Quyền Tài

Chương 710




Ngày tiếp theo.

Sáng sớm, hừng đông, mấy chú chim chóc ở ngoài cửa sổ thì thầm kêu lên.

Reng, reng, reng, reng, reng, tiếng chuông di động chuông báo thức trong phòng vang, rất dồn dập.

Bị đánh thức, Đổng Học Bân tiện tay tắt điện thoại, vừa mở mắt nhìn đồng hồ, bảy giờ sáng, lại quay đầu, liền thấy Khu trưởng Nguyệt Hoa vẫn còn ngủ say trong chăn, tiếng động lớn như vậy cũng không đánh thức cô, mí mắt cũng chưa động một chút, có thể thấy được tối hôm qua cô bị Đổng Học Bân gây tai họa thành bộ dáng gì rồi, ba giờ, hơn mười lần, ngẫm lại đều làm cho người ta kinh hồn kiếp vía, Đổng Học Bân đau lòng vì cô, trong lòng cũng nghĩ trước kia chưa từng có thỏa mãn như thế, trước kia mỗi lần trên giường đều là khoảng bốn mươi phút liền bại trận, khi nào phong độ như thế này chứ?

“Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa”.

“... Hả”.

“Tỉnh dậy, bảy giờ rồi”.

“...Hả”.

“Không phải chị nói để chuông báo bảy giờ sao?”

“... Ừm”.

Cảnh Nguyệt Hoa nhắm mắt lại, ừm vài tiếng, cũng không biết là nói mớ hay là tỉnh.

Đổng Học Bân biết nàng là thật sự quá mệt, cũng không thúc dục, lại để cho cô nghỉ ngơi cho tốt, vì thế đem chăn đắp lên người cô, cúi đầu hôn nhẹ vào tóc cô, cánh tay ôm quanh vòng eo Cảnh Nguyệt Hoa cọ cọ hai cái, liền ôm cô tiếp tục nằm. Khu trưởng ở khu Nam Sơn uy danh là mặt đen không người nào là không biết, hiện tại lại có thể bình an ôm mình ngủ như vậy, tâm tình Đổng Học Bân cũng tốt hẳn lên

Ước chừng hai mươi phút sau.

Thân mình Cảnh Nguyệt Hoa động đậy, ôm đầu hơi hơi mở mắt.

“Tỉnh rồi à?” Đổng Học Bân mỉm cười nói.

“... Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ hai mươi, dậy chưa?”

Cảnh Nguyệt Hoa ừm một tiếng, gỡ cái tay đang ôm eo mình, đưa tay chống dậy, muốn dậy, nhưng mới ngồi dậy được nửa lưng, miệng Cảnh Nguyệt Hoa lại hít một hơi, hết sức lực ngã trở về, cô nhíu mày đưa tay vào trong chăn sờ sờ đùi mình.

Đổng Học bân sửng sốt, “Làm sao vậy?”

Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt hơi trầm xuống, “... Chân đau, không có sức”.

“A” Đổng Học Bân vội hỏi: “Thật ngại quá, ngày hôm qua thật sự... Cái này, tôi giúp chị”.

Cảnh Nguyệt Hoa bị Đổng Học Bân kéo ngồi dậy, nhưng rất rõ ràng, khi cô nhấc chân xuống giường, có thể nhìn thấy đùi run run. Cảnh Nguyệt Hoa từ đầu đến đuôi vuốt tóc, hít hơi, chưa nói cái gì, quay lại nằm vào trong chăn, “Đưa di động cho tôi!”

“Đây” Đổng Học Bân lập tức đua điện thoại cho cô

Cảnh Nguyệt Hoa kéo chăn đắp lên mình, quay số điện thoại, cũng không biết gọi cho ai.

