Quyền Tài

Chương 577




Buổi chiều.

Nắng gắt như lửa.

Tổ khảo sát đi rồi, công tác kính lão mô phạm tạm thời hơi thả lỏng, cũng không có chuyện gì để Đổng Học Bân làm, nhiệm vụ cần bố trí đã bố trí xuống phía dưới, chuyện còn lại cũng là đợi danh sách thông qua, cho nên thứ bảy chủ nhật cộng thêm hai ngày làm việc liên tục Đổng Học Bân thật sự có chút mệt mỏi rã rời, ăn cơm xong, khi nghỉ trưa hắn trực tiếp cho mình nghỉ phép, lái xe chậm rãi đi ra khỏi cơ quan, chuẩn bị tìm một hồ bơi, vì trời quá nóng rồi.

Hắn còn chưa quen thuộc đối với khu Nam Sơn, lái xe theo đường lớn tìm một hồ bơi vô mục đích, lúc này, điện thoại ném trên ghế vang lên.

Đổng Học Bân cũng không thấy dãy số, đưa tay tiếp máy, "Xin chào, ai vậy?"

"Sao? Quên số của lãnh đạo cũ luôn rồi à? Ha ha." Là giọng của một người phụ nữ.

"A, là chị Từ, trời, tôi làm sao mà dám quên số của chị, đang lái xe, không có nhìn số."

Từ Yến cười nói: "Tên nhóc cậu, tới thành phố tiền nhiệm bao nhiêu lâu rồi, cũng không biết mời chị Từ ăn một bữa cơm, quên chị Từ rồi sao?"

Đổng Học Bân vội hỏi: "Tuyệt đối không dám, ngài không biết thôi, hai ngày cuối tuần tôi đều tăng ca, bận đến nổi đầu óc choáng váng."

"Đừng quá khổ cực, làm việc cũng phải chú ý nghỉ ngơi, ừm, ngày hôm nay có rãnh hay không?"

"Ngài đã lên tiếng, không rảnh cũng phải rảnh." Đổng Học Bân chạy chậm lại, cười nói: "Hiện tại cũng được, hay là buổi tối tôi mời ngài ăn?"

"Tôi cũng nghỉ phép một ngày, hôm nay nghỉ ngơi, ừm, nếu cậu không bận chuyện khác, hiện tại qua tìm tôi?"

"Được, đi gia thuộc viện của ngài hay là hẹn chổ khác?"

"Tới gia thuộc viện quốc an đi, đã ở khu Nam Sơn, tôi cho cậu địa chỉ." Dứt lời Từ Yến hỏi: "Cậu lái xe gì?"

"... Cayenne."

"Chiếc Mercedes đâu? Lại đổi xe?"

"Ha ha, đổi lâu rồi."

"Được rồi, cậu lái xe chậm một chút, không cần phải gấp gáp."

Buông điện thoại, Đổng Học Bân ghi nhớ lại địa chỉ mà Từ Yến vừa nói, sau đó nhấn ga, chạy thẳng qua.

Nửa giờ sau.

Phía sau ngõ nhỏ của phố bên cạnh, một tiểu khu rất không bắt máy tiến vào tầm mắt của Đổng Học Bân, bên trong tiểu khu hình như chỉ có một toà nhà, cũng không phải mới xây, hình thành sự đối lập với khu thương nghiệp và hiện đại hoá tiểu khu xa hoa cách đó không xa, người không biết khẳng định không rõ ràng ở đây cũng gia thuộc viện cục quốc an của thành phố Phần Châu, hơn nữa còn là cơ quan nhà nước quan trọng, đại viện thị ủy bình thường đều ở khu Tây Bình, gia thuộc viện khu Nam Sơn bọn họ cũng có, nhưng không nhiều lắm mà thôi.

Xe đến gần, bảo vệ cửa nhìn chiếc Cayenne một cái rồi mở cửa cho vào.

Đổng Học Bân rõ ràng là Từ Yến đã gọi điện thoại cho bảo vệ cửa, nếu không một nơi nhạy cảm như chổ này với chức vụ chủ nhiệm văn phòng đường phố như hắn cũng không có khả năng tiến vào.

Một toà nhà, tầng sáu.

Leng keng, leng keng, Đổng Học Bân nhấn chuông cửa.

Cạch, cửa mở, một người mỹ phụ trung niên mang theo nụ cười không nhanh không chậm mở cửa "Tới rồi à?" Nghiêng người để cho hắn vào nhà, đóng cửa lại.

"Chị Từ, trên đường có mua chút đồ, cho nên tới hơi trể."

"Cậu làm cái gì thế, chị của cậu cũng không thiếu gì, mua làm chi?"

"Đã lâu không gặp ngài, tôi không thể tới không tay được, buổi tối tôi còn chuẩn bị ăn cơm với chị, không đem đồ tôi làm sao đến đây."

"Ha ha, không nói nhiều nữa, được rồi, tùy tiện ngồi đi."

