Quyền Tài

Chương 583




Buổi sáng chín giờ nhiều.

Khu Nam Sơn, một chỗ hẻo lánh ngoài hoa viên.

Cayenne phanh gấp dừng lại ở chỗ này, cửa xe vừa mở ra, Đổng Học Bân từ cửa lái xe bước xuống, gấp gáp ôm Ngu Mỹ Hà chui vào ghế sau.

"Đừng, Tiểu Bân, đừng ở trong xe."

"Không sao đâu, ở đây không có người, nhanh."

"Thật không được, đừng, tôi cầu xin cậu."

"Vậy đi gia thuộc viện của tôi? Hay là đi khách sạn?"

"Cũng không được, bị thấy không tốt."

"Cho nên, ở đây không người, một chổ rất thích hợp, nhanh."

Đổng Học Bân ôm lấy chị Ngu, môi hôn vào cổ cô ấy, trên mặt, đuôi lông mày, lỗ tai, khiến cho chị Ngu nóng mặt không ngớt, muốn đẩy ra hắn, rồi lại không dám dùng quá nhiều sức, ỡm ờ từ chối, con mắt liên tiếp nhìn ngoài cửa sổ xe. Đột nhiên, hai tay Đổng Học Bân bỗng với vào váy trong Ngu Mỹ Hà, không đợi cô ấy kịp phản ứng, một cái quần lót màu trắng đã bị Đổng Học Bân lột xuống, vung tay, ném qua bên cạnh, sau đó cũng không cởi váy cô ấy, chỉ hất cái vấy lên.

"A."

Ngu Mỹ Hà cắn cắn môi, rốt cục đỏ mặt cúi đầu, không hé răng, bất quá hai tay vẫn cầm lấy váy che mặt, cố gắng chống cự.

Đổng Học Bân sờ sờ trên đùi trắng bóng của cô ấy, cẩn thận tán thưởng một phen.

Ngu Mỹ Hà càng không thể chịu được, lắc lắc hai chân né tránh một chút, "Đừng nhìn."

"Nhìn có sao đâu, đều là vợ chồng cả rồi."

"..."

Đổng Học Bân biết da mặt cô ấy mỏng, cũng không choc nữa, cúi đầu ghé vào trên người cô ấy, hôn lên môi đỏ rực của cô ấy, "Chị Ngu, chị thật đúng là càng ngày càng gợi cảm."

"... Không có."

"Sao không có? Quá có chứ."

"Thật sự không có."

"Ha ha, còn khiêm tốn, tôi cởi quần áo nha?"

"..."

"Được chưa?"

"... Ừm."

Thấy chị Ngu đồng ý, Đổng Học Bân mới cởi sạch sẽ, đem hai chân nở nang của chị Ngu ôm ở trong lòng, bắt đầu lăn qua lăn lại.

Mười phút...

Hai mươi phút...

Nửa giờ...

Cayenne lắc lư trên mặt đất.

Chị Ngu rất dễ thỏa mãn, Đổng Học Bân vừa “làm việc” với cô ấy mười phút, Ngu Mỹ Hà đã kích động che miệng lại, thất thanh la "Trời ơi trời ơi " lắc đầu như điên với Đổng Học Bân, con mắt ướt ướt, hình như rơi nước mắt, toàn thân trên dưới đều tê tái, đợi đến lúc nửa giờ, cả người chị Ngu đã mềm thành một đống. Cái này tự nhiên khiến cho Đổng Học Bân rất có cảm giác thành tựu, nếu như đổi lại Huyên di, Đổng Học Bân chắc phải bận việc nửa giờ mới có thể đối phó Cù Vân Huyên, lỡ như trạng thái không tốt nói không chừng ngược lại sẽ bị Huyên di đối phó.

Sau một lúc lâu.

Ngu Mỹ Hà hai má đỏ ửng thở hồng hộc nằm sấp trên ghế, thân thể mềm nhũn một chút khí lực cũng không có, cuối cùng để dành được một ít sức, Ngu Mỹ Hà cật lực rút ra một tấm khăn giấy lau lau thân thể, vò thành một cục ném ra cửa sổ xe, sau đó kiểm quần lót về, một lần nữa mặc vào người, thả váy xuống chỉnh sửa lại, nhìn ngoài cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.

Đổng Học Bân cũng mặc quần áo, đưa tay từ phía sau ôm cô ấy, hôn nhẹ giọt nước còn lưu lại trên khóe mắt cô ấy, "Sao còn khóc?"

Ngu Mỹ Hà mặt đỏ hồng, "Không có."

"Nước mắt còn kìa, nhìn đi, chứng cứ nè."

"... Tôi, tôi cũng không biết." Ngu Mỹ Hà không thừa nhận.

"Chị không biết ai biết? Nói mau, sao lại rơi nước mắt?"

"... Không có."

Đổng Học Bân cười ha ha, biết đây là phản ứng sau của cô ấy, cảm thấy chọc rất vui, kéo tay cô ấy đến gần, "Nào, ngồi lên đùi tôi."

