Trời đất hiu quạnh, trời đông giá rét như dao, mặt đất như thớt, mọi sinh linh chỉ là thịt cá trên thớt.
Miệng Tần Sơn bị nhét vải, mắt trợn tròn xoe, nhưng nói không ra lời, người áo trắng ngồi trên chạc cây nhìn chăm chú tiểu thư áo trắng từ trong quán trọ chậm rãi đi ra, giống như ngây dại, mắt cũng không chớp.
Tiểu thư áo trắng đi đến dưới cây, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người áo trắng phía trên.
Quần áo người áo trắng này cũng không dày, thậm chí hơi đơn bạc, bên trong là áo lót màu xám, bên ngoài áo vải màu trắng, một cái dây lưng màu lam bên hông, dưới chân đi một đôi giày vải, toàn bộ quần áo rất không cân đối, giống như chắp vá lung tung.
Hắn dùng một sợi tơ buộc tóc lên, một mái tóc dài phía sau ót.
Người áo trắng không hề chú ý ăn mặc, có một khuôn mặt rất nho nhã thanh tú, chỉ có điều quỷ dị chính là, chỗ lông mày trái của hắn, có một vết sẹo ngắn ngủi, giống như bị dao nhỏ chém thấy rất rõ, hơn nữa trán hắn đã có nếp nhăn, nhìn qua tuổi đã không nhỏ.
Tiểu thư áo trắng thở dài, nói:
- Tiền bối, cuối cùng ngài muốn làm gì? Chúng ta có thứ ngài cần sao?
- Cô đã tới rồi.
Người áo trắng mỉm cười nói:
- Kỳ thật đi ra hít thở không khí, sẽ thoải mái hơn so với trốn ở trong phòng tối, cô nói có đúng không?
- Tiền bối, ngài trêu chúng ta trên đường thì thôi. Chỉ là trời đất lạnh lẽo, nếu ngài không thả hắn, chỉ sợ tính mạng hắn sẽ không còn, ngài có thể thả hắn trước hay không?
Tiểu thư áo trắng thản nhiên nói.
- Cô cũng thấy đấy, trên đường đi đều là hắn ức hiếp ta.
Người áo trắng thở dài:
- Chỉ có điều cô muốn ta thả hắn xuống, ta liền nghe lời cô.
Tay trái hắn vừa động, một luồng ánh sáng bay về phía dây thừng buộc Tần Sơn, "phốc" một tiếng, một con dao găm cắt đứt dây thừng, Tần Sơn lập tức rơi xuống.
Tiểu Quân bên kia nâng Truy Phong dậy lập tức cởi bỏ áo khoác trên người, tiến lên cởi dây từng trói tay Tần Sơn, phủ áo cho hắn, lúc này mới nhổ mảnh vải trong miệng hắn.
Tần Sơn bò lên, đang muốn mắng chửi, thấy đôi mắt tiểu thư áo trắng nhìn qua lạnh lùng như băng, không khỏi nuốt câu mắng chửi trở về bụng, nhưng lại trợn mắt nhìn người áo trắng.
Tiểu thư áo trắng ngẩng đầu nhìn người áo trắng, thản nhiên nói:
- Cảm ơn!
Nàng muốn xoay người trở về phòng, lại nghe người áo trắng kêu lên:
- Cô… hiện giờ cô muốn trở về sao?
Tiểu thư áo trắng dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:
- Tiền bối còn có chuyện gì?
Dường như người áo trắng hơi ngại ngùng, nói:
- Cô có thể nghe ta thổi khúc nhạc hay không? Ta vừa mới làm ra một khúc nhạc mới, rất thích hợp với cô.
- Dọc theo con đường này, nhạc của tiền bối ta đã nghe nhiều rồi.
Tiểu thư áo trắng lạnh lùng như tuyết.
Người áo trắng thở dài:
- Nhưng cô một mực không cẩn thận nghe xong một khúc.
Tiểu thư áo trắng xoay người, ngẩng đầu nhìn người áo trắng, hỏi:
- Tiền bối, có phải ta nghe xong khúc nhạc này của ngài, ngài sẽ không dây dưa chúng ta nữa?
- Dây dưa?
Trong giọng nói người áo trắng mang theo sự bi thương:
- Chẳng lẽ trong mắt cô, ta đang dây dưa các cô trên đường?
- Chẳng lẽ không phải?
Tiểu thư áo trắng hỏi ngược lại.
Người áo trắng trầm ngâm, ngơ ngác ngồi trên ngọn cây, không nói gì.
…
- Thiếu gia, như thế nào ta cảm thấy người kia giống một tên háo sắc.
Hàn Thanh nhịn không được thấp giọng nói:
- Có phải hắn coi trọng cô gái này? Dùng bản lãnh của hắn, muốn đoạt được cô gái này, còn dễ dàng hơn so với việc hắn leo lên cái cây kia.