Không biết vì cái gì, Từ Yến ngày hôm nay mặc đồ vận động, lớp vải quần bó sát người làm cho phần mông trở nên căng cứng, trên thân một cái áo thun ngắn tay, tóc được buột cao lên, dưới chân không mang dép, mà là một đôi giày vận động, làm Đổng Học Bân nhìn quen mắt, len lén ngắm tư thái đầy ắp của cô ấy, với độ tuổi như Từ Yến, dùng từ đẹp để hình dung có thể không đúng, nhưng phong vận thì phải nói là vẫn rất mặn mà, ở sâu trong nội tâm Đổng Học Bân có chút suy nghĩ không nhịn được đối với cô ấy, bất quá vừa nghĩ đến chị Từ người ta đã hơn bốn mươi rồi, Đổng Học Bân liền vội vàng đè ép cái ý niệm này trong đầu, ho khan một tiếng. Từ Yến là người hắn rất tôn kính, hắn có thể đi lại thuận buồm xuôi gió ở trong thể chế như vậy, cũng là nhờ lúc trước Từ Yến ở phân cục quốc an Thành Tây giúp đỡ không ít, cho nên Đổng Học Bân nghĩ rằng mình có tâm tư đối với cô ấy như vậy thật sự có chút không phải, không nói nên lời được.

Không bao lâu sau, hai ly trà lạnh được mang lên.

Đổng Học Bân uống một ngụm, toàn thân nhất thời mát mẻ, "Chị Từ, ngài tìm tôi có phải là có việc?"

Từ Yến cười cười, " Sao thế? Không có việc gì thì không thể tìm tên nhóc cậu à?"

"À, không phải ý đó." Đổng Học Bân cười gượng nói.

Từ Yến ngồi ở bên cạnh cười vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, "Chuyện thì có, bất quá cũng không nhiều lắm, chủ yếu cũng là chị của cậu ở nhà một mình không có việc gì, muốn tìm người để trò chuyện.”

Đổng Học Bân cười nói: "Vậy ngài tìm đúng người rồi, trò chuyện là nghề của tôi mà, ngài muốn trò chuyện cái gì."

Từ Yến bắt chéo chân, mông lớn đẫy đà càng nhích đến gần Đổng Học Bân một ít, "Làm việc trước, hay vừa làm vừa trò chuyện?"

Làm việc? Lời này khiến cho Đổng Học Bân có chút mặt đỏ, luôn cảm thấy có nghĩa khác “ Cái này … ngài là?"

"Lần trước ở huyện Đại Phong, không phải cậu nói lúc rảnh rỗi sẽ dạy tôi luyện tập công phu sao? Nào, hai ta đấu thử với nhau, cậu cũng chỉ điểm cho tôi." Từ Yến vỗ bờ vai của hắn, đứng lên, "Quần áo cũng thay xong rồi, phòng cũng dọn dẹp, cậu có cần thay đồ không?" Lần kia ở huyện Đại Phong Đổng Học Bân một mình đấu với quyền đạo đại sư Hàn Quốc, Từ trưởng phòng quả thật có nói với hắn qua, bất quá lúc đó không có thời gian, không ngờ rằng chị Từ cũng không phải thuận miệng nói, tám phần là trong nội bộ quốc an có khảo hạch các loại rồi.

Đổng Học Bân sảng khoái nói: "Tôi không cần thay, bất quá ngài nên thủ hạ lưu tình."

Từ Yến chỉ chỉ hắn, "Sức chiến đấu của cậu tôi còn không biết sao? Lời này hẳn phải là tôi nói với cậu, với tôi mà cậu còn khiêm tốn cái gì? Đi, vào phòng này."

Trong thòng nhỏ.

Trong phòng không có giường, trên mặt đất là sàn nhà bằng gỗ, được dọn dẹp rất sạch sẽ, cũng rất rộng rãi.

Vừa vào đến, thấy Từ Yến đang sửa soạn lại quần áo trên người, "Thuật bắn súng xạ kích thật ra không thành vấn đề, trước đây có luyện qua, vẫn không tồi, bất quá vài chục năm trước toàn làm văn phòng, công phu cũng giảm xuống mất rồi, nào, để chị của cậu tìm xem cảm giác, nếu không sau này có nhiệm vụ đột phát, cái thân già này của chị sẽ chịu không nổi."

Đổng Học Bân nịnh hót nói: "Ngài lão cái gì, ngài đây là khoẻ mạnh."

"Đàn ông bốn mươi là khoẻ mạnh, đàn bà bốn mươi chính là bã đậu."

"Không thể nào!" Đổng Học Bân xấu hổ, hắn hoài có phải là chuyện gọi món ăn của mình trên tiệc cưới đã bị Từ Yến biết, vội nói tránh đi: "Vậy luyện với ngài cái gì?"

"Một chiêu chế địch đi."

"Được."

"Cẩn thận, chị của cậu sẽ không nương tay đâu đấy?”

"Đến đây đi."

