Quyền Tài

Chương 750




Nhà sắp sập.

Trong đại viện đại loạn.

Trước đó Vương An Thạch cùng Tiết Khánh Vinh ở gần nhất nhưng rất sợchết, liền bỏ lại Đổng Học Bân cùng tiểu hộ sĩ mà chạy. Mà Cảnh NguyệtHoa cùng Ngô Lượng ở cách đó rất xa lại ngược lại muốn chạy lên cứungười, bên chính bên phản, hai bên đối nhau, đều là lãnh đạo khu, đềulà cán bộ đảng viên, nhưng trình độ chênh lệch cũng là quá lớn. Dânchúng đứng xem đều lười liếc mắt nhìn hai người bọn Vương An Thạch mộtcái, có mấy thanh niên dũng khí cũng đi theo Nguyệt Hoa Khu trưởng xônglên!

Vương An Thạch thất sắc.

Tiết Khánh Vinh cũng xấu hổ đến cực điểm.

Trong bệnh viện, khoảng cách còn rất dài, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghetiếng kêu của tiểu hộ sĩ Chiêm Nhu Nhu, trong giọng nói vô cùng đauđớn.

“Cứu tôi!”.

“Tôi chân không động đậy được rồi”.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Hu hu hu! Ai tới cứu cứu tôi! Cứu tôi!”

Cửa Viện và tòa nhà chính của bệnh viện còn cách nhau một đoạn đường rất dài, không phải vài giây là có thể chạy tới, Cảnh Nguyệt Hoa tuy rằngđã dẫn người đi, nhưng cũng đã không còn kịp rồi!

Ầm ầm!

Loảng xoảng! Răng rắc!

Mọi người đều kinh sợ, chỉ thấy tòa nhà nhanh chóng bắt đầu sập đổ, không được rồi!

“Khu trưởng Nguyệt Hoa!” Mã Lệ sợ hãi, một phen chạy lên phía trướcCảnh Nguyệt Hoa, “Không nên đi! Không còn kịp rồi! Không còn kịp rồi!”

Đám người Ngô Lượng kia cũng đều dừng lại, “Tiểu Đổng!”

Cảnh Nguyệt Hoa nói: “Buông tôi ra ra! Cứu người!”

Mã Lệ cúi thấp đôi mắt, “Chậm rồi! Đã chậm rồi!”

Vài khoa viên khu chính phủ phẫn nộ vỗ đùi, nếu vừa rồi Vương An Thạchvà Tiết khánh vinh quay lại cứu người, vậy còn kịp, nhưng hiện tại…

Nhà sập!

Tường phía tây đã bắt đầu sập!

Nhưng mà ngay tại lúc này, mọi người đột nhiên thấy Đổng Học Bân ở cửa, cũng không biết hắn lấy đâu ra khí lực, lại có thể một tay hất được cửa sổ ở phía sau lưng, một thân toàn là máu gian nan đứng lên, nhìn vềphía ánh mắt Nguyệt Hoa Khu trưởng.

Cảnh Nguyệt Hoa hô: “Tiểu Đổng!”

Ngô Lượng ngạc nhiên|vui mừng nói: “Mau tới đây! Mau tới đây!”

“Chủ nhiệm Đổng! Chạy mau! Phía trước sập rồi!” Vài khoa viên cũng điên cuồng hô lên

Ai cũng không nghĩ tới Đổng Học Bân lại vẫn có khí lực, một thân toànmáu tựa như máu trong thân thể đều chảy khô, trên đầu, trên người, dướichân Đổng Học Bân, tất cả đều là vết thương mới, rất nhiều người cũngbiết trước đó Đổng Học Bân đã bị thương nằm viện, nhưng chỉ cần còn có ý thức, chỉ cần còn có khí lực, thì còn có hy vọng được cứu!

Từng ánh mắt đều gắt gao nhìn thẳng vào thân đầy máu của Đổng Học Bân!

