Quyền Tài

Chương 748




Đại viện Bệnh viện Số 1.

“Đừng vội đừng vội, chân tôi!”

“Tất cả mọi người cần giữ trật tự! Không cần vội”.

“Cứ đi về phía trước! Đừng dừng lại ở đâu. Không qua được!”

“Người đằng sau đừng đẩy, đừng vội! Không phải còn chưa có địa chấn sao?”

Giờ phút này trong đại viện trào ra đám người, bên ngoài là một bãi đỗ xe lớn, chung quanh cũng không có kiến trúc cao tầng gì, cho nên mọi người đều đi tới bên ngoài tị nạn, mấy trăm người một chút đã khiến nơi này chật chội, âm thanh hỗn hoạn, một số hộ sĩ đi theo chung quanh, có vài người phụ giúp di chuyển giường bệnh, có vài người đang tiếp tục xử lý miệng vết thương, truyền chai nước, hiện trường rất ầm ĩ.

Không bao lâu, người trong khu tới!

Đãn đầu là là Bí thư khu ủy Vương An Thạch, ông ta đang điều động đội cứu viện đội cứu người ở bên cạnh, vừa nghe bệnh viện xảy ra chuyện, lập tức chạy trở về, đi theo sau hắn còn có trưởng phòng Tổ chức Tiết Khánh Vinh cùng Cục trưởng Văn Vĩ, mấy người lãnh đạo khu dẫn theo mấy nhân viên công tác cũng tới.

“Nhường đường một chút!”

“Để bí thư Vương đi trước!”

“Tất cả hãy tránhra một chút!”

Khi nói chuyện, Vương An Thạch dẫn người vào đại viện.

Viện trưởng Tôn cùng mấy lãnh đạo bệnh viện thấy thế vội vàng chạy đi lên, “Bí thư Vương, Bộ trưởng Tiết, Cục trưởng Văn”.

Vương An Thạch chỉ vào mũi hắn quát, “Anh nói cho tôi biết ông đang làm cái gì! Ai cho anh bảo người bị thương bỏ chạy? Bỏ chạy đi chỗ nào? Đi nhà các người sao?”

Viện trưởng Tôn khổ sở nói: “Không phải tôi chỉ thị, là Đổng Học Bân, Đổng Chủ nhiệm”.

Vương An Thạch nhếch mày, “Đổng Học Bân? Cậu ta bảo anh giải tán thì anh giải tán sao? Trong khu đã đồng ý chưa?”

“Trên lầu xuất hiện một số vết nứt” viện trưởng Tôn chỉ chỉ về phía tòa nhà chính của bệnh viện, “Chủ nhiệm Đổng nói sợ gặp chuyện không may tòa nhà sẽ sập xuống, mượn loa bảo mọi người dời đi, tôi cũng không muốn cho mọi người di tản”.

Văn Vĩ ngẩng đầu nhìn xem, “Hiện tại có kiến trúc nào là không có vết rạn? Như thế kia tính là cái gì?”

Tiết Khánh Vinh nhìn viện trưởng lạnh lùng nói: “Như thế này không phải làm loạn sao? Tại sao anh không ngăn cản?”

“Tôi ngăn cản cũng không ngăn được” Viện trưởng Tôn thực bất đắc dĩ, “Ngaig xem hiện tại đã ra cục diện này…”

