Quyền Tài

Chương 474




Cổ Nghiêm nằm viện!

Tin tức này đã được xác nhận, những người tham gia hội Chiêu thương lần này đều rất tức giận!

Tôn Thụ Lập và La Hải Đình cũng như tất cả các cán bộ trong phòng Chiêu thương đều vô cũng phẫn nộ, nằm viện sao? Sớm không nằm, muộn không nằm lại chọn đúng lúc này để nhập viện. Lúc đầu Cổ Nghiêm ngươi lời thề son sắt, hứa này hứa kia, nhìn thấy thành tích là hai mắt sáng lên, bây giờ vừa thấy hội Chiêu thương gặp sự cố, thấy mình là người phải gánh trách nhiệm là đã bỏ chạy? Bỏ mặc kệ? Đem những chuyện phiền não này trút lên đầu người khác sao? Ngươi có điểm đảm đương hay không!

Chẳng ai ngờ được rằng Cổ Nghiêm lại dùng cách nằm viện để trốn tránh trách nhiệm!

Nhưng ngươi có thể trốn được sao?

Quả thật, nếu Cổ Nghiêm tiếp tục chủ trì hội Chiêu thương, chỉ có sáu nhà đầu tư đến dự thì đúng thật là quá mất mặt, nhưng bên Hướng Bí thư vẫn sẽ có trách nhiệm ủng hộ hắn làm việc, trách nhiệm như thế nào sau này sẽ định luận sau. Nhưng hiện tại ngươi không nói năng gì, trực tiếp đi nhập viện, trước đó trong cuộc họp thường ủy, Hướng Bí thư đã trực tiếp chỉ định ngươi đến, lại còn khẳng định năng lực làm việc của ngươi, bây giờ ngươi nằm viện, cái này chẳng phải đã mang Bí thư huyện ủy ra mà đùa giỡn sao? Chẳng phải là làm cho mọi người huyện Duyên Đài, thậm chí làm cho lãnh đạo trên thành phố đều nhìn Hướng Bí thư mà chê cười sao!

Nhập viện ngay trước ngày khai mạc sao?

Cổ Nghiêm đây là đem tất cả mọi người đùa giỡn!

Trong một gian phòng họp của khách sạn Hương Dật, Hướng Đạo thiếu chút nữa bị Cổ Nghiêm làm cho tức giận đến hồ đồ, lấy điện thoại gọi cho Cổ Nghiêm!

Tít tít tít, tít tít tít… không có người tiếp máy!

Lại gọi thêm một lần nữa, điện thoại vẫn có tín hiệu nhưng lại không có người tiếp máy!

Tạ Tuệ Lan cũng đánh một cuộc điện thoại cho Cổ Nghiêm, cuối cùng đành cau mày buông điện thoại xuống, “…Loạn rồi!” Tạ Tuệ Lan tức giận nói: “Hướng Bí thư, tôi thấy Cổ Nghiêm không những không có năng lực làm việc, hắn cũng chẳng có cái nhìn đại cục gì hết, thời điểm quan trong như thế này mà còn trốn trách, bỏ mặc tất cả mọi chuyện sao? Hắn đã từng tham gia hội Chiêu thương chưa hả? Chính quyền huyện đã toàn lực ủng hộ hắn tổ chức hội Chiêu thương, nhưng hắn thì sao? Không những làm mọi chuyện loạn hết lên, bây giờ lại còn nhập viện? Rốt cuộc hắn muốn làm gì, làm cái gì chứ?”

Hướng Đạo mặt mũi đã muốn mấy hết, vừa rồi trước mặt Tạ Tuệ Lan và Tào Húc Bằng Hướng Đạo vẫn kiên quyết ủng hộ Cổ Nghiêm, khẳng định năng lực làm việc của hắn ta, kết quả lại bị Cổ Nghiêm chơi một vố, “Sức khỏe của Cổ Nghiêm không được tốt, uống quá nhiều rượu nên đang phải nằm viện để truyền dịch, hắn cũng đâu muốn nằm viện lúc này đâu”.

Tạ Tuệ Lan nhìn ông ta nói: “Những cán bộ của phòng Chiêu thương đều đang ở dưới kia tiếp đón các nhà đầu tư, người của chính quyền huyện cũng đang bận rộn giúp đỡ, Cổ Nghiêm thân là người phụ trách hội Chiêu thương, vậy mà lúc này anh ta còn có thời gian để đi uơng rượu sao? Là hội Chiêu thương quan trọng hay là uống rượu quan trong hơn đây? Anh ta thật đúng là giác ngộ tốt!”

Tào Húc Bằng lúc này cũng bị Cổ Nghiêm làm cho phát cáu.

Muốn nói Cổ Nghiêm không phải là đang giả bênh ư? Đến cả người Hướng hệ như Tào Húc Bằng cũng không thể tin, chứ đừng nói gì những người khác.

