Quyền Tài

Chương 543




Giữa trưa.

Phòng làm việc Văn phòng đường phố Quang Minh.

“Nghe nói sao? Chủ nhiệm mới đánh người!”

“Đánh người? Sao có thể chứ?”

“Tiểu Từ vừa nói với tôi, chính mắt hắn nhìn thấy!”

“Tôi cũng nghe nói vậy. Đổng Chủ nhiệm một mình đánh hai mươi sáu người!”

“Anh thôi đi, lừa ai chứ? Là thật hay là giả?”

“Lừa anh làm gì. Lúc đó thương hộ cầm gậy gộc và dao bao vây người văn phòng đường phố chúng tôi, đánh cho không ít người bị thương, kết quả Đổng Chủ nhiệm tức giận, xắn ống tay áo lên đem cả đám đánh cho nằm sấp hết. Tiểu Từ, qua đây! Tiểu Từ, cậu nói cho họ nghe!”

“Nói cái gì chứ. Lúc đó tất cả mọi người đều xem đến choáng váng”.

“Có chuyện như vậy thật sao?”

“Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể sai được sao?”

“Tôi ngất. Chủ nhiệm mới của chúng ta trước đây làm gì chứ? Không phải cán bộ cục Chiêu thương sao? Sao có thể đánh như vậy?”

“Nghe nói Đổng Chủ nhiệm trước kia từng làm qua Công an. Đúng rồi, mọi người còn nhớ chuyện đánh hổ cứu người ở vườn bách thú thành phố ta không?”

“Biết, TV cũng có chiếu mà! Tôi nhớ ra rồi!”

“Trên TV nói, đánh cho hổ Đổng Bắc bỏ chạy hình như là Đổng Cục trưởng cục Chiêu thương huyện Duyên Đài. Chủ nhiệm của chúng ta trước đây không phải là cán bộ cục Chiêu thương huyện Duyên Đài hay sao?”

“Là Đổng Chủ nhiệm?”

“Nhất định là hắn. Nếu không nhất định không thể có sức chiến đấu như thế này. Hổ Đông Bắc cũng bị người ta một mình đánh cho bỏ chạy, nói gì đến hai mấy con người”.

“Đổ mồ hôi, anh không nói thì tôi cũng không nghĩ đến, chắc là đúng như vậy!”

“Người này đúng là có thể làm. Sức chiến đấu của Chủ nhiệm mới chúng ta cũng quá dọa người!”

Những câu nói như vậy truyền từ trên xuống dưới văn phòng đường phố Quang Minh, hầu như chỉ trong thời gian một buổi chiều, đến nhân viên văn phòng đường phố đang nghỉ ngơi ở nhà cũng không ai không biết Chủ nhiệm mới phẫn nộ mà đánh thương hai mấy thương hộ làm trái pháp luật? Còn chuyện anh hùng năm ngoái đánh hổ ở vườn bách thú? Tin tức liên quan đến lãnh đạo văn phòng đường phố, hơn nữa còn liên quan đến chủ nghĩa anh hùng cá nhân thường truyền rất nhanh, mọi người trò chuyện rất say sưa, ngay cả dân chúng dưới các xã khu nhắm chừng qua vài ngày đều có thể nghe tiếng.

Lầu phụ.

Văn phòng Bí thư.

Chu Diễm Như đi đến gõ cửa: “Chủ nhiệm!”

Đổng Học Bân nhìn thấy cô quan tâm hỏi: “Không phải đã phê chuẩn cho cô nghỉ rồi sao? Đi bệnh kiểm tra chưa?”

“Chỉ là sau lưng hơi sưng một chút, không có việc gì”.

“Như vậy cũng phải kiểm tra một cái, không chăm sóc cơ thể tốt thì làm sao làm việc?” Đổng Học Bân hỏi: “Mấy người Vu Chủ nhiệm bị thương thế nào?”