Vừa dứt lời, tròng mắt vốn yên lặng của Từ Yến bỗng nhiên thay đổi, lao vù đến trước một bước, chụp lấy cánh tay của Đổng Học Bân. Đổng Học Bân thật ra không coi là gì, Từ trưởng phòng là lãnh đạo cũ của hắn, hắn từ chưa thấy qua chị Từ cục đánh đấm gì, cũng không nghĩ là mạnh, dù sao cũng là một người hơn bốn mươi tuổi, còn là phụ nữ, nhưng Đổng Học Bân thì sao? Thanh niên trai tráng khoẻ mạnh, chẳng lẽ đánh không lại cô ấy? Cho nên Đổng Học Bân căn bản sẽ không chuẩn bị dùng back và stop làm bừa, năng lực thực chiến bản thân của hắn cũng không tồi.

Nhưng sau một giây thì Đổng Học Bân liền hối hận!

Từ Yến vốn định đấu cứng đối cứng một chút, vì vậy trốn cũng không trốn, khi Từ Yến chụp lấy cánh tay hắn, Đổng Học Bân mới bắt đầu phát lực, nhưng mà đã chậm chút, Đổng Học Bân trong nháy mắt cảm thấy cả người nhẹ hẳn đi, cũng không biết vì sao, thân thể đột nhiên bay lên, đầu óc nhất thời choáng váng, rầm một tiếng, phía sau lưng liền truyền đến xúc cảm đau đớn, trong chớp mắt đã bị Từ Yến ném cho nằm trên mặt đất!

Cái đệch!

Không phải chứ!?

Khí thế lạnh thấu xương của Từ Yến hơi thu lại, cười nói: "Không đánh nghiêm túc với tôi?"

Đổng Học Bân từ trên sàn nhà đứng lên, nói: " Cái này mà ngài còn gọi công phu giảm xuống? Ngài trước đây có luyện qua đánh nhau sao?"

"Ha ha, mấy năm đầu lúc mới vừa vào quốc an từng có huấn luyện trong phương diện này, không phải đánh nhau, cơ bản cũng là một chiêu chế địch, luyện qua một ít."

Đổng Học Bân rốt cục thu hồi khinh thường chi tâm, nghĩ rằng không thể để cho cô ấy ném ngã nữa, mất mặt lắm.

"Tiếp tục?"

"Được."

Ánh mắt Từ Yến lại thay đổi trở lại, rất khó tưởng tượng một người phụ nữ làm công việc văn phòng vài chục năm lại có thể lộ ra ánh mắt có sát khí như thế, hai người lại một lần nữa giao thủ với nhau!

Ui da!

Đổng Học Bân đau đớn hô một tiếng, lại là trong nháy mắt bị Từ Yến ném ngã!

Thật sự là rất nhanh! Đổng Học Bân ngay cả một chút phản kháng cũng không làm được! Sau khi chớp mắt mấy cái vẫn nằm trên mặt đất như cũ, toàn thân đều phát ra đau đớn.

Từ Yến lắc đầu nói: "Tên nhóc cậu nghiêm túc cho tôi một chút được không? Cố ý nhường tôi?"

Trời đất! Anh em đã đem hết toàn lực rồi đấy! Đây là sức chiến đấu gì chứ! Cái thân thủ này còn cần tôi dậy? Ngài đang nói giỡn sao!

Trước giờ Đổng Học Bân đều tỏ ra khiêm tốn, nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ rằng, Từ Yến lại còn có thể khiêm tốn hơn nữa!

Cái thân thủ này còn nói là không được?

Vớ vẫn quá đi thôi! Năm ba người đàn ông có lẽ cũng không chạm được vào người của chị nữa là!

Bất quá Đổng Học Bân cũng rất có tinh thần bồi luyện, cười khổ đứng lên, tiếp tục cùng Từ Yến luyện tập. Thật ra Đổng Học Bân nếu muốn quật ngã Từ Yến, mặc dù thân thủ cô ấy lợi hại như vậy, nhưng mười người như cô ấy hiển nhiên cũng không phải là đối thủ của Đổng Học Bân, quan trọng là cái này không có ý nghĩa, chị Từ đây là muốn khôi phục trạng thái, tìm một người thử tay, cho nên Đổng Học Bân có gan đánh ai ném ai, thì hắn cũng không có can đảm đánh chị Từ.

Ba lần...

Năm lần...

Mười lần...

Đổng Học Bân một lần rồi lại một lần bị té lăn quay trên sàn nhà.

Khí lực của Từ Yến không tính là lớn, hẳn là kém hơn Đổng Học Bân không ít, nhưng không có nghĩa là yếu hơn, Đổng Học Bân nếu như không dựa vào BACK cùng các loại thủ đoạn, chỉ bằng vào thực lực của chính mình thật đúng là không thể làm gì được Từ Yến, một mình đối mặt đúng là kiên trì không được, loại sức chiến đấu này Đổng Học Bân rất ít gặp qua, nhất là còn hiện ra trên người của một mỹ phụ trung niên, khiến cho ấn tượng của Đổng Học Bân đối với Từ Yến nhất thời chuyển biến.