Nhưng mà, không ai tưởng được đã xảy ra một màn, Đổng Học Bân cũng chỉnhẹ nhàng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ngay cả một tia do dự đều khôngcó, chẳng những không có hướng tới hướng bọn họ, ngược lại gian nan quay người lại, cùng lúc đó nhìn thấy một khối mái nhà rơi xuống cực kỳ nguy hiểm, lại có thể đi nhanh vọt vào trong đại sảnh bệnh viện sắp sậpxuống, bóng dáng Đổng Học Bân máu chảy đầm đìa mất tích!

“Chủ nhiệm! Đổng, Đổng Chủ nhiệm Đổng!”

“Anh làm gì vậy! Chạy mau!”

“Nhà sập rồi! Anh mau ra đây đi!”

“Đổng Chủ nhiệm phải đi cứu người! Trong nhà còn có một hộ sĩ!”

“Tiểu Đổng! Cậu đi ra cho tôi! Không cần đi!”

“Xong rồi xong rồi! xong hết rồi!”

Có nài người dân nhìn thấy thế này, nước mắt liền rớt xuống, ai cũngkhông đoán được Đổng Học Bân đứng trước sự sống và cái chết rồi cònmuốn quay lại cứu người!

Nhưng cả người hắn mang theo thương tích! Đi đường đều phải cố hết sức!

Chính mình còn không duy trì được! Còn muốn đi cứu người? Đi cứu một người không hề có quan hệ huyết thống gì hết?

Một cảm giác khó nói thành lời đang bùng lên trong lòng các cán bộ khucùng toàn bộ dân chúng, hầu như mọi người đều ngừng thở, tất cả đều nhìn về phía cửa lớn.

Sau khi anh vào, vang lên một tiếng nổ lớn, cửa lớn sập đổ

Bỗng nhiên xảy ra chấn động, mọi người thét chói tai, đường lui của Đổng Học Bân cũng bị phong kín hoàn toàn, khả năng trong bảy tám giây tời,cả tòa nhà sẽ biến thành đống phế tích!

Trong nhà.

Đổng Học Bân đã không nghe thấy bên ngoài la lên, trong đôi mắt hắn ánhlến tia giận dữ, nhưng tầm mắt lại mười phần kiên định, “Tiểu Chiêm!Tiểu Chiêm!”

Trong đại sảnh, Chiêm Nhu Nhu ôm chân khóc, giờ phút này cẳng chân đangbị một tảng đá đè nặng, làm thế nào cũng không động đậy được, âm thanhbên ngoài cô cũng nghe đại khái một ít, biết Chủ nhiệm Đổng bị trọngthương, Bí thư khu ủy cùng Trưởng phòng Tổ chức đều chạy, bỏ bọn họ lại, Chiêm Nhu Nhu trong lòng tuyệt vọng, miệng hô cứu mạng, nhưng cũng đãsẽ không có người đến cứu cô, hôm nay cô sẽ chết ở chỗ này, nghĩ đếnđây, nước mắt Chiêm Nhu Nhu không ngăn được mà chảy ra, nhìn bệnh việnsắp sập, khóc không thành tiếng.

“Tiểu Chiêm! Cô ở đâu!?”

Âm thanh truyền tới, là Đổng Học Bân!

Âm thanh bên trong tòa nhà rất hỗn loạn! Đinh tai nhức óc!

Chiêm Nhu Nhu quả thực không thể tin được, lớn tiếng hô: “Tôi ở chỗ này! Tôi ở chỗ này! Cứu tôi!” Chủ nhiệm Đổng lại có thể trở lại! Trở lại cứu cô!

Hai giây sau, Đổng Học Bân nhất thời xuất hiện ở trước mắt Chiêm Nhu Nhu.

Nhìn thấy người Đổng Học Bân đầy máu tươi, ánh mắt Chiêm Nhu Nhu liền đỏ lên, “Chủ nhiệm Đổng! Ngài! Ngài!”

