Quyền Tài

Chương 62




Giữa trưa.

Nhà ăn.

Hôm nay món ăn chính là công hoa tỏi non xào thịt và rau hẹ xào trừng gà. tất cả xung quanh đều là ngửi thây vị khói dầu không tốt lăm. có phần sặc mùi. Sau khi ăn xong. Đổng Học Bân theo thường lệ ngồi xuống cùng hai người Đàm Lệ Mai Thung Tử, tới cái bàn nhỏ gần cửa sô bóng nhầy kia, bắt đầu ăn com. Mấu chốt nhất là đã định chuyện Từ Yên, nhưng cao hứng hiển nhiên quá sớm, nếu như ngoại trừ Từ Phó cục trưởng, lại không có người giúp mình nói chuyện, hắn cũng không cách nào cạnh tranh cùng hai người họ Quách.

Bước đầu tiên đi rất thuận lợi, bước thứ hai nên tiến công chiếm đóng ai?

Còn có không đến bốn ngày, Đổng Học Bân phải bắt lấy thời gian cuối cùng này để có thể nhiều tiến công chiêm đóng mây người thật nhiều quyền lực.

Sau khi ăn cơm trưa trở lại phòng tổng hợp, Đổng Học Bân phân tích thoáng qua thế cục trước mặt, cuối cùng lại tập trung hai mục tiêu, thứ nhất là Phó cục trưởng Dương Nhất Trung trình độ văn hóa thấp, hắn cũng là ủy viên Đảng ủy, hơn nữa mới điêu đến phân cục thành tây, hắn tựa như không có lân vào phe phái trong phân cục, là “người tự do”, nghe nói tại mấy lần hội nghị Đảng ủy đã từng diên ra, hắn lên tiêng đều khách quan hơn.

Thứ hai là Phó cục trưởng Lưu Hoa, quan hệ tổ chức nhân sự của hắn còn đang ở bộ quốc an, là tạm gìữ chức, nhắm chừng đi qua mây tháng nên triệu hôi về, người trẻ tuôi hơn, xử sự làm người phi thường đúng mực, nghe nói ở trên hội Đảng ủy cho tới bây giờ không phát ra ngôn luận mang tính thiên hướng, một “ người trong suốt”, hầu như không nhìn thấy hắn nói chuyện.

Ừm, hai người bọn họ!

Đổng Học Bân nghĩ xong, lập tức kéo bàn phím ra, đánh một trận răng rắc, viết bản thảo diễn thuyết tiếp theo cho Dương Phó cục trưởng. Ba giờ năm phút, bài phát biểu đơn giản đã viết xong, sau khi Đổng Học Bân kiểm tra trên dưới có từ nào khó hay không, đóng dấu đi ra, cầm lên lầu.

“Không phải bảo Tiểu Vương đi rồi sao? Cậu đi làm gì?”

“Dương Cục trưởng, tôi...”

“Như thế này, gọi Tiểu Vương tới cho tôi! Làm cái gì!”

Trong hành lang chỉ nghe thấy Dương Nhất Trung lại đang giáo huấn người, Đổng Học Bân không cho rằng quái lạ, đợi một lát tại chỗ cách đó không xa, thẳng đen lúc khoa viên vừa khóc vừa nghiêm mặt từ văn phòng Dưong Phó cục trưởng đi tới, Đổng Học Bản mới sửa sang quần áo, qua đó gõ cửa nói với Dương Nhất Trung, “Dương Cục trưởng, bài phát biểu lần trước ngài nói, tôi đã làm xong rồi”.

“A, là Tiểu Đổng à” Thải độ Dương Nhất Trung đối với Đổng Học Bân là không tệ, “Bản thảo tháng sau mới xử dụng, không vội”.

Đổng Học Bân nhẹ nhàng đưa cho hắn, “À, tôi sợ viết không tốt, muốn sớm đưa cho ngài nhìn xem, không được thì tôi lại sửa”.

“Lần trước cậu làm không phải rất tốt sao? Nào, đưa tôi xem” Dương Nhát Trung mở túi giây ra, rút ra vài tờ giấy A4 từ bên trong, nhanh chóng đọc, “...Ưm ừm, không tệ” Không bao lâu, hắn hài lòng gật gật đầu, nhét bán thảo vào trong một ngăn kéo, “Không cân sửa, dùng cái này đi”.

Đổng Học Bân ân cần nói: “Vậy ngài còn muốn văn kiện và tư liệu nào khác không?”

Dương Nhất Trung suy nghĩ, “...ghi chép hội nghị hội trưởng số 3, sắp xếp ra một phần rồi đưa cho tôi, sáu tháng cuối năm là được”.

“Được, trước khi tan sỡ tôi đưa cho ngài”.

Dương Nhất Trung nở nụ cười, “Không cần vội vàng như vậy, đúng rồi, phòng tổng hợp các cậu có hai người họ Quách... Quách gì vậy?”

Đống Học Bân sững sờ, “Ngài nói là Quách Phàn Vỹ và Quách Thuận Kiệt?”

"Đúng chính là hai người này” Dương Nhất Trang găi gãi chân mi, “Buổi sáng tôi gọi điện thoại đến phòng tổng hợp các cậu muốn phần tư liệu tuyên truyền vệ sinh, để một người đưa tới không được sao? Tại sao một người chân trước vừa đi người khác lại tới nữa rồi? cầm tư liệu vẫn giống nhau? Vào phòng làm việc của tôi còn lan ma lan man, cái này là hiệu suất công tác sao? Làm loạn! Lát nữa cậu trở về theo chân bọn họ nói, sau này chuyện cầm tư liệu là cậu đưa lên là được!”