Hướng Đạo đã tức giận đến cực điểm, lần này Cổ Nghiêm đã làm hắn uất đến tận cổ, hầu như tương đương là trước mặt mọi người mặt hung hăng cho Hướng Đạo một cái tát! Quá độc ác!

Cùng lúc đó.

Tại bệnh viện Nhân dân huyện

“Cổ Cục trưởng, mau tỉnh lại”.

“Ừm… ô…”

“Nghe tôi nói, tỉnh lại”.

Trong một phòng bệnh, Đổng Học Bân nhìn Cổ Nghiêm đang nằm say bất tỉnh nhân sự trên giường bệnh, một bên tay đang truyền dịch, càng nhìn lại càng giận.

Trước đó mấy phút, Đổng Học Bân cũng được tin Cổ Nghiêm nhập viện, ngay lập tức đi nghe ngóng và được biết hắn cũng nằm ở bệnh viện nhân dân huyện, liền lập tức chạy đến, liền nhìn thấy một màn như vậy. Đỏng Học Bân cũng cho rằng hắn ta giả bệnh, cảm thấy Cổ Nghiêm thật là quá khốn kiếp, thấy thành tích thì đến, vừa thấy hội Chiêu thương khó có thể tổ chức tốt thì lại nhập viện? Muốn tẩy sạch trách nhiệm sao? Sai lầm gì cũng không muốn nhận? Ngươi là loại người nào vậy!

Chỉ có chút phân lượng này mà muốn đến chiếm thành tích của tôi?

Cút con mẹ mày đi!

Đổng Học Bân nhất thời tức giận, trừng mắt lên quát: “Cổ Nghiêm! Đừng có giả bệnh nữa! Nhanh đứng dậy chô tôi”.

Trên giường, Cổ Nghiêm vẫn mơ mơ hồ hồ, trông miệng còn lẩm bẩm cái gì đó, hình như đúng là đang say rượu, bất quá Đổng Học Bân vẫn muốn kiểm tra xem có đúng là hắn say thật hay không

“Đổng Cục trưởng” Đằng sau có một nhân viên công tác huyện ủy đi tới, đây cũng chính là người đưa Cổ Nghiêm nhập viện.

Đổng Học Bân quay đầu lại hỏi: “Nói cho tôi biết, chuyện sao lại như thế này?”

Người kia cười khổ: “Ta cũng trùng hợp đi một nhà hàng phía tây ăn cơm, sau đó gặp Cổ Cục trưởng, lúc đó hình như Cổ Cục trưởng đang ăn cơm với một nhà đầu tư, nói chuyện hạng mục gì đó, hình như nói cái gì đó về kim ngạch, tôi thấy có vẻ Cổ Cục trưởng rất coi trọng việc này, ừm, có điều, đến lúc chúng tôi ăn cơm xong, Cổ Cục trưởng cũng đã uống say nằm ngục xuống bàn, nhà đầu tư kia thấy chúng tôi quen biết với Cổ Cục trưởng, nên bảo chúng tôi đưa cục trưởng đến bệnh viện”.

Đổng Học Bân hơi ngẩn ra: “Nhà đầu tư nào? Cậu biết không?”

“Tôi không biết” Người kia lắc đầu, nhớ lại rồi nói: “Hình như nói giọng bắc kinh”.

Không đúng! Bên trong khả năng có chuyện! Đổng Học Bân trong lòng vừa động, xua tay bảo đi người nọ đi, nghiêng đầu xem xét Cổ Nghiêm.

Nhà đầu tư Bắc Kinh??

Không phải là Tuệ Lan tìm người dến chơi bọn Cổ Nghiêm và Hướng Đạo đấy chứ?

Đổng Học Bân không phải kẻ ngốc, càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể là như vậy, để Cổ Nghiêm đi đến bước này, cho dù là trình độ chính trị của Cổ Nghiêm không cao, những cũng chẳng phải là quá thấp, hắn không thể nào không biết rằng, nếu bây giờ mà trốn tránh trách nhiệm có nghĩa là sẽ đắc tội với tất cả mọi người? Cho dù hoãn nhất thời, nhưng chờ Cổ Nghiêm xuất viện khẳng định sẽ bị truy cứu trách nhiệm, chính mình đều có thể suy nghĩ cẩn thận, Cổ Nghiêm hắn liền hẳn là rõ ràng, như vậy còn có thể nằm viện?

Đổng Học Bân lập tức nhắn cho Tạ Tuệ Lan một cái tin nhắn, hỏi xem có đúng nhà đầu tư kia là do nàng tìm đến không.

Một phút sau, tiếng chuông tin nhắn vang lên, Tạ Tuệ Lan nói: Anh đúng là không ngốc chút nào, ha ha.

Ta ngất! Thật sự là Tạ tỷ làm!