“Đừng nói gì! Đi! Theo tôi!” Đổng Học Bân nói chuyện đều phải cố hếtsức, chịu đựng cảm giác đau và cảm giác kiệt sức vì chảy máu, một tayđẩy hòn đá trên chân Chiêm Nhu Nhu, thấy Chiêm Nhu Nhu không thể nhúcnhích, Đổng Học Bân xoay người, trực tiếp ôm cô ở trước ngực, nhấc chânbỏ chạy!

Chiêm Nhu Nhu khóc lớn như một đứa nhỏ.

“Không có việc gì, không sao rồi.” Đổng Học Bân cắn răng kiên trì, “Yên tâm, nhất định tôi sẽ cứu cô ra, chúng ta đều không có việc gì, tintưởng tôi đi!”

Nhưng đã không còn thời gian.

Ngay tại lúc Đổng Học Bân ôm Chiêm Nhu Nhu chạy đến cổng lớn, mới pháthiện cửa lớn đã bị sập thành từng mảnh, căn bản không có đưởng ra ngoải, ngay sau đó, đỉnh đầu truyền đến một tiếng tiếng vang, tòa nhà rốtcuộc cũng sập đổ hoàn toàn, trần nhà cùng vách tường đổ hết xuống.

Ánh mắt Chiêm Nhu Nhu lộ ra vẻ tuyệt vọng!

Đổng Học Bân mắng to một tiếng, lập tức ra chỉ lệnh!

STOP!

Nhứng khối tướng gạch đang chuyển động chợt yên lặng ở giữa không trung!

Tro bụi! Bàn ghế! Tất cả đều dừng lại!

Đổng Học Bân không nói hai lời, nhìn thẳng vào một mảnh có ánh sáng phát ra, chạy thẳng qua đó, đó là cửa sổ duy nhất, mởi chỉ bị sập một nửa.

Đổng Học Bân biết chính mình chỉ còn có vài giây!

Xin cho tôi một chút thời gian!

Cầu xin cho tôi thêm một chút thời gian!

Nhưng tựa như ông trời không nghe thấy Đổng Học Bân đang la, tường vàcác đồ vật chung quanh đột nhiên nhoáng lên một cái, ngay sau đó lạitiếp tục rơi xuống!

Số thời gian còn thừa cũng đã dùng hết rồi!STOP tự động giải trừ!!

Nhưng Đổng Học Bân chỉ còn cách cửa sổ khoảng năm sáu thước! Không kịp! Tuyệt đối không kịp!

Đổng Học Bân sớm đã bị trọng thương, hai người muốn chạy trốn khỏi nơinày là không có khả năng, hắn cũng không có khí lực để nhảy ra cửa sổ,Đổng Học Bân hít vào, nhìn Chiêm Nhu Nhu đang trong lòng mình, trongnháy mắt liền quyết định, hắn tránh một mảng tướng đang rơi xuống, chạynhanh về trước mặt, cánh tay đột nhiên phát lực, ởdưới ánh mắt kinh ngạc của Chiêm Nhu Nhu, trực tiếp ném mạnh người cô hộ sĩ nhỏ ra ngoài!

Cú ném này đã lấy đi toàn bộ khí lực của Đổng Học Bân!

Răng rắc!

Chiêm Nhu Nhu phi qua cửa sổ, đánh vỡ cửa sổ rơi xuống đại viện!

Cái nhìn cuối cùng của Chiêm Nhu Nhu chính là nụ cười khổ của Đổng HọcBân và một mảnh tường lớn đổ ập xuống! Trong nháy mắt toàn bộ bệnh việnđã bị nuốt sống!

“Chủ! Nhiệm! Đổng!” Chiêm Nhu Nhu đau lòng kêu lên.

Trong đại viện một mảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đang khẩntrương nhìn về phía bệnh viện, nhìn thấy tòa nhà sập ầm ầm, ai cũng biết Đổng Học Bân và tiểu hộ sĩ khẳng định dữ nhiều lành ít, cho nên lúc này đột nhiên có một cái bóng người từ cửa sổ bay ra làm cho tất cả mọingười đều có chút kinh ngạc!

“Có người ra kìa!”

“Là ai? Là ai?”

“Là con gái! Là cô hộ sĩ kia!”