Trong lòng mấy người Vương An Thạch và Văn Vĩ đều lạnh lùng, Đổng Học Bân là làm gì chứ? Muồn tìm bọn họ gây chuyện sao. Tuy nói trưa ngày hôm qua Đổng Học Bân liều mình cứu người làm cho Vương An Thạch có một chút động lòng, nhưng đã làm đến thế này, cứ việc xảy ra, khó khăn lắm mới làm dịu đi những mâu thuẫn Vương An Thạch và Đổng Học Bân có từ trước khi xảy ra địa chấn, cho nên Vương An Thạch chỉ biết bởi vì hành động ngày hôm qua mới nhìn Đổng Học Bân với cặp mắt khác xưa, nhưng không ảnh hưởng tới thái độ của Vương An Thạch với anh, trước đó, Đổng Học Bân cùng Cảnh Nguyệt Hoa đều chủ trương công tác di dời phòng chấn động, nhưng Vương An Thạch không nghe, sự thật chứng minh là Vương An Thạch mười phần sai, vì thế sau khi xảy ra địa chấn hắn càng cố gắng xử lý ổn định đại cục, làm tốt công tác cứu viện, làm tốt cứu chữa có người bị thương, bởi vậy mới tận lực bù lại một chút hình ảnh chính trị, ai ngờ Đổng Học Bân lại ở đây làm loạn.

Lúc này lại bảo những người bị thương chuyển hết ra đường?

Chữa bệnh thiết bị sẽ giải quyết như thế nào? Chỗ ở sẽ giải quyết như thế nào? Đau ốm sẽ giải quyết như thế nào?

Như vậy còn không biết sẽ bao nhiêu người chết! Đám người Vương An Thạch đều cho rằng đây thật là làm loạn! Các bệnh viện khác trong khu Nam Sơn đều đã bị sụp đổ nghiêm trọng cho nên càng cần Bệnh viện Số 1 để duy trì việc chữa trị, như thế làm sao có thể bảo bệnh nhân bỏ chạy??

Vương An Thạch lúc này hạ lệnh nói: “Nhiều người bị thương như vậy! Bên ngoài căn bản không có biện pháp sắp xếp, Lập tức bảo bệnh nhân trở về hết đi! Làm bừa cái gì vậy chứ!”

Viện trưởng Tôn tuân lệnh, lập tức khuyên bảo mọi người.

Trong chốc lát bảo tất cả những người di tản quay trở về, làm cho nhiều người thấy phiền toái.

“Các người làm gì vậy, đừa giỡn với chúng tôi sao?”.

“Tôi vừa ra đến đây các người bảo tôi quay lại? Rốt cuộc nghe ai đây?”.

“Tòa nhà không phải bị nứt sao? Như thế còn ở thế nào?”

Vương An Thạch vừa thấy thế, mượn lại một cái loa, lớn tiếng nói: “Tôi là Bí thư khu ủy Vương An Thạch mọi người nghe tôi nói, vết nứt của tòa nhà không nghiêm trọng, vẫn ở trọng phạm vi có thể chấp nhận được, nếu đến lúc cần cần rút lui khỏi đây, trong khu sẽ thong báo để mọi người biết, nhưng không phải hiện tại, mọi người trở về hết đi!”

Tiết Khánh Vinh và Văn Vĩ cũng đứng lên khuyên bảo.

Mấy người đều là lãnh đạo khu, nói chuyện cũng rất có phân lượng.

Mọi người vừa nghe thấy thế, không ít người lại không tình nguyện mà đứng lên, bắt đầu lấy đồ bị trở về đi.

Nhưng Đổng Học Bân đang ở trong đại sảnh chỉ huy rút lui khỏi thấy như vậy, nghe được lời nói của Vương An Thạch, cũng là nhất thời tức giận, con mẹ nó tên Vương An Thạch kia, mày còn chưa thôi có phải hay không? Trước đó tao nói với mọi người là sắp có địa chấn! Mày lại cứ không tin! Chẳng những không cho mọi người tự rút lui khỏi vùng nạn! Còn làm cho mọi người ở trong nhà chờ chết! Thế cho nên sau địa chấn mới tạo thành kết quả nghiêm trọng như vậy! Xét đến cùng đều là Vương An Thạch xử lý không tốt! Có thể nói đại bộ phận những người chết trong Khu Nam Sơn đều là do Vương An Thạch hại chết! Hiện tại thì sao? Mắt thấy tòa nhà sẽ sụp, lại tới gây sự? Lại làm cho mọi người trở về chịu chết? Họ Vương! Mày có ý tứ gì chứ? Chỉ vì muốn ổn định cục diện! Chỉ vì không muốn chút phiền toái! Mày coi sinh mạng của người dân không ra cái gì phải không!?