Chu Diễm Như cười khanh khách nói: “Chủ nhiệm, hôm nay thiệt thòi cho ngài nhiều, nếu không phải ngài chặn đám người kia thì chúng tôi đều không xong rồi. Bây giờ mọi người cơ bản đều không ai bị thương gì nặng cả. Vu Chủ nhiệm chân hơi bị trật một chút, còn một người bị thương ở chân và rách ở bả vai, bây giờ đang ở bệnh viện, bị thương nặng nhất một đồng chí công an, bị rách chân, đã ở bệnh viện điều trị rồi, tình huống hoàn hảo”.

Đổng Học Bân gật gật đầu: “Buổi chiều tôi sẽ đi bệnh viện xem thế nào? Tình hình dỡ bỏ thế nào rồi?”

Chu Diễm Như nói: “Lão Mạnh ở lại đó chỉ huy, đang liên lạc với các ban ngành liên quan để dỡ bỏ mười mấy hộ xây dựng vi phạm. Chỉ còn công tác thu dọn thôi, còn thái độ của các thương hộ và dân cư thì vẫn không ổn định cho lắm. Tôi nghe Mạnh Chủ nhiệm nói có người ồn ào đã tố cáo lên khu”.

“Tố cáo cái gì?”

“Tố cáo văn phòng đường phố chúng ta đánh người!”

Đổng Học Bân mỉm cười: “Bọn họ khi cầm gậy gộc với dao đánh thương chúng ta, thì là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ không cho chúng ta phòng vệ một chút sao? Chỗ nào có đạo lý như vậy? Tố cáo? Cho bọn họ đi tố cáo. Tôi còn món nợ chưa tính toán xong với mấy người họ. Đánh người của tôi, chuyện không dễ dàng cho qua như vậy!”

Chờ Chu Diễm Như đi, Đổng Học Bân cầm điện thoại gọi điện cho Sở trưởng Bành Cương.

“Lão Bành, anh bị thương thế nào rồi?”

“Hài, chút xíu chuyện ấy mà, chỉ là như kiến cắn mà thôi, ha ha”.

Đổng Học Bân cũng cười nói: “Không sao là tốt rồi, nhưng chuyện bên ngõ Liễu Hạng cũng chưa thể coi như là xong. Không thể để cho các đồng chí của chúng ta phải chịu uất ức không, anh đem người tập trung lại, Tiết Quý và mấy tên côn đồ kia, còn có chủ tiệm may và chủ cửa hàng ăn sáng. Dù sao thì họ cũng động thủ đánh người của chúng ta trước, không được bỏ qua một người nào, bắt về cơ sở. Nên kết án thì kết án, nên giam giữ thì giam giữ, phạt tiền cũng phải theo mức cao nhất”.

Bành Cương cũng không nuốt xuống khẩu khí này: “Tôi rõ ràng, lập tức đi làm!”

Lần này Bành Cương không thể qua loa, cũng làm tốt chuẩn bị thừa nhận áp lực của khu. Lần này nhóm người Tiết Quý và thương hộ nhất định phải nghiêm trị, nếu không còn gì là pháp luật nữa.

Đổng Học Bân giao nhiệm vụ cho từng người, để có thể hoàn thành công tác này.

Vì chuyện buổi sáng, hiệ tại văn phòng đường phố đã có chút lực ngưng tụ, ngay cả những cán bộ Cảnh hệ như Bành Cương và Quách Minh Phong cũng nhanh chóng chấp hành chỉ thị của Đổng Học Bân. Lúc nguy cấp dầu sôi lửa bỏng, Đổng Học Bân không chút e ngại đứng ra vì bọn họ chặn gậy gộc, bảo vệ tất cả họ an toàn, hiện tại loại này thời điểm này còn bàn cái gì quan niệm môn hộ, bàn cái gì đấu tranh phe phái, vậy quá không thức thời rồi.

Cùng lúc đó, ảnh hưởng của chuyện này đã dần lan rộng.