Hàn Mạc nâng cằm lên, cũng nghi hoặc khó hiểu.
Chỉ xem tình cảnh trước mắt, dường như người áo trắng kia thật sự đến vì tiểu thư áo trắng, giống như Hàn Thanh nói, nếu như người áo trắng muốn đoạt được thân thể tiểu thư áo trắng, dùng bản lãnh của hắn, đó là chuyện rất dễ dàng, nhưng hắn lại không làm vậy, trái lại có vẻ nhu tình chân thành, rất dịu dàng đối với tiểu thư áo trắng.
Chẳng lẽ đây chỉ là một trò chơi của người áo trắng, hay là… có tính toán khác?
Tiểu thư áo trắng thở dài, nói:
- Nhã hứng của tiền bối, ta nghe ở nơi này là được.
Nàng nhắm mắt lại, dường như thật sự chờ người áo trắng thổi địch.
Nàng giống như tượng băng sừng sững trong mưa gió, xinh đẹp, lại khiến người ta không dám sinh ra lòng khinh nhờn.
Người áo trắng bay từ trên chạc cây xuống đất, đi đến trước mặt tiểu thư áo trắng, chăm chú nhìn khuôn mắt xinh đẹp tuyệt luân của nàng, trong mắt hiện ra ánh sáng quái dị, vươn tay, giống như muốn vuốt ve khuôn mặt tiểu thư áo trắng.
- Dừng tay!
Truy Phong cùng Tần Sơn cùng quát, tuy chật vật, biết chắc không phải địch thủ của người áo trắng, nhưng mắt thấy tiểu thư nhà mình được coi giống tiên tử sắp bị khinh nhờn, không chút do dự nhào về phía người áo trắng.
Tiểu thư áo trắng lạnh lùng nói:
- Không thể vọng động!
Truy Phong cùng Tần Sơn lập tức dừng bước, mặc dù bọn họ có dũng khí hiến ra tính mạng của mình cho tiểu thư, nhưng lại không dám chống đối mệnh lệnh của tiểu thư, hai người nắm chặt tay, đều trợn mắt nhìn người áo trắng, ánh mắt kia, giống nhưu muốn xé người áo trắng thành mảnh vụn.
Người áo trắng mỉm cười nói:
- Bọn họ không hiểu chuyện, ta không trách bọn họ.
Người áo trắng thu tay lại, lấy ra một cây sáo từ bên hông.
Cây sáo này màu xanh biếc, hiện ánh sáng yếu ớt, ánh xánh rờn khiến người ta rất dễ nhìn, nhưng khiến người ta kỳ quái chính là, đây là một đoạn sáo, một phần năm bị gọt bỏ, chỉ để lại hơn nửa đoạn.
Người áo trắng đặt cây sáo lên miệng, đứng trước mặt tiểu thư áo trắng, biểu lộ ôn hoà, giống như đang nhìn người yêu của mình, tiếng sáo thản nhiên vang lên, trong đêm tuyết, thong thả tràn ngập không khí.
…
Lúc này, mấy tiểu nhị trong quán trọ đều đứng trước cửa quán, Nhị Hổ, tên gầy cùng với người đàn ông cường tráng thoạt nhìn uể oải không phấn chấn, xếp thành một hàng đứng trước cửa, trầm mặc không nói.
Thổi xong một khúc, người áo trắng cười nói:
- Cô nghe có thích không?
Tiểu thư áo trắng thở dài:
- Ngài thổi rất khá, ta… !
Nàng đang muốn chiều ý nói "thích nghe", đột nhiên nghĩ tới, nếu nói thích nghe nhạc của người này, hắn có thể tiếp tục lôi kéo mình nghe tiếp hay không? Mặc dù tiếng sáo của người này không khó nghe, nhưng khiến tất cả mọi người đứng trong tuyết nghe một mình hắn say mê thổi sáo, việc này khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.
- Cô làm sao vậy?
Người áo trắng vội hỏi.
- Chỉ có điều gần đây ta không có hứng thú gì với âm luật.
Tiểu thư áo trắng bình tĩnh nói:
- Tiền bối, ta đã nghe xong khúc này, có thể trở về chưa?
Người áo trắng thần sắc ảm đạm, cúi đầu, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu, hỏi:
- Vậy cô thích gì? Thích thư pháp sao? Hay là vẽ tranh?
Tiểu thư áo trắng cười khổ nói:
- Tiền bối, ta mệt mỏi.
- Cô mệt mỏi?
Người áo trắng thì thào tự nói:
- Ta cho rằng nghe được khúc nhạc của ta, cô sẽ khó ngủ suốt đêm. Xem ra ta sai rồi, nhưng… nhưng ta thật sự không biết cô thích gì, thì không cách nào làm vừa lòng cô.