Trong bệnh viện, rất nhiều bệnh nhân và hộ sĩ đang đinh bỏ chạy đều dừng bước.

“Ồ, mọi người xem bên ngoài, sao bọn họ lại đứng lên hết thế?”

“Có phải quay lại không? Tôi nghe có người đang kêu cái gì đó”.

“Không có việc gì! Vậy chúng ta có đi hay không? Đồ của tôi đều cầm hết rồi”.

Đổng Học Bân nhanh chóng nhìn đồng hồ, cách dư chấn chỉ còn chưa đến hai phút, người trong bệnh viện cũng còn không nhiều lắm, còn một nhóm người cuối cùng nữa thôi!

Đổng Học Bân quyết định thật nhanh nắm chặt loa, “Mau đi cho tôi! Đừng dừng lại!”

Chiêm Nhu Nhu giúp đỡ một người bị thương bước nhanh đến, “Chủ nhiệm Đổng, hình như Bí thư khu ủy đến đây, tôi nghe qua cửa sổ thấy ông ấy nói bảo mọi người….”

“Hắn nói cái rắm!” Đổng Học Bân mắng, “Nghe tôi! Đi! Đi!”

Có mấy người bị vẻ mặt hung thần ác của Đổng Học Bân hù dọa, cuống quít đi ra ngoài, còn lại vài bệnh nhân đều nhăn mặt, đứng tại chỗ do dự!

Ngay cả hai phút cũng không đến!

Đổng Học Bân mắng một câu, làm những bệnh nhân khinh sợ, vội vàng đi ra ngoài, “Đi mau!”

Không khí gấp gáp nhất thời lan tràn.

Rất nhiều người đều bị sự vội vàng của Đổng Học Bân làm xao động, cũng trở nên khẩn trương không thôi, không hề nhiều lời, vội vàng cầm đồ bước nhanh đi ra ngoài.

Trong đại viện.

Những người đang muốn trở về và những người đi va vào nhau.

“Đừng đi ra, Bí thư khu ủy bảo chúng ta trở về đâu”.

“Cái gì, tôi thấy khả năng tòa nhà này muốn sụp thật”.

“Thiệt hay giả? Ai nói? Tại sao mỗi người nói một cách?”

“Bên trong có lãnh đạo bảo chúng ta chạy nhanh lên, rất gấp! Tôi xem không giống giả!”

“Đó là Đổng Chủ nhiệm, tôi nhận thức nh ta, ở trên báo chính anh ta đã đăng bài nói sẽ có địa chấn”.

“Cái gì? Có phải là Đổng Học Bân? Người đoán được địa chấn?”

“Cho nên, trong khu llúc ấy không nghe anh ta, kết quả mới bị địa chấn một cái trở tay không kịp, tôi xem Chủ nhiệm Đổng nói hẳn là đúng đấy”.

Lập tức, hơn trăm người đều đứng ở trong viện nói chuyện, cũng không biết nên tiến hay là nên lui, nhưng không có ngoại lệ, nhưng không có một người còn dám quay vào bên trong bệnh viện, mọi người đều bị địa chấn làm cho sợ, hiện tại tất cả đều không đáng tin.

“Ra khỏi đại viện! Nhanh lên!” Đổng Học Bân đứng ở của hô.

Bọn Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh vừa nghe thấy thế, sắc mặt đều ltrầm xuống.

Vương An Thạch mang theo tức giận đi nhanh đến, “Tiểu đổng! Cậu tính làm loạn sao! Ai cho cậu giả truyền chỉ thị trong bệnh viện??”

Văn Vĩ cũng nói: “Đổng Học Bân! Hiện tại cũng đủ loạn rồi! Cậu cũng đừng gây thêm chuyện nữa!”