Cửa đại viện khu ủy, mười mấy thương hộ phẫn nộ có tổ chức đã chận lại cửa lớn khu ủy, trên mặt từng khối xanh từng khối tím bọn họ giận không thể át đối với bên trong hô lớn.

“Chúng tôi tìm lãnh đạo khu!”

“Có còn vương pháp nữa không? Đánh người dân chúng tôi? Bắt người dân chúng tôi?”

“Chủ nhiệm Văn phòng đường phố Quang Minh đánh người, giết người rồi! Đây là loại cán bộ quốc gia gì?”

“Bảo lãnh đạo khu đi ra đây! Cho chúng tôi một câu trả lời!”

“Sa thải họ Đổng! Nếu tố cáo với khu không được chúng tôi sẽ tố cáo lên thành phố! Thành phố không được chúng tôi sẽ tố cáo lên tỉnh! Không tin là không có chỗ nào giải quyết chuyện này cho chúng tôi!”

“Đúng! Cách chức hắn!”

“Nghiêm trị hung thủ!”

Tiếng hét của mười mấy con người rất to, hầu như tất cả mọi người trong tòa nhà văn phòng chính phủ khu đều nghe thấy. Rõ ràng là chuyện chỉnh đốn các công trình xây dựng vi phạm bên văn phòng đường phố Quang Minh đã có vấn đề lớn.

Buổi chiều.

Đổng Học Bân đang ở bệnh viện số hai khu thăm nhân viên văn phòng đường phố bị thương. Reng reng reng, một số điện thoại lạ gọi đến cho hắn.

Đi ra ngoài hành lang nghe máy: “Alo, ai vậy?”

Đầu bên kia truyền đến một giọng mười phần mạnh mẽ: “Tôi Ngô Lượng, Ủy ban kiểm tra kỉ luật”.

Ngô Lượng? Thường ủy khu ủy khu Nam Sơn? Bí thư Ủy ban kiểm tra kỉ luật?

Đổng Học Bân lập tức nói: “Ngô Bí thư, ngài khỏe!”

Ngô Lượng thanh âm trầm thấp nói: “Từ cử cáo nhận được của quần chúng, Đổng Chủ nhiệm, anh tới Ủy ban kỷ luật một chuyến!”

Đổng Học Bân sắc mặt có chút khó coi, Ủy ban kỉ luật tìm mình? Là ý gì? Muốn tra tôi?

Buông di động, Đổng Học Bân nói một tiếng với Chu Diễm Như, sau đó trong ánh mắt lo lắng của Chu Diễm Như lên xe rời khỏi bệnh viện số hai.

Ủy ban kỷ luật.

Một văn phòng trên lầu hai.

Ngô Lượng mặt bình tĩnh ngồi sau bàn làm việc, nhìn thấy Đổng Học Bân đi vào, trên mặt hắn cũng không quá tốt: “Văn phòng chính phủ khu ủy bị người dân ngăn chận, quần chúng tố cáo văn phòng đường phố Quang Minh các anh trong quá trình giải tỏa các công trình xây dựng vi phạm đã đánh thương người dân, có chuyện này không?”

Đổng Học Bân nói: “Có, nhưng…”

Ngô Lượng ngắt lời anh: “Các anh có còn chút tổ chức kỉ luật gì hay không? Đánh người? Anh là chủ nhiệm chỉ huy như thế nào? Anh có biết hành vi của các anh ảnh hưởng xấu tới bên khu như thế nào không? Anh có biết ẩu đả với dân chúng là hành vi như thế nào không?”

Đổng Học Bân nhíu mày nói: “Ngài không thể hiểu tình huống lúc ấy, chúng tôi…”

Ngô Lượng ngắt lời hắn lần thứ hai: “Tôi không cần hiểu! Tôi chỉ biết là các anh đánh người dân bị thương! Bây giờ mười mấy người địa phương đang bao vây đại viện khu ủy, đang muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi kìa!”

