Quyền Tài

Chương 723




Trời tối.

Sao lấp lánh, trăng tròn vành vạnh, tiệc rượu ở nhà họ Cảnh vẫn tiếp tục, rượu từng chén từng chén uống vào, bia từng *** từng *** cũng thấy đáy, sau đó còn đưa lên rượu trắng, rượu ngũ cốc.

"Tiểu Đổng, nhà chúng ta cũng lâu rồi không náo nhiệt như vậy".

"Nào, lại rót cho Tiểu Đổng một chén, hôm nay uống nhiều một chút".

"Dì, chú, cháu thực uống nhiều rồi, tửu lượng của cháu không được tốt lắm".

"Cháu cũng đừng khiêm tốn, dì nghe con trai chú nói qua, cháu uống rượu đều là theo bình, không tồi đi?"

"Hài, đó là lúc trạng thái tốt ạ, gặp may mắn thôi".

"Không được, mau rót đầy, dì hôm nay rất vui, cũng cùng cháu uống một chén, Tân Khoa, Nguyệt Hoa, hai con cũng rót đi, chúng ta chén này nhất định phải uống cạn".

"Mẹ, mẹ cũng đừng uống nữa".

"Uống có một chén, không sao".

Bữa cơm tối này ăn rất tuyệt, không ở thức ăn, mà ở không khí.

Đổng Học Bân giúp Cảnh gia một cái đại ân, cũng có ý muốn xây dựng quan hệ tốt với bọn họ, tư thế cũng thấp xuống, khiêm tốn, khách sáo nói cũng đều nói có vị trí, chừng mực. Ngược lại khiến Cảnh phụ mẫu và Tân Khoa có chút ngại ngùng, lời khách sáo cũng tự nhiên mà nói lại. Lần này, quan hệ căng thẳng trước kia lập tức giảm bớt đi rất nhiều, không chỉ như vậy, rượu này uống vào, quan hệ hai nhà còn tiến triển rất nhanh, lập tức từ quan hệ thù địch chuyển thành quan hệ bạn bè. Phòng ăn có mấy người tán gẫu rất cởi mở. Cảnh Tân Khoa có chút say say, nâng chén rượu nói với Đổng Học Bân: "Chủ nhiệm Đổng, tôi lại kính anh một ly, trước kia tôi có làm có chỗ nào không tốt, mong anh tha thứ cho".

Đổng Học Bân cùng hắn chạm cốc nói: "Đừng nói như vậy, chuyện trước kia tôi đã sớm không để ý rồi".

Cảnh Tân Khoa cười nói: "Vậy chúng ta liền quên đi, nào, Đổng ca, tôi kính anh".

"Cậu nhiều tuổi hơn tôi, đừng gọi Đổng ca, gọi là Học Bân đi".

Tân Khoa vui vẻ nói: "Học Bân, cạn chén".

"Cạn chén" Ừng ực, ừng ực, lại uống hết hai chén rượu. Cảnh mẫu liền uống một chén rượu. Nhưng rõ ràng uống hơn nhiều, thân hình hơi xiêu vẹo một chút, nhưng cũng vẫn tốt: "Tiểu Đổng, cháu lập gia đình chưa?"

Đổng Học Bân a một tiếng: "Dạ cháu vẫn chưa".

"Vậy có đối tượng rồi chứ?"

"Ừm, có thể là cuối năm hoặc sang năm kết hôn" Đổng Học Bân ăn ngay nói thật, đây cũng không cần lừa gạt, anh ngày đó cùng Cảnh Nguyệt Hoa đã nói qua. Cảnh mẫu gật gật đầu: "Sắp lập gia đình, tốt, lập gia đình mới ổn định được".

Nói xong, lời lẽ bình thường liền nhìn về phía con mình nói: "Tân Khoa, con cũng nên lo lắng đến việc chung thân đại sự đi, đừng làm cho mẹ với ba con phải thúc giục, bao nhiêu tuổi rồi đâu còn nhỏ gì, hiểu không? Mẹ thấy Bình Bình cũng được, hai con rốt cuộc là làm sao vậy? Là đối tượng yêu đương hay không phải? Nếu là không sai biệt lắm, ngày nào đó chúng ta hẹn gặp mặt ba mẹ Bình Bình đi".

Cảnh Tân Khoa vừa nghe thấy liền đau đầu nói: "Mẹ, về sau hãy nói đi".

Cảnh phụ tuy rằng cũng uống không ít, nhưng suy nghĩ vẫn tỉnh táo, trừng mắt nhìn bà vợ liếc một cái, ý tứ trách người còn ít tranh cãi hai câu về vấn đề này đi. Cảnh mẫu lại không nghe nói: "Con lo lắng một chút đi không được sao?"

"Được được, con nhớ rồi, gấp rút đi làm".

Cảnh Tân Khoa nói cho có lệ vài câu. Cảnh Nguyệt Hoa ánh mắt không chuyển cách một cái bàn xem ti vi, một mực vẫn không nói xen vào, cô cũng không phải là người thích nói chuyện phiếm, ít nhất Đổng Học Bân cũng chưa từng thấy qua Khu trưởng Nguyệt Hoa tán gẫu qua chuyện nhà gì. Cảnh mẫu nhìn nhìn, cũng không tức giận, lại quở trách con gái nói: "Nguyệt Hoa, mẹ cùng Tân Khoa nói chuyện, con cho là không có quan hệ với con hả? Nói đúng ra là cho con nghe đấy. Con nói xem con đã bao nhiêu tuổi rồi? Hơn ba mươi mấy? Vẫn là phụ nữ, việc chung thân đại sự này của con định kéo dài đến khi nào hả?"

