Quyền Tài

Chương 490




Một ngày…

Hai ngày…

Ba ngày…

Việc thành phố Phần Châu tổ chức hội chiêu thương, giới thiệu các hạng mục đầu tư ở Tokyo cũng đã hoàn tất.

Buổi trưa quay trở lại khách sạn, Đổng Học Bân gọi La Hải Đình, Trương Phàm và Vu Thụy đến mở một cuộc họp nhỏ

La Hải Đình ngồi trên ghế sopha cầm quyển sổ ghi chép nói với Đổng Học Bân: “Lần này chúng ta đã tư vấn một cách cụ thể các hạng mục của huyện chúng ta cho khoảng mười lăm nhà đầu tư Nhật Bản, trọng điểm vẫn tập trung ở một số các hạng mục công nghiệp, tạm thời vẫn chưa ký kết hạng mục nào hết, nhưng có hai công ty tỏ vẻ vào khoảng giữa năm sẽ đến huyện chúng ta khảo sát, xem thái độ của đổi phương, hẳn là có thể tranh thủ một chút”.

Trương Phàm và Vu Thụy cũng lần lượt báo cáo công việc mà họ phụ trách

Không ký kết được hạng mục nào, đây cũng là kết quả đã được dự đoán từ trước, Đổng Học Bân có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì quá lớn. Mặc dù vài thị khu cũng có thu hoạch, ký kết được sáu bảy cái hạng mục, nhưng cũng đều là do họ đã khảo sát qua từ năm ngoái, sang bên này mở hội Chiêu thương cũng chỉ là một hình thức tạo thế, bằng không mới ba bốn ngày thời gian, mặc dù người khác có nhìn trúng hạng mục của ngươi, không có khảo sát thực địa qua, không có đã làm nhiều phương diện công tác, số tiền đầu tư lớn như vậy cũng không có khả năng nghe ngươi nói không không liền đầu cho ngươi. Cho nên theo góc độ này xem, huyện Duyên Đài có thể cùng hai thương nhân Nhật bản liên lạc đến khảo sát, đã tính là không tệ rồi.

“Lần này mọi người vất vả rồi.” Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, “Mấy giờ mấy bay cất cánh?”

Trương Pham nhìn đồng hồ trên tay mình: “Khoảng mười hai giờ trưa nay, vẫn còn ba tiếng nữa”.

“Lãnh đạo thành phố cũng đi chuyến này?”

“Hình như các lãnh đạo bay chuyến mười rưỡi, bây giờ chắc cũng đã ra sân bay rồi”.

“Tốt, vậy tan họp” Đổng Học Bân cười nói: “Mọi người quay về dọn dẹp một chút đi, có chuyện gì về nước nói sau”.

Hội Chiêu thương đã kết thúc, cần phải về nước rồi, thời gian được sắp xếp rât chặt chẽ. Có điều bọn La Hải Đình và Trương Phàm cũng không có gì oán giận, thời gian này họ cũng có không ít thời gian đi dạo chơi rồi, so với công tác cục Chiêu thương ở huyện Duyên Đài không được đi muộn không được về sớm thì bên này cũng tương đối thanh nhàn, Đổng Học bân cũng không để cho ba người bọn họ phải quá vất vả, bon hộ chỉ cần luân phiên nhau mỗi ngày một người chịu trách nhiệm khu vực chiêu thương của huyện Duyên Đài, còn hai người khác sẽ hoạt động tự do, có thể đi dạo, mua sắm, thăm quan, Đổng Học Bân sẽ không quản.

Khó khăn lắm mới có một lần xuất ngoại, cần gì phải quá nghiêm khắc làm gì.

Kết quả là làm cho ba người bọn La Hải Đình, Trương Phàm và Vu Thụy có thể đi chơi rất vui vẻ, hầu hết các danh lam thắng cảnh ở Tokyo đều đến thăm qua. Mỗi lần nghĩ đến nhân viên của các cục Chiêu thương khác đều nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ thì Trương Phàm và Vu Thụy đều cảm thấy vô cũng cảm khái. Họ cảm thấy có một người lãnh đạo như Đổng Cục trưởng đúng thật là may mắn, những người khác thì mệt gần chết, vốn định là kết thúc hội Chiêu thương mới có thể đi chơi, kết quả là vé khứ hồi cũng đã định sẵn, một chút thời gian để đi chơi cũng không có, lần đi đi công tác nước ngoài cũng như không.

Còn bọn họ thì sao?

Ăn cơm mua sắm đều được chi trả không nói, mỗi ngày còn được bảy tám giờ hoạt động tự do, tìm đâu ra một lãnh đạo tốt như vậy chứ?

Một giờ sau.

Xe bus đưa đón nhân viên đã đến cửa khách sạn đón bọn họ tới sân bay

Đổng Học Bân thu dọn hành lý xong, xuống trả phòng, nhìn ra cửa khách sạn đã thấy mấy chục người của cục Chiêu thương thành phố Phần Châu ở trên xe.

Đang định qua đó thì đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.

“Đổng Cục trưởng” Liễu Thành Long cười gật đầu với hắn: “Hôm nay cậu bay rồi à? Sao nhanh vậy?”