Nghe vậy, Đổng Học Bân có chút phiền nói: “Tôi nói với Ngô Bí thư, lời này của ngài là có điểm thiếu công bằng. Tình hình của chúng tôi lúc đó, khu đã cho người tìm hiểu qua chưa? Không sai, là tôi đánh người, nhưng trong chuyện này văn phòng đường phố chúng tôi không có làm gì sai hết! Bên khu chỉ nhìn thấy bọn họ bị thương, thấy chúng tôi đánh người, thấy quần chúng đến tố cáo nhưng khu có nhìn thấy các bộ và nhân viên công tác bên chúng tôi cũng bị thương không? Thấy những người miệng nói là dân chúng kia cầm gậy gộc và cả dao tấn công chúng tôi không? Dân chúng? Đám người đó chính là một lũ phần tử tội phạm!”

Ngô Lượng tức giận nói: “Anh tính tình cũng lớn quá nhỉ?”

“Ngô Bí thư, không phải tôi ồn ào với ngài, tôi chỉ nói sự thật! Nếu thật sự là người dân bình thường, chúng tôi bảo đảm không có chuyện mắng chửi đánh người. Nhưng bọn họ thì không phải! Bọn họ là những người kinh doanh trái phép, cho thuê nhà trái phép! Cầm dao bao vây người văn phòng đường phố chúng tôi! Chúng tôi muốn tránh, bọn họ chặn đường không cho chúng tôi đi. Bây giờ chúng tôi có ba đồng chí nằm ở bệnh viện số hai kìa! Tình huống đó khu có thấy không? Như thế nào liền một mực chắc chắn là trách nhiệm của chúng tôi? Lẽ nào bọn họ cầm dao chém cán bộ chúng tôi, chúng tôi phải cởi quần áo cho họ chém? Chúng tôi phải cười ha ha với họ?”

Ngô Lượng đập bàn tức giận: “Có rất nhiều cách để xử lý, có nhất thiết phải ra tay với quần chúng không?”

Ngươi con mẹ nó thật đúng là nói thì dễ hơn làm!

Đổng Học Bân phát hỏa: “Sự tình xảy ra như thế nào, tôi nói một câu thì không rõ ràng, nhưng lúc đó, xung quanh còn rất nhiều người dân đứng xem, cán bộ và nhân viên của chúng tôi cũng thấy, khu có thể không biết nhưng có thể đi xuống hỏi một câu, hỏi ai cũng được. Ngô Bí thư, tôi chỉ hỏi ngài một câu: Sinh mạng của người dân thì là sinh mạng, còn sinh mạng của nhân viên công tác văn phòng đường phố chúng tôi thì không là sinh mạng hay sao? Nếu có người dân cầm dao đến chém đồng chí của Ủy ban kỉ luật, ba mươi mấy người bao vây người của Ủy ban kỉ luật, tôi không tin là người của Ủy ban kỉ luật sẽ không có phản kháng gì! Đưa cổ cho người ta chém sao? Không có chuyện đó đâu. Chúng tôi cũng như vậy! Đó là người của tôi! Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ an toàn cho tất cả bọn họ”.

Ngô Lượng bị hắn làm cho tức giận mà cười nói: “Anh nói cũng hùng hồn đầy lý lẽ nhỉ?” Ngô Bí thư nhìn Đổng Học Bân nói.

“Khu rốt cuộc là có ý gì? Phần tử phạm tội cầm dao, cầm gậy đả thương người! Như thế nào chúng tôi phòng vệ một chút thì là sai? Khu lý không vì nhân viên công vụ chúng tôi mà lo lắng! Lại ngược lại đi giúp đỡ những phần tử phạm tội kia? Pháp luật quốc gia là định cho ai!?”

Ngô Lượng không phải là người không thấu tình đạt lý, liền rõ ràng bên trong có khả năng thực sự có chuyện bọn họ chưa có hiểu rõ ràng, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Chuyện cụ thể thế nào nói lại một lượt cho tôi nghe”.