- Tiền bối, vì sao ngài muốn ta vừa lòng?
Tiểu thư áo trắng chau mày liễu:
- Cuối cùng tiền bối muốn như thế nào?
Người áo trắng lắc đầu, cũng không nói lời nào, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn thoáng ba gã tiểu nhị đứng trước cửa, khẽ nhíu mày, nói:
- Các ngươi chính là mấy đứa trẻ thủ hạ của hồ ly Diễm Tuyết Cơ kia?
Trán hắn có nếp nhăn, nhìn qua cũng không còn quá trẻ tuổi, nhưng da hắn rất bóng cũng rất trắng nõn, ít nhất nhìn từ bên ngoài, có vẻ trẻ tuổi hơn so với ba người kia, lại gọi ba người là "đứa trẻ", thật sự khiến người ta có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Nào ngờ Nhị Hổ lại khom người, cung kính nói:
- Hoá ra Dạ Lang đại nhân còn nhớ rõ chúng ta, chúng ta thật sự vạn phần vinh hạnh.
Tên gầy cùng đại hán cũng khom người, có vẻ kính cẩn khác thường, cùng kêu lên:
- Gặp qua Dạ Lang đại nhân!
- Ta vẫn nhớ các ngươi.
Người áo trắng được xưng là Dạ Lang đại nhân thản nhiên nói:
- Đã nhiều năm không thấy, ta nhớ thủ hạ của Diễm hồ ly có bốn người, như nào chỉ thấy ba người các ngươi? Còn một kẻ đã chết rồi sao?
- Không chết, hắn còn sống rất tốt.
Nhị Hổ cười ha ha nói:
- Hắn đang ở cùng một chỗ với bà chủ Diễm, Dạ Lang đại nhân muốn gặp hắn sao? Tiểu nhân đi tìm cho ngài.
Dạ Lang khoát tay nói:
- Ta không có hứng thú gặp hồ ly kia, gặp nàng rồi, ta sẽ mơ ác mộng.
Dạ Lang đánh giá quán trọ một phen, nói:
- Diễm hồ ly như nào lại đến đây?
- Bà chủ Diễm thích yên lặng, không muốn có quá nhiều thị thị phi phi trong cuộc sống, cho nên tới nơi này.
Nhị Hổ trả lời:
- Chúng ta cũng không nghĩ xa cách bốn năm, lại có thể nhìn thấy Dạ Lang đại nhân ở nơi này. Chỉ có đều Dạ Lang đại nhân cũng phải biết, bà chủ Diễm thích yên tĩnh, không thích bị người quầy rầy, mấy người này đều là khách tìm nơi ngủ trọ, cũng chính là khách của bà chủ Diễm, Dạ Lang đại nhân vẫn nên giơ cao đánh khẽ, tạm thời buông tha bọn họ.
Nhị Hổ nói chuyện hơi có chút không khách khí, tất cả mọi người cho rằng Dạ Lang chắc chắn sẽ tức giận, ai biết Dạ Lang chỉ nhíu mày suy nghĩ, mới nói:
- Ta không thích có liên quan tới Diễm hồ ly, không muốn có ân, càng không muốn có hận. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - http://thegioitruyen.com
Dạ Lang nhìn xem tiểu thư áo trắng lần nữa, nói khẽ:
- Cô yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra sở thích của cô, cô sẽ không phải một mực ở địa phương quái đản này!
Hắn thu cây sáo, xoay người liền muốn đi, lại nghe một giọng nói quyến rũ đến tận xương vang lên:
- Đây không phải Dạ Lang đại ca sao? Cố nhân gặp lại, như nào hỏi thăm cũng không nói, cứ đi như vậy? Chẳng lẽ huynh tuyệt đối không thích tiểu muội, chán ghét tiểu muội như vậy sao?
Vừa nói, bà chủ Diễm nắm khăn tay hoa lắc lắc eo thon đi tới, trên khuôn mặt quyến rũ phong tình vô hạn, cười khanh khách.
Hàn Mạc cùng Hàn Thanh trên lầu liếc nhau, Hàn Thanh nói khẽ:
- Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại bà cô này.
Hàn Mạc thở dài, khẽ nói:
- Ta lại tình nguyện không nhìn thấy nàng nữa, nàng đi ra, có thể sẽ phiền toái hơn nhiều.
Hắn chăm chú nhìn Diễm Tuyết Cơ dưới chân lầu đi tới, đột nhiên, thấy con mắt quyến rũ đến tận xương của Diễm Tuyết Cơ nhìn qua cửa sổ, dường như cố ý lại như vô tình, khuôn mặt cười quyến rũ, làm rung động lòng người.