Đổng Học Bân ừm một tiếng: “Chuyện đã xong, cũng đã không ít ngày”.

“Ngày mai tôi mới bay, vộn định trưa nay mời cậu ăn một bữa cơm, nhưng bây giờ xem ra không có cơ hội rồi” Liễu Thành Long lấy điện thoại ra nói: “Đúng rồi, tôi chưa biết số điện thoại của cậu, chúng ta trao đổi số điện thoại đi, khi nào về nước tôi sẽ gọi cho cậu mời cậu ăn cơm, còn phải cám ơn cậu nữa”.

“Ngàu quá khách khí, hai ngày trước đã cám ơn rồi, nhấc tay mà thôi”.

Hôm đó Đổng Học Bân nói chuyện với ông ta khoảng nữa giờ, biết Liễu Thành Long là người của tổng công ty điện lực, hình như là lãnh đạo gì đó, nhưng chức vụ cụ thể là gì thì Đổng Học Bân cũng không tiện hỏi, mỗi người có một đường đi riêng, nghĩ vậy Đổng Học Bân thấy cũng cần giao tiếp qua lại, nên liền cho hắn trao đổi số điện thoại

“Không làm trễ giờ ra sân bay của cậu nữa, về nước tôi sẽ liên lạc”.

“Được, hẹn gặp lại”.

Đổng Học Bân liền xoay người đi ra chỗ xe bus, Liễu Thành Long lấy ví tiền ra quầy làm thủ tục.

Bỗng nhiên có một đôi tình nhân cũng đi đến quầy tiếp tân làm thủ tục đăng ký, người con gái không cẩn thận huých tay vào Liễu Thành Long, Liễu Thành Long buông tay, ví tiền rơi xuống đất, người con gái vội vàng cúi đầu dùng tiếng Nhật xin lỗi, Liễu Thành Long cười khoát khoát tay, tỏ vẻ không có gì. Ví tiền rơi xuống văng ra, rơi đúng dưới chân Đổng Học Bân.

Thấy thế, Đổng Học Bân thuận thế ngồi xổm xuống giúp ông ta nhặt ví tiền lên, khi vô tình nhìn vào trong ví, thấy trong ví có một tấm ảnh, Đổng Học Bân rất ngạc nhiên, ngẩn người ra một lúc!

Trong ảnh là một nam một nữ, nhìn rất thân thiết, giống như là vợ chồng.

Ảnh này tám phần là được chụp mười mấy năm về trước, Liễu Thành Long so với bây giờ trông trẻ hơn rất nhiều, cũng không có nhiều nếp nhăn như vậy.

“Ô, cảm ơn cậu” Liễu Thành Long nhận lấy ví.

Đổng Học Bân hít một hơi: “Đây là…”

“Bức ảnh này à? Ha ha, đây là vợ trước của tôi, cậu biết cô ấy?”

“…Không biết, nhưng mà nhìn rất quen”.

“Có thể cậu đã gặp qua cô ấy, vợ trước của tôi cũng làm việc ở Phần Châu, làm trong Ngân hàng”.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Đổng Học bân vẫn thấy có cái gì đó không yên tâm, Ngay cả khi bọn La Hải Đình và Trương Phàm cầm hành lý đi đến trước mặt mà cũng không biết.

“Cục trưởng?”

La hải ĐÌnh và Vu Thụy có chút hồ nghi.

Bức ảnh kia làm cho Đổng Học Bân bị đánh sâu vào thật sự quá lớn!

Bây giờ hắn mới nghĩ ra tại sao nhìn Liễu Thành Long lại quen đến thế, ánh mắt của ông ta, đôi tai của ông ta, quả thực rất giống một người mà hắn đã quen, cứ như là từ một kuôn đúc ra, nếu chuyện này có thể nói là trùng hợp thì ngườ phụ nữ trong bức ảnh kia tuyệt đối không thể trùng hợp được, khuông mặt của người phụ nữ kia, hàng lông mi, cái mũi, môi, ánh mắt… có đến tám phần giống với người mà Đồng Học Bân biết, thậm chí nếu nhìn kỹ, có thể tưởng rằng đó là cùng một người!

Ngu Mỹ Hà!

Vợ trước của Liễu thành Long lại có tưởng mạo rất giống với Ngu đại tỷ!

Việc này…trong lòng Đổng Học Bân hơi chấn động, hắn nhớ rất rõ trước kia đã từng xem qua bức ảnh chụp cha mẹ của Ngu Mỹ Hà, không có một chút nào đẹp như Ngu đại tỷ cả, sau đó chính Ngu Mỹ hà nói với Đổng Học Bân rằng cô là do bố mẹ nhặt về nuôi, cũng không biết cha mẹ đẻ của mình là ai, Đổng Học Bân cũng hứa sẽ giúp cô tìm cha mẹ đẻ của mình, nhưng người thì đông như thế, cho nên mãi vẫn không tìm được chút manh mối nào cả.

Hiện tại…

Đổng Học Bân hít một hơi thật sâu, lẽ nào là bọn họ sao?