảo hảo nhìn một cái. Tên phụ tá mà hắn vẫn coi trọng lại chịu không nổi một kích!
Nói xong câu đó, Hàn Mạc hít sâu một hơi, không nói gì nữa, lần nữa vọt về phía Từ Du.
Từ Du quát lên một tiếng lớn, tay trái dụng chút lực hất ra phía trước, tức thì thân thể A Địch cùng Thanh Đằng tiên bay lên khỏi mặt đất, như một thứ vũ khí nhằm thẳng tới Hàn Mạc.
Khí lực của người này quả nhiên khủng khiếp.
Thân người A Địch vừa bay đến bên cạnh, Từ Du bỗng nhiên buông tay, vẻ mặt gã vô cùng lạnh lùng, cũng cực kỳ kiên quyết.
Bất ngờ A Địch vươn tay chụp lấy đầu vai Từ Du.
Từ Du tuyệt đối không ngờ được rằng A Địch tưởng như đã cạn kiệt sức lực nhất thời lại có thể nắm lấy cơ hội bất ngờ này, hành động như vậy.
Y biến sắc.
Y vung tay, định đánh bay A Địch, đối với người sắp chết như A Địch, y vẫn không muốn thi triển Quỷ cốc thủ!
Trang Uyên tấn công vào chiến ý, khiến trong lòng y dao động, không muốn thi triển Quỷ cốc thủ.
Mấy năm trước, y nhờ vào võ công cao siêu đánh bại Trang Uyên, tra tấn vị sư huynh này của y cho đến bây giờ.
Nhưng hôm nay Trang Uyên đã nắm lấy cơ hội, chỉ bằng vài lời nói sơ sài, đã tấn công được vào tâm lý của y.
Chưởng đánh tới ngực A Địch khiến gã phun máu miệng, nhưng người nam nhân Phong Quốc này không vì thế mà buông tay. Mặt đầy máu, gã như một con khỉ giữa tàng cây xoay người đu lên lưng của Từ Du, bám chặt, đu trên cổ Từ Du.
- Giết chết hắn mau!
A Địch rống giận:
- Mỗ sẽ đồng quy vu tận với hắn!
Giờ khắc này, bản tính ngang bướng và dũng cảm của nam nhân Phong Quốc đã xuất hiện vô cùng rõ nét trong A Địch.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Linh Chỉ ngập tràn vẻ khiếp sợ, giờ khắc này biểu hiện của A Địch không chỉ là dũng khí, mà còn khiến nàng hiểu được, người nam nhân Phong Quốc mà nàng vốn hơi phản cảm này, cũng là một người vô cùng dũng mãnh.
Trang Uyên cũng mở mắt.
Hàn Mạc không do dự, Huyết đồng côn trong tay tựa như con rắn hổ mang núp trong bụi cỏ chờ mồi, "vù" một tiếng dốc hết sức lực cuối cùng trong người, đâm vào ngực Từ Du.
Sống chết thành bại chính là lúc này đây!
Từ Du chỉ cảm thấy cánh tay của A Địch giờ khắc này tựa như có sức mạnh ngàn cân, gắt gao xiết lấy cổ y khiến y thở còn không nổi.
Y dùng khuỷu tay đánh ngược lại người A Địch, vừa chạm đến ngực A Địch, một dòng chất lỏng âm ấm dinh dính đã phun bắn lên cổ Từ Du, mùi máu tanh sộc vào mũi.
Nhưng tên nam nhân phía sau kia cơ hồ đã trở thành một phần thân thể của Từ Du, cứ dán chặt lấy người y.
Y biết, nếu không thể thoát khỏi người nam nhân này, hôm nay rất có khả năng sẽ chết thật. Trong gian đá Điện quang hoả này, hắn quyết định sẽ sử dụng Quỷ cốc thủ để giải quyết tên nam nhân Phong Quốc.
Chỉ có điều, y đã không kịp hành động.
- Phập!
Từ Du cảm thấy trước ngực đau nhức, khắp người dâng lên cảm giác đau đớn chưa từng có, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một chỗ trên da thịt y dường như đều cùng lúc run rẩy.
Huyết đồng côn của Hàn Mạc với khí thế mạnh mẽ và linh hoạt đã đâm vào ngực y.
Từ Du không thể tin nổi, y không hiểu được tình thế vốn nằm trong tầm kiểm soát, vì sao lại dẫn đến kết quả như vậy?
Hai tên nhóc con sao lại có khả năng giết chết y?
Toàn thân mềm nhũn vô lực, hai đùi y tràn ngập cảm giác rã rời, khuỵu xuống. Y như một tội phạm sắp bị tử hình, quỳ gối trước mặt Hàn Mạc.
Từ Du vừa quỳ xuống, thân thể mềm nhũn của A Địch ngã nhào xuống khỏi lưng, rơi trên mặt đất. Hai mắt gã nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, gã nằm yên không nhúc nhích chẳng khác gì người đã chết thật.
Tiêu Linh Chỉ nhìn Huyết đồng côn của Hàn Mạc đâm xuyên ngực Từ Du mà cảm thấy không thể tin được, Từ Du dũng mãnh đáng sợ, tên phản đồ của Quỷ cốc từng giết bạn đồng môn kia thật sự chết như thế trong tay Hàn Mạc?
Trang Uyên chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng mồ hôi toát ra trên trán hắn khiến người khó có thể phát hiện ra được.
Toàn bộ thời khắc đều trở nên tĩnh lặng, đáng sợ đầy chết chóc.