Đổng Học Bân nghe một bên, chỉ thấy điện thoại thông, Cảnh Nguyệt Hoa trầm giọng nói: “Tiểu Mã, tôi... Ừm, thân mình không thoải mái, buổi sáng tôi không qua nữa”. Thư ký Mã Lỵ cũng không hỏi nhiều, “Vậy được”.

Cảnh Nguyệt Hoa nghiêm túc nói: “Có chuyện gì thì cứ trực tiếp xử lý, có gì ngoài ý muốn thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi... cuộc họp thì bảo bọn họ hoãn đến buổi chiều... Ừm, cứ như vậy đi!”

“Vậy chị chú ý thân thể, tôi biết rồi”.

“Ừm, tắt máy đi”.

Đổng Học Bân cũng ghé lỗ tai vào bên cạnh điện thoại, nghe thấy được tiếng của Mã Lỵ.

Ngắt điện thoại, Cảnh Nguyệt Hoa quay mặt nhìn anh: “Anh nghe cái gì vậy?”

“Không có gì” Đổng Học Bân ho khan nói: “Không có nghe thấy gì”.

Cảnh Nguyệt Hoa không để ý tới hắn nữa, vỗ vỗ đầu, hít thở, ném điện thoại sang bên cạnh, nằm nhắm mắt lại.

Đổng Học Bân thân thiết nói: “Mệt mỏi thì nghỉ ngơi nhiều một chút, không được thì buổi chiều cũng đừng đi, nghỉ ngươi thật tốt rồi nói sau, việc kia, chuyện ngày hôm qua đều trách tôi, ép buộc quá hăng hái, thật xin lỗi” Thấy cô không nói lời nào, Đổng Học Bân chớp chớp ánh mắt nói: “Đúng rồi Nguyệt Hoa, ban đêm chị đáp ứng tôi chuyện này, hôm nay có thể làm hay không? Lúc ấy chị nói được rồi, không thể nói chuyện mà không tính toán gì hết” Thấy sau khi cô tỉnh dậy, rồi gọi trong điện thoại đều không có nói chuyện đó, Đổng Học Bân cảm thấy chính mình cần phải nhắc nhở cô một câu, đây chính là chuyện quan trọng.

Cảnh Nguyệt Hoa mặt nhăn nhíu mày, “Tôi nói cái gì?”

Đổng Học Bân chậc lưỡi một cái, “Chi cho văn phòng đường phố chúng tôi hai triệu, còn có chính sách duy trì phòng chống động đất giảm tai nạn”.

“Tôi cũng không nhớ rõ là đã đáp ứng anh! ” Anh mắt Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nhìn hắn, không thừa nhận.

“Tôi ngất!” Đổng Học Bân trừng mắt nói: “Không ngờ chị lại như vậy, nói được, như thế nào bảo thay đổi liền thay đổi? Lúc ấy chị nói cả ba tiếng được được được!”

Cảnh Nguyệt Hoa giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi chưa nói qua!”

“Nguyệt Hoa, chị như vậy là không có ý tứ”.

“Thừa dịp tôi yếu ớt... anh như vậy thì có ý tứ sao!?”

“Chị xem xem, chính chị cũng nói, dù sao chị cũng đáp ứng rồi, hài, tôi lúc đó chẳng phải không có biện pháp khác mới phải dùng đến hạ sách này, trong lòng chị chấp thuận nhưng khẩu nhí lại như thế này, tôi cũng chịu thua, nhưng chuyện phi phí và chính sách thì phải làm được, thật đấy” Câu nói lúc tôi nhất thời yêu ớt mà Cảnh Nguyệt Hoa nói làm cho Đổng Học Bân càng thêm xác định, tối hôm qua chính mình quả thật làm cho Nguyệt Hoa Khu trưởng sướng muốn chết được.

Cảnh Nguyệt Hoa lại không để một chút mặt mũi nào, nghiêm mặt nói: “Muốn cũng không được!”

“Là chính chị đồng ý”.

“Tôi lặp lại lần nữa! Tôi không đáp ứng!”