Ha ha ha ha! Đáng đòi! Đổng Học Bân thìếu chút nữa cười ra tiếng, “Vâng”.

Quách Phàn Vỹ và Quách Thuận Kiệt khẳng định trứớc đó không nói với nhau, hai người đều vội vã muốn biểu hiện trước mặt lãnh đạo, lúc này mới làm ra việc hức đâu vào nhau. Trời cùng giúp ta rồi! Đề danh Phó Chủ nhiệm hắn là chỉ có ba người, ấn tượng Dương Nhất Trung đối với hai Quách không tốt, vậy hắn tám phần sẽ ủng hộ mình, dù sao mình dùng back do thám biết bí mật trình độ văn hóa Dương Nhất Trang thấp, từ đó ghi ra bài phát biểu hoàn mỹ, chuyện này đã khiển cho Dương Nhất Trung có hảo cảm đối với mình!

Một phiếu này hẳn là cũng không còn vân đề gì!

Tay cầm hai phiếu rồi!

Tan tầm.

Đổng Học Bân vừa sửa sang mấy thứ, chuẩn bị trở về gia, từ trên cửa số phòng tổng hợp thấy được bóng dáng Phó cục trưởng Lưu Hoa, hắn ba mươi lăm ba mươi sáu năm tuôi, đầu ngắn, kẹp lấy túi, đi đường khá chậm, nhưng mà tựa như là người tan tầm thứ nhất trong phân cục thành tây.

“Lưu Cục trưởng, về nhà hả!?” Dương Nhất Trung lớn giọng vang lẻn ở ngoài cửa sô, “Buổi tối đi một chút chứ?”

Lưu Hoa quay đầu đưa mắt nhìn Dương Nhất Trung mới từ trên lầu đi tới, cười cười, “Lần sau đi, có chút việc”.

Dương Nhất Tnng cũng không có cái gì ngoài ý muôn, sau khi nói xong, một trước một sau ra khỏi đơn vị.

Bên này, mấy người đi không sai biệt lắm, Đàm Lệ Mai cợt nhả nói: “Lưu Cục trưởng vẫn hạ thấp như vậy!.”.

Thung Tử nghĩ ngờ nói: “Tại sao hạ thấp?”

Hai Quách vừa đi, Đàm Lệ Mai nói chuyện cũng không còn cố kỵ, “Anh ngốc sao? Lưu Cục trưởng đen cái phân cục này đã hơn một năm, anh thấy Lưu cục ăn cơm cùng một chỗ với ai chưa? Anh gặp qua Lưu cục cùng lãnh đạo nào có giao tình chưa? Lưu cục bình thường từ lúc sớm đi làm, vào cửa phòng làm việc, một ngày cũng không mở ra một lân, thậm chí ăn cơm buôi trưa cũng không ăn ở nhà ăn, để cho cửa phòng làm việc buổi trưa mỡ lại, vậy nhất định là lúc tan việc, nhìn thời gian tương đổi chuẩn”.

Đổng Học Bân ở một bên dựng thắng lỗ tai lắng nghe.

“Còn nữa, từ trước đến nay Lưu Hoa khi họp cục hay Đảng ủy đều không lẻn tiếng, gặp được việc điều chinh nhân sự phải phát biểu ý kien đầu phiếu thì hắn cùng một mực bỏ quyền phiêu, gìống như không có lần nào ngoại lệ, cho tới bây giờ đều là cúi đầu từ khi hội nghị bắt đầu đên châm dứt, cho dù bị Diêm Cục trưởng diêm danh, hắn lên tiêng cùng phi thường qua loa, tựa như tới chỗ này tạm gìữ chức chính là muốn mạ vàng, gìông như không muốn lần vào sự tình khác”

Đàm Lệ Mai ngâm lại nói: “Hơn nữa gìống với thiết diện Diêm Cục trưởng của chúng ta, Lưu Cục trưởng không dễ tiếp xúc lắm, ngày lễ ngày tết đừng nói Trung Hoa yên hay rượu Mao Đài, chính là một quyển sách một cái bút cũng không thu”.

Đổng Học Bân sừng sờ, “Phải không?”

Ăn tết đưa cá đưa rượu ở trong cơ quan là tương đôi sự tình bình thường, không thu lại là không bình thường.

Đàm Lệ Mai đem ánh mắt buôn bực chuyên hướng Đổng Học Bân, “Còn không phải sao, lúc tôi vừa tới không biết, năm trước thì còn ngốc nghếch cầm chai rượu đen nhà Lưu Hoa tặng lễ, kêt quả Lưu Cục trưởng đên cửa cũng không đẻ cho ta tiến vào, nói thẳng câu ‘mang thứ đó đi’, đóng cửa, khiến cho tôi quá khó xử, hài, đừng nói nữa đừng nói nữa”.

Đổng Học Bân gật đầu một cái, sau khi nói bóng nói gió hỏi Đàm Lệ Mai sô nhà Lưu Hoa, Đổng Học Bân như có điêu suy nghĩ xoay người trở vê nhà.

Hắn cũng rõ ràng Lưu Hoa không dễ tiếp xúc, nhưng cơ hội không phải đợi, mà là phải tranh thủ.

Bất kể nói như thế nào, buổi tối tất phải đen nhà Lưu Hoa gia một chuyển, cố gắng có thể tìm tới cửa khâu đột phá?