Bản thân Hàn Mạc cũng không thể tin được Huyết đồng côn của y thực sự đã đâm vào ngực Từ Du. Hắn thở hổn hển, nhìn Từ Du quỳ gối trước mắt, tên phản đồ hung hãn này thật sự đã bị mình đánh trúng rồi hay sao?
Từ Du ra sức ngẩng đầu, con ngươi lạc thần, quay đầu nhìn Trang Uyên.
- Ngươi…Ngươi chưa bao giờ…Chưa bao giờ luyện qua Quỷ…Quỷ cốc thủ. Làm sao ngươi biết…ta sẽ…thua?
Vạt áo y thấm đỏ máu tươi, nói chuyện cũng khó khăn vô cùng.
Trang Uyên nhìn Từ Du, than nhẹ một tiếng, nói:
- Ta không biết. Chẳng qua ta không muốn ngươi thi triển Quỷ cốc thủ mà thôi!
Trên mặt Từ Du hiện ra vẻ chế giễu, không hiểu y đang chê cười bản thân hay cười Trang Uyên:
- Giờ thì ngươi…Ngươi thắng rồi…Năm mươi chiêu…Ha ha ha!
Miệng thổ ra một ngụm máu tươi, toàn thân lảo đảo ngã về phía trước, nhờ có Huyết đồng côn chống đỡ mới chưa ngã hẳn xuống.
Trang Uyên lắc đầu nói:
- Hai người bọn hắn không phải là đối thủ của ngươi. Cho nên, bọn họ phải có chiến ý. Chỉ cần ngươi chống được năm mươi chiêu, ta chắc chắn chết ở đây. Có điều, ngươi quá vô dụng, đến năm mươi chiêu cũng không đỡ được!
Hai tay Từ Du vô lực buông xuống, hơi thở yếu ớt dần, nhưng vẫn cố nói:
- Ngươi…Tuy là đang nói dối…Lừa bọn họ…Ta…Ta vẫn mắc lừa ngươi…Sư huynh, ngươi…Ngươi rốt cuộc vẫn…giỏi hơn ta!
Trang Uyên luôn mồm nói với hai người Hàn Mạc, chỉ cần chống đỡ hơn năm mươi chiêu, thân thể Từ Du sẽ xuất hiện điểm bất thường, bọn họ sẽ có cơ hội chiến thắng. Tất cả những chuyện này đều là vì Trang Uyên muốn hai người Hàn Mạc tăng thêm sĩ khí mà thôi.
Đối mặt với một đối thủ như Từ Du, nhất định không được chưa chiến đấu mà đã khiếp sợ!
Một câu ngắn ngủi này của hắn đã khiến hai người Hàn Mạc thấy được hy vọng chiến thắng. Nhưng nếu không phải nhờ mưu kế đánh vào chiến ý của Trang Uyên, hai người Hàn Mạc dù có chống đỡ được năm mươi chiêu cũng không thể đánh bại Từ Du.
Từ Du bại trận, không phải do thua võ công của bọn Hàn Mạc mà thua trong cuộc chiến tâm lý với Trang Uyên.
Đối với Từ Du mà nói, sự tấn công của bọn Hàn Mạc không uy hiếp được y là bao, sự uy hiếp thực sự xuất phát từ đợt tấn công vào tâm lý tưởng như tầm thường kia của Trang Uyên.
Trang Uyên nói ra suy đoán trong lòng cũng là nhược điểm lớn nhất của Từ Du. Bởi sâu trong thâm tâm Từ Du, chuyện y sợ hãi nhất chính là Quỷ cốc thủ gây thương tổn cho cơ thể.
Bên trong mỗi con người đều có một quy luật rất đặc biệt.
Chỉ cần là người, sâu trong nội tâm nhất định có một điểm nào đó sợ hãi, không thể tránh được. Loại cảm giác này có lúc hiện hữu trong lòng người, có lúc lại được giấu trong tiềm thức, nhưng một khi được nhắc tới, có thể khiến kẻ đó cảm thấy sợ hãi.
Một khi tâm lý sợ hãi bị người nói ra, dù có là kẻ rất mạnh, tinh thần hắn nhất định cũng sẽ bị tác động.
Đây là một yếu tố không thể thiếu trong tính cách con người.
Thân là tông chủ của phái Quỷ cốc, xét về võ công, Trang Uyên có lẽ không phải đối thủ của Từ Du, nhưng ở một mặt nào đó hắn cũng mạnh hơn Từ Du. Trận chiến nhập thế kéo dài nửa năm năm đó đã chứng minh điểm này.
Thuật mưu kế, phải nắm bắt được lòng người, trải qua nhiều năm bị tra tấn như vậy, Trang Uyên càng hiểu biết sâu hơn về lòng người, càng hiểu về sự sợ hãi trong lòng người.
Hôm nay, rốt cuộc hắn dùng chiến tranh tâm lý không ánh đao, tóm lấy sự sợ hãi từ trong tâm của Từ Du, một lần nữa chiến thắng người này, kẻ vừa là đồng môn vừa là phản đồ của Quỷ cốc!
Tâm nguyện lớn nhất của hắn, thanh lý môn hộ rốt cuộc cũng đạt được rồi!
Trang Uyên một lần nữa nhắm mắt lại, miệng khẽ mấp máy câu gì đó, không ai nghe rõ, rất nhanh, hai hàng nước mắt theo khoé mắt, theo hai má của hắn lăn xuống.