Ngu Mỹ Hà nhăn nhó một chút, nhưng vẫn ngồi xích qua.

Đổng Học Bân xoa bóp cặp đùi của cô ấy, đẫy đà trắng noản, xúc cảm thật tốt, vừa sờ vào liền có chút yêu thích không buông tay được, không nhịn được vuốt một cái từ trên xuống dưới, "Gọi điện thoại kêu chị lên, cũng không cho chị làm chính sự, xin lỗi, nếu như chị tức giận thì mắng tôi vài câu, bất quá tôi thật sự nhớ chị nhớ đến điên rồi, chờ Thiến Thiến có thành tích thi tốt nghiệp xong, hai người nhanh chóng dọn tới thành phố đi, một ngày không nhìn gặp chị trong lòng tôi rất khó chịu, muốn chị mỗi ngày ở bên cạnh tôi, lúc nhớ chị là có thể đến gặp chị." Đổng Học Bân biết chị Ngu dễ dụ, cho nên hắn nhanh chóng dỗ ngon dỗ ngọt, mà hắn quả thật cũng muốn chị Ngu.

Nghe vậy, trong mắt Ngu Mỹ Hà hiện lên vẻ hiền lành, đem đầu tựa ở trên vai Đổng Học Bân, cúi đầu ừ một tiếng.

"Được rồi, mấy giờ rồi?" Đổng Học Bân hỏi.

Cô ấy nhìn thời gian, "Mười giờ, cậu nên đi làm đi, cậu đi đi, tôi, tôi ngồi xe trở về."

"Như vậy sao được." Đổng Học Bân ôm thật chặt lưng của cô ấy, "Ngày hôm nay không đi làm, dù sao cũng không có chuyện gì, tôi ở cùng với chị."

“Không cần, công tác quan trọng hơn, tôi không sao." Cô ấy đứng lên muốn đi, không muốn làm lỡ công tác của hắn.

Đổng Học Bân một tay kéo cô ấy quay về trên đùi, ôm nói, "Không được đi, chị vất vả lắm mới tới một lần, ngày hôm nay nói cái gì tôi cũng phải cùng chị đi dạo vòng quanh thành phố." Một cú điện thoại từ xa kêu người ta tới, lăn qua lăn lại xong rồi cho người ta ngồi xe trở về, Đổng Học Bân cũng không thiếu đạo đức như vậy, có thể hắn đoán không ra tâm tư của Tạ Tuệ Lan, đoán không ra tâm tư của Cù Vân Huyên, nhưng tâm tư của Ngu Mỹ Hà Đổng Học Bân vẫn có thể nắm chắc.

Ngu Mỹ Hà tựa hồ thật sự rất dễ thỏa mãn, trên thân thể cũng vậy, trên tinh thần cũng vậy, Đổng Học Bân mới nói nói mấy câu, Ngu Mỹ Hà đã mơ mơ màng màng, ngọt n gào ừm một cái, trở tay cũng ôm lấy hắn, còn lấy cho hắn một điếu thuốc, dùng cái bật lửa mồi thuốc cho hắn, còn cầm khăn giấy ở lòng bàn tay để cho hắn gạt tàn thuốc, cho dù là vợ thật, thì cũng không săn sóc được như cô ấy.

Điều này làm cho Đổng Học Bân vô cùng cảm khái, phụ nữ tốt như vậy đi chổ nào tìm, "Chị đừng bận, ngồi nghỉ ngơi một chút, trong xe có gạt tàn rồi."

Ngu Mỹ Hà mấp máy miệng, vẫn đem khăn giấy đặt ở trong tay.

"Chị làm vậy, tôi đau lòng lắm."

Cô ấy lúc này mới buông khăn giấy xuống, ngồi xuống chỉnh sửa lại áo sơ mi cho Đổng Học Bân, sau đó lại xoa chân cho hắn, một lúc cũng không chịu ngồi yên, "... Gần đây công tác có bận không?"

Đổng Học Bân thoải mái, cả người trên dưới đều cực kỳ thả lỏng, "Cũng được, tính chất công tác của khu phố là như vậy, rãnh rỗi tương đối nhiều, chuyện lớn thì không có gì, còn chị, hai tuần nay làm gì thế?"

Ngu Mỹ Hà nói: "Cùng Thiến Thiến xem sách, bình thường không có chuyện gì."

"Được rồi, chúng ta đi chỗ nào đây?"

"Ở đâu cũng được."Bóp chân xong, Ngu Mỹ Hà lại xoa bóp vai cho hắn.

"Vậy đi shoping đi, mua chút quần áo cho chị và tiểu Thiến Thiến?"

"Không cần đâu, có nhiều rồi, lần trước cậu mua cho hai mẹ con chúng tôi còn chưa kịp mặc."

"Vậy đi xem phim? Gần đây hình như có mấy bộ phim nước ngoài hay lắm."