“Người còn chưa có chết? Cứu được rồi??”

Mọi người cảm thấy không thể tin được, cảm thấy quả thực là kỳ tích!

Lúc này, dĩ nhiên tòa nhà đã hoàn toàn sập thành một mảnh phế tích yêntĩnh, Chiêm Nhu Nhu thật may mắn, rơi ở rất gần tòa nhà, nhưng không bịđá vụn của nhà tòa sập va vào, tòa nhà hầu như là đổ vuông góc, truyrằng có một chút mảng tường văng ra bên ngoài, nhưng cũng không có rơixuống người Chiêm Nhu Nhu, cô tiểu hộ sĩ này còn sống đúng thật là kỳtích, rất nhiều người vỗ tay hoan hô.

Tất cả bình tĩnh lại.

Cảnh Nguyệt Hoa cùng Ngô Lượng và Mã Lệ chạy vọt lên phía trước

Phía sau rất nhiều dân chúng cũng tự phát xông lên cứu người!

“Tiểu Đổng đâu!” Cảnh Nguyệt Hoa nghiêm mặt nhìn Chiêm Nhu Nhu đangkhông ngừng khóc rống lên quát: “Tôi hỏi cô Tiểu Đổng đâu! Tiểu Đổngđang ở đâu??”

Ngô Lượng đã có dự cảm không tốt, lắc lắc đầu, một câu cũng nói không nên lời.

Chiêm Nhu Nhu ngồi dưới đất, khóc chỉ vào đống phế tích nói: “Là Chủnhiệm Đổng cứu tôi! Là Chủ nhiệm Đổng ném tôi ra! Mau cứu anh ấy! Hu huhu! Các người mau cứu anh ấy!”

Là Đổng Học Bân?

Là Đổng Học Bân trước khi chết liều mạng ném Chiêm Nhu Nhu ra ngoài cửa sổ??

Nghe xong lời này, ánh mắt mọi người đều thay đổi!

Chiêm Nhu Nhu túm chân Ngô Lượng nói: “Mau cứu anh ấy! Hu hu hu! Mau cứu Chủ nhiệm Đổng!”

Ngô Lượng ngã xuống, đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng ông cũng phải chảynước mắt, ông nhìn đống phế tích của tòa nhà ba tầng, đột nhiên hét lớn: “Tiểu Đổng! Nghe thấy tôi nói chuyện không? Cậu trả lời tôi một câu!Đổng Học Bân! Tôi biết tiểu tử cậu không dễ dàng chết như vậy! Cậu trảlời tôi đi! Mau một chút! Trả lời đi! Cậu mau nới đi!”

Vài cán bộ khu chính phủ cũng hô theo: “Chủ nhiệm Đổng! Chủ nhiệm Đổng!”

“Mau nói gì đi Chủ nhiệm Đổng!”.

Trong đống phế tích không có bất cứ âm thanh gì, tất cả đều lặng ngắt!

Mã Lệ che miệng, rốt cuộc nhịn không được mà khóc lên!

Phía sau không ít dân chúng cũng rơi lệ, không bao lâu, tiếng khóc cànglúc càng lớn, gắn thành một mảnh vang vọng trên không gian của bệnhviện, tất cả mọi người đều khóc!

Chỉ có Cảnh Nguyệt Hoa không rơi nước mắt, một giọt cũng không rơi, côbình tĩnh hít thật sâu, ra lệnh nói: “Lập tức liên hệ đội cứu viện! Tìmcho tôi! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!” Đột nhiên, CảnhNguyệt Hoa kịch liệt ho khan, dừng bước, người đã hôn mê bất tỉnh!

Mã Lệ kinh hô một tiếng, “Nguyệt Hoa Khu trưởng!”

Ngô Lượng lớn tiếng nói: “Bác sĩ, mau gọi bác sĩ đến đây!”

Tất cả mọi người đều hiểu, Chủ nhiệm Đổng đã chết!

Là vì muốn đưa tất cả dân chúng đến nơi an toàn mà chết.