“ Dược được, chị chơi xấu”.

“Là ai chơi xấu? Là anh hay là tôi?”

Đổng Học Bân bị Cảnh Nguyệt Hoa bất cận nhân tình làm cho dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ chị ta thật sự là trở mặt, uống phí khí lực ban đêm của hắn, có điều Đổng Học Bân hiển nhiên không phải người có thể xem thường, thấy Cảnh Nguyệt Hoa không thừa nhận, hắn thu chăn lại, ném xuống giường, làm cho thân hình trắng trẻo vốn ở phía dưới lại bị lộ ra.

“Làm gì vậy!” Cảnh Nguyệt Hoa cau mặt.

“Chị thực sự không đáp ứng? Tôi đây cũng không khách khí?”

Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: “Vậy anh thử lại một lần xem!”.

Phân cao thấp có phải hay không? Đổng Học Bân trong lòng nghĩ, ngồi xuống, áp trên người Nguyệt Hoa Khu trưởng, nháy mắt nhìn ánh mắt cô “Tôi có thể thử?”

Cảnh Nguyệt Hoa mặt không chút thay đổi nhìn hắn, “Thử đi!”

Đổng Học Bân nhịn không được khích tướng, lập tức lấy ra chỗ áo mưa dùng thừa tối qua, lấy ra một cái cuối cùng, di chuyển đùi cô, lại một lần ở trên người Cảnh Nguyệt Hoa bắt đầu chiến đấu.

“A” Cảnh Nguyệt Hoa nuốt một ngụm khí lạnh, thân thể căng lên, sắc mặt liền thay đổi.

Đổng Học Bân ngay từ đầu đã hít hơi đấu khí với cô, nhưng làm là làm, cảm xúc cũng nhập vào, trong đầu tất cả đều là dáng vóc mê người của Khu trưởng Nguyệt Hoa.

“Kéo màn xuống!”

“... Không kéo”.

“Tôi bảo anh kéo màn xuống!”

“... Không kéo”.

Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt trầm xuống, đang muốn khiển trách cái gì, vòng eo căng lên, thân mình Khu trưởng Nguyệt Hoa giống như không chịu khống chế run lên, Cảnh Nguyệt Hoa theo phản xạ có điều kiện há miệng ra, đôi mắt đầy sương mù, giống không cần tiền mà hít từng ngụm khí lớn, mồ hôi trên đầu, trên người trên đùi liên tiếp không ngừng toát ra, thân thể lại xụi lơ xuống.

Lúc này mới chỉ chưa đến mười phút.

Trong lòng Đổng Học Bân biết tối hôm qua Cảnh Nguyệt Hoa đã hoạt động quá mức, thế cho nên sức chiến đấu giảm xuốngr õ ràng, cách lúc đi ngủ là ba giờ đến bây giờ mới được bốn tiếng.

Đổng Học Bân vừa thấy thế, cúi đầu hôn nhẹ miệng lên miệng cô nói, “Chị thật đẹp”.

Cảnh Nguyệt Hoa không nói lời nào, chỉ sốt ruột há mồm thở dốc, cũng nói không nên lời.

Dưới trời sáng như ban ngày thế này cùng Cảnh Nguyệt Hoa làm cái này, là lần đầu tiên của Đổng Học Ban, trong phòng rất sáng, mỗi một biểu tình của Cảnh Nguyệt Hoa, mỗi một bộ vị, mỗi một tấc da thịt, Đổng Học Bân đều thấy rõ ràng, hắn mười phần kích động, cái đó và kích động của thị giác không thể ngôn ngữ nói được, so cảnh tối lửa tắt đèn trên giường với việc nhìn rỗ đối phương như thế này, cảm giác rõ ràng càng kích thích hơn, Đổng Học Bân cũng bị dáng người đầy đặn của trưởng khu Nguyệt Hoa làm cho đầu óc mơ hồ choáng váng, cảm thấy trên thế giới có thân thể nào đẹp hơn thân thể này

Vừa mềm vừa ướt vừa trơn.