Tiết Khánh Vinh nói với mọi người, “Đều trở về đi! Không cần đứng ở trong này! như thế này làm sao có thể trị liệu? làm sao có thể uống thuốc? Mau trở về, bệnh viện sẽ không sụp đâu”.

Bệnh nhân và bác sĩ, ý tá bệnh viện lắc lư không đứng lên, loạn thế này, nghe ai đây?

Mặt Vương An Thạch đều tái đi, nói với Văn Vĩ, “Cậu lập tức tổ chức người! Bảo những người bị thương đều trở về hết đi!” Dứt lời, Vương An Thạch đi thẳng đến chỗ Đổng Học Bân, Tiết Khánh Vinh cũng đuổi kịp.

Đổng Học Bân cũng không thèm nhìn bọn họ, vội vàng giục bênh nhân đi ra bên ngoài, quay đầu nói: “Bệnh viện còn có ai không?”

Một hộ sĩ đi ra nói: “Đều đi rồi, còn có một ít thuốc chữa bệnh nữa thôi, Chiêm Nhu Nhu cùng Tiểu Đình bọn họ đang chuyển”.

Đổng Học Bân nhanh chóng giơ loa nói: “Tiểu Chiêm! Đều đi ra! Không cần chuyển! Nhanh lên đều đi ra cho tôi! Nghe thấy không? Không cần chuyển!”

Còn chưa đến một phút đồng hồ!

Không còn kịp rồi! Dư chấn mau tới rồi!

Bỗng nhiên, cửa lớn bỗng loạn lên, Bí thư Ủy ban kỷ luật Ngô Lượng cùng Khu trưởng Phó thường vụ Trầm Phi và các lãnh đạo cũng chạy lại đây, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Còn có bốn mươi giây!

Vương An Thạch đã nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt, “Đổng Học Bân! Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cậu còn ngại cục diện không đủ loạn sao? Dừng lại cho tôi! Lập tức trở về dưỡng thương của cậu đi!”

Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn hắn ta, “Tòa nhà sắp sụp rồi! Tôi còn dưỡng thương cái gì nữa!”

“Ai nói cho cậu biết là sắp sụp? Ai nói cho cậu? Không được nói bậy!” Vương An Thạch chỉ vào mũi hắn nói: “Bây giờ tôi mệnh lệnh cho cậu, lập tức quay về phòng bệnh của cậu đi!”

“Quay về cái con mẹ ông đó!” Đông Học Bân mở miệng liền mắng, “Chính ông muốn chết tôi không ngăn cản! Nhưng tôi không thể làm cho dân chúng chết cùng ông được!”

Vương An Thạch mặt mũi trắng bệch!

Tiết Khánh Vinh cũng cả giận nói, “Cậu còn dám mắng chửi người?”

“Tôi chính là mắng con mẹ các người đấy!” Đổng Học Bân quát, “Xà nhà đã bị nứt như vậy mà các anh còn cho dân chúng trở về chịu chết? Đánh rắm cũng không thể như thế! Còn dám bảo tôi làm loạn!” Đổng Học Bân quay đầu vào bên trong hô lớn: “Tiểu Chiêm! Các cô đi ra chưa? Mau một chút!”

Lục tục lục tục, lại có vài tiểu hộ sĩ cầm thuốc chạy đi ra.

Còn có chưa đến hai mươi giây!

Nghe xong tiếng mắng của Đổng Học Bân, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Sớm đã có lời đồn đãi nói Đổng Học Bân là người không sợ trời không sợ đất! Chưa bao giờ sợ đắc tội với ai, Nhưng chính mắt thấy qua vẫn là số ít, lần này thấy Đổng Học Bân chỉ vào bí thư khu ủy bảo ông cút đi, mọi người mới tin, thấy qua những người làm quan, nhưng chưa thấy ai làm quan mà như vậy cả!

Ngay cả Bí thư khu ủy cũng mắng?

Đây là mắc tội chết rồi!