Cảnh Nguyệt Hoa nhăn mày nhìn mẹ nói: "Mẹ uống nhiều rồi, con dìu mẹ về phòng".

Cảnh phụ cũng nói: "Dìu mẹ con về đi, uống một chén liền cằn nhằn liên miên không yên, không cho bà ấy uống còn nhất định uống" Rồi quay đầu nói: "Tiểu Đổng, chúng ta ăn của chúng ta đi".

Cảnh mẫu lại gạt tay con gái nói: "Con ngồi xuống, mẹ không có say".

"Ngày nào cũng lải nhải lẩm bẩm vài câu kia" Cảnh phụ nói: "Khách còn ở đây đấy".

Cảnh mẫu chậc chậc lưỡi nói, cũng không nói đến chuyện lập gia đình của con gái nữa, tiếp Đổng Học Bân dùng bữa.

Đổng Học Bân nơi này cũng là lời hay xã giao, bỗng nhiên anh đứng lên cụng li với Cảnh phụ, lúc ngồi xuống không cẩn thận dẫm một chân, vội vàng đưa tay phải qua nhìn lại, chỗ đó lại chính là chỗ Cảnh Nguyệt Hoa đang ngồi: "Khu trưởng xin lỗi, dẫm phải cô rồi" Cảnh Nguyệt Hoa lắc đầu, ánh mắt vẫn trên màn hình ti vi.

Đổng Học Bân cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện chỗ Cảnh Nguyệt Hoa ngồi tuy rằng có khoảng cách nhất định với mình, nhưng hai chân thon dài đẹp của cô lại đều hướng về phía Đổng Học Bân, rất gần. Chính cái gọi là rượu vào gan lớn, càng đừng nói Đổng Học Bân vẫn là người ngang ngạnh, vừa uống uống, chính là to gan lớn mật ôm trời. Hắn nhìn nhìn Cảnh phụ mẫu ở đối diện và Cảnh Tân Khoa ở phía bên trái, thấy góc độ còn có thể, trong lòng nhất thời có tâm tư không đứng đắn.

Đổng Học Bân đưa tay xuống phía dưới cái bàn, bất động thanh sắc dò xét về phía trước.

Hổn hển một chút, trên tay lập tức truyền đến một cảm giác nhẵn mịn, là tất chân, Khu trưởng mỹ nữ hôm nay khó lắm mới mặc váy.

Chỉ thấy Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày một cái, nghiêng đầu hướng mặt Đổng Học Bân nhìn một chút, một giây, hai giây, cô không nói gì, ánh mắt lại thu lại quay đầu xem ti vi.

Đổng Học Bân được thể, dũng khí càng nhiều, đầu ngón tay rờ tới làn váy của Khu trưởng Nguyệt Hoa hạ tất chân xuống, trượt lên trên, chậm rãi sờ soạng đôi chân đẹp của cô.

Rờ rẫm, miết, xoa. Thân hình Cảnh Nguyệt Hoa cũng không nhúc nhích, nhìn không ra cảm xúc gì.

"Tiểu Đổng, làm sao vậy?" Cảnh mẫu nói: "Ăn thức ăn đi".

Đổng Học Bân vội chột dạ nói: "Dạ, dạ".

"Nếm thử món này đi, đây là món sở trường của dì đấy".

"A, cảm ơn dì "Đổng Học Bân cầm lấy đũa ăn một lần, nhất thời tán thưởng nói: "Rất thơm, canh này làm như thế nào vậy? Ngon tuyệt".

Cảnh Tân Khoa cười nói: "Món này của mẹ tôi thực sự là rất tuyệt".

Cảnh mẫu mặt mày hớn hở nói: "Chính là bỏ chút hồng núi, ngon thì ăn nhiều một chút".

"Vâng, để cháu tự mình gắp".

Đổng Học Bân ăn xong liền đặt đũa xuống, duỗi tay tiếp tục đặt ở trên đôi chân dài của Nguyệt Hoa, cuối cùng còn nhẹ nhàng đem làn váy trên đầu gối cô kéo lên trên, sờ càng lên cao, nắm lấy phần chân lộ ra phía trên tất chân, nhón lên một chút, buông ra, chỉ nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên, tất chân lại co dãn trở lại. Sau đó Đổng Học Bân lại đem tay vòng lại, kéo lên trên đùi nhẵn mịn của Nguyệt Hoa ở dưới bàn, một tay nhẵn nhịu và trơn mượt, khiến trong lòng Đổng Học Bân ngứa ngáy vô cùng, vừa không thương tiếc vuốt mấy cái.

Chờ tới lúc tay nghiện không sai biệt lắm, Đổng Học Bân cũng hiểu được chính mình có điểm không tốt, làm sao lại làm cái này.

Màn này ngoài Cảnh Nguyệt Hoa và Đổng Học Bân ra, tự nhiên không ai phát giác. Cảnh phụ mẫu đánh chết cũng không nghĩ Đổng Học Bân lại có thể có lá gan lớn như vậy, ở trước mặt bọn họ mà dám công khai đùa giỡn con gái họ.