Cái tư vị đó không cần nói ra.

“Tôi nói trước đây là chị bảo tôi thử” Đổng Học Bân vỗ vỗ mình nói: “Đổi tư thế đi, tư thế này chán ngấy rồi”.

Cảnh Nguyệt Hoa gãi da đầu nhìn trần nhà, không nói gì

Đổng Học Bân chờ cô chầm chậm xoay lại bắt đầu làm.

Thận thể mềm mại của Cảnh Nguyệt Hoa vừa dần dần bình phục lại bắt đầu hô hấp liên hồi.

Đổng Học Bân rèn sắt khi còn nóng, “Chị nằm úp sấp đi, quỳ xuống, mau”.

Vốn chỉ là nói như vậy, tùy tiện thử một lần, ai ngờ Cảnh Nguyệt Hoa hất tóc, đã nghiêng người thật, hai tay bám lấy đầu giường, quỳ gối phía trước Đổng Học Bân, quay cặp mông mỹ miều về phía hắn.

Đổng Học Bân ngạc nhiên, trong lúc nhất thời cũng chưa kịp phản ứng lại, nhìn Nguyệt Hoa Khu trưởng lần đầu tiên phối hợp như vậy, hắn cũng không cân nhắc nhiều, lập tức kích động nắm lấy mông cô, ép cô từ phía sau.

Hai mươi phút sau.

Đổng Học Bân ôm Cảnh Nguyệt Hoa nằm trong chăn, thở hổn hển, cảm xúc vẫn là ở trong trạng thái rất phấn khởi, bảo Cảnh Nguyệt Hoa đổi tư thế nằm úp sấp, Đổng Học Bân nằm mơ cũng không có nghĩ tới, thực không dự đoán được Khu trưởng Nguyệt Hoa lại nghe lời như thế, tuy rằng là lúc thần trí của cô không rõ ràng, nhưng đây cũng là một bước đột phá rất lớn, mặt này của Khu trưởng mặt đen này không phải là ai cũng có thể nhìn thấy, nói ra sợ có người không tin.

Đổng Học Bân ghé vào lỗ tai cô nói: “Chuyện chi tiền này, rốt cuộc có được hay không?”

Cảnh Nguyệt Hoa mềm nhũn nằm ở đó, thở hổn hển nói: “Di động... đưa cho tôi... lấy!”

“Đây” Đổng Học Bân đưa tay, vội lấy cho cô.

Cảnh Nguyệt Hoa phủ ánh mắt, thở hổn hển, bấm một dãy số, “Alo, tôi... hô... cậu gọi điện cho Cục tài chính, bảo họ cấp văn phòng đường phố Quang Minh khoảng tiền một triệu rưỡi, gửi qua trước ngày mai”.

Mã Lỵ ở đầu bên kia kinh ngạc nói: “Văn phòng đường phố Quang Minh?”

“Làm như tôi nói đi!”

“được, tôi... lập tức làm”.

Điện thoại vừa ngắt, Đổng Học Bân nhịn không được mắt trợn trắng nói: “Không phải nói hai triệu sao?”

“Lấy cho tôi ly nước!” Cảnh Nguyệt Hoa đưa tay ném điện thoại, ôm đầu nhắm mắt lại, cả người đều tựa như không có cảm giác, “Một triệu rưỡi! Cần hay không!”

Một triệu rưỡi thì một triệu rưỡi.

Muốn bao nhiêu là bấy nhiêu.

Đổng Học Bân chui khỏi chăn lấy nước cho cô, “Vậy, cám ơn, đây, uống nhanh đi”.

Hoàn thành việc trong lòng, Đổng Học Bân cũng lộ ra vẻ tươi cười, không dễ dàng, tốt xấu cũng đã bắt được Khu trưởng Nguyệt Hoa.