Ngu Mỹ Hà đỏ mặt nói: "... Tôi, tôi xem không hiểu."

Đổng Học Bân đổ mồ hôi, mới nhớ tới cô ấy không có đi học, đừng nói tiếng nói trong phim điện, sợ là phụ đề cũng không nhận ra đầy đủ, "Vậy hai ta cũng không thể ngồi ở chổ này mãi được?"

Cuối cùng thương lượng nửa ngày cũng chưa nghĩ ra đi chỗ nào, nói đi chỗ nào Ngu Mỹ Hà đều tựa hồ không nguyện ý, Đổng Học Bân coi như nhìn ra tới, chị Ngu đây là không muốn đi, dự định cùng mình ở trong xe trò chuyện tâm sự. Vậy trò chuyện đi, thật ra Đổng Học Bân cũng lười cử động, để cho chị Ngu xoa xoa chân, bóp bóp vai, đùa giỡn cô ấy, không có chuyện gì hạnh phục hơn so với cái này.

Mười phút...

Nửa tiếng đồng hồ...

Một tiếng...

Hai người chị một câu tôi một câu trò chuyện với nhau.

Xung quanh đây rất hẻo lánh, đã lúc này rồi mà cũng không có người đi qua, Đổng Học Bân không khỏi âm thầm nhớ kỹ nơi đây, trong lòng nói lần sau sẽ đến đây tiếp, phong thuỷ thật tốt.

"Tiểu Bân." Ngu Mỹ Hà bỗng nhiên kêu hắn, "Cậu chờ một chút."

"Làm sao vậy?" Đổng Học Bân nhìn cô ấy, chỉ thấy cô ấy lấy ra một sợi thước dây, "Làm gì vậy?"

Ngu Mỹ Hà ôn nhu nói: "Tôi ở nhà cũng không có việc gì, đúng lúc chị hàng xóm có một máy may, ngày hôm qua tôi mượn về, tôi muốn may cho cậu một bộ quần áo, đo người cho cậu trước, lần trước có đo qua, bất quá tôi thấy cậu gần đây hình như hơi gầy, còn phải đo lại một lần nữa."

Thời đại này còn ai tự may quần áo cho mình nữa?

Đổng Học Bân cười khổ nói: "Cần gì phải làm vậy, mệt mỏi chị, mua một cái không được sao."

"Vậy không giống." Ngu Mỹ Hà cắn cắn miệng, hơi chớp chớp mắt, "Cậu, ừm, nếu như cậu không thích tôi sẽ không làm."

"Không có." Đổng Học Bân lập tức đổi giọng, "Chị làm cái gì tôi cũng đều thích, làm đi, đo đi, có cần cởi quần áo ra không?"

Ngu Mỹ Hà rốt cục cũng lộ ra nụ cười, "Không cần cởi."

Ngực, lưng, chiều cao, Ngu Mỹ Hà đo rất cẩn thận, sau đó lấy bút ghi lại, cẩn thận bỏ vào trong túi, "Xong rồi."

Tay nhỏ của cô ấy đặt ở trên đũng quần của Đổng Học Bân, cái cảm giác kia vô cùng tốt, Đổng Học Bân đã nghiện rồi, "Đo tiếp đi, đo luôn chân đi."

"Đều đo xong rồi."

"Lỡ như không chính xác thì sao, đo lại một lần nữa đi."

Ngu Mỹ Hà ừ một cái, cầm thước dây đo chân cho hắn.

Đổng Học Bân đương nhiên không ôm tâm tư tốt như vậy, vài lần qua đi mà hắn còn nói không chính xác, thẳng thắn cởi quần ra, khiến cho khuôn mặt chị Ngu nóng lên, ánh mắt trốn tránh.

"Nào, đo lại đi."

"... Sớm đo xong rồi."

"Thước đo không chính xác." Đổng Học Bân ghé vào lỗ tai cô ấy dày mặt nói: "Lần này dùng miệng đo đi."

Ngu Mỹ Hà cũng người từng trải, đầu óc tuy rằng không thông minh, nhưng không ngốc, vừa nghe lời này liền biết Đổng Học Bân có ý gì, cái cổ càng đỏ lên.

"Nhanh."

"..."

Một lát sau, Ngu Mỹ Hà vẫn không thể từ chối, tựa hồ chưa bao giờ từ chối yêu cầu mà Đổng Học Bân đề cập qua, chị Ngu ngẩng đầu nhìn ngoài xe, lúc này mới nhẹ nhàng ngồi chồm hổm ở trong xe, cảm thấy có chút không thoải mái, cô ấy đổi tư thế ngồi thành quỳ, miệng hơi mở một ít, đem đầu lưỡi để trên môi, đỏ mặt chậm rãi cúi đầu.

Mười phút sau.

Đổng Học Bân thoải mái tựa vào ghế.

Ngu Mỹ Hà dùng tay che miệng nhanh chóng xoay người, hoang mang đi tìm khăn giấy.