Đổng Học Bân thậm chí còn có thể hình dung ra cảnh tượng hai giờ trước, số lượng nhà đàu tư tham gia hội Chiêu thương rất ít, hạng mục đầu tư gần một trăm triệu không cách mà bay. Ngay tại lúc Cổ Nghiêm không còn đường thoát nào khác, có một nhà đầu tư Bắc Kinh đến tìm hắn, nói có thể ký kết một hạng mục đầu tư trị giá khoảng một trăm triệu, muốn bàn bạc với Cổ Nghiêm. Cổ Nghiêm nghe xong đương nhiên vô cùng coi trọng, đây là đường thoát cuối cùng của hắn. Kết quả là trong bữa cơm để bàn bạc đầu tư đó, có lẽ nhà đầu tư kia đã nói chỉ cần Cổ Nghiêm uống hết ba cân rượu thì nhất định sẽ đầu tư, nhưng cuối cùng Cổ Nghiêm không những không uống hết được số rượu mà còn làm mình bị say như chết, thế nên mới có chuyện nằm viện này.

Uống nhiều rượu như thế, đừng nói là tối nay, mà có lẽ đến sáng mai cũng chưa chắc tỉnh dậy được!

Đây là Tạ Tuệ Lan cho hắn bài học!

Vì để Cổ Nghiêm phải nằm viện, để cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng Cổ Nghiêm trốn tránh trách nhiệm! Làm cho hắn ở thời khắc mấu chốt nhất bị gài chết!

Nghĩ đến đây Đổng Học Bân liền vui vẻ, lần trước Hướng Đạo dội cho mình chậu phân, truy cứu mình ngộ sát, kết quả lúc này đến phiên Hướng Đạo cùng Cổ Nghiêm, một chậu phân này của Tạ tỷ rất đúng mấu chốt, rất vừa lúc, quả thực giống với tác phong của Đổng Học Bân, lấy gậy ông đập lưng ông, mặc dù ngày mai Cổ Nghiêm rượu tỉnh, hắn có mười cái mồm cũng nói không rõ được!

Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là tám rưỡi tối rồi.

Đổng Học Bân đang định quay lại phòng bệnh của mình để chờ xem kịch hay thì tiếng điện thoại trong túi của Cổ Nghiêm vang lên, nghĩ một chút Đổng Học Bân đưa tay vào lấy điện thoại ra.

Màn hình hiện lên ba chữ Hướng Bí thư.

Đổng Học Bân nghe máy: “Alo, là Hướng Bí thư?”

“Ai vậy? đưa điện thoại cho Cổ Nghiêm đi” Giọng nói của Hướng Đạo chứa đầy sự tức giận

“Tôi Đổng Học Bân” Đổng Học Bân nhìn sang giường bệnh, “Cổ Cục trưởng đang nằm truyền dịch, tôi cũng không biết anh ta say thật hay chỉ là giả vờ, nhưng bây giờ anh ta không nghe máy được”.

Đầu dây bên kia bỗng trầm mặc

Đổng Học Bân nói mỉa mai: “Hướng Bí thư, hay là để tôi gọi hắn dậy thử xem? Bây giờ đang là thời khắc quan trong của hội Chiêu thương, ngày mai là lễ khai mạc sẽ chính thức diễn ra rồi, Cổ Cục trưởng cứ nằm ngủ thế này thì công việc sẽ giải quyết thế nào đây? Đây chẳng phải là tắc trách sao? Để tôi gọi hắn dậy, Cổ Cục trưởng! Cổ Cục trưởng! Đừng ngủ nữa! Hướng Bí thư gọi điện này” Ngừng lại một chút rồi Đổng Học Bân lại nói: “Không được rồi, tôi gọi cũng không dậy”.

“Không cần gọi cậu ta dậy nữa” Hướng Đạo ngừng lại một chút rồi nói: “Tiểu Đổng, nếu Cổ Nghiêm đã nằm viện rồi, vậy cậu phụ trách việc của hội Chiêu thương đi, tình hình bây giờ có lẽ cậu cũng biết rồi, nhất định phải giải quyết việc của hội Chiêu thương cho thật tốt, thời gian không còn nhiều nữa”.

Con mẹ nó, lúc trước thời điểm đá tôi văng ra ngươi thật thống khoái, hiện tại có phiền toái ngươi mới nhớ tới anh em sao?

Đổng Học Bân không thuận nói: “Nhưng tôi cũng đang nằm viện”.

Hướng Đạo bị lời này làm cho tức giận, toàn bộ huyện Duyên Đài dám cùng Bí thư huyện ủy nói như vậy, cũng chỉ có Đổng Học Bân, “Cậu là lãnh đạo…”

“Ô, hình như điện thoại hết pin mất rồi”.

Tít tít tít, điện thoại bị ngắt.

Đổng Học Bân nhìn màn hình đang tắt dần, trong lòng nói, không phải là tôi tắt điện thoại của ông, mà là điện thoại thật hết pin.

Không lâu sau, Đổng Học Bân thấy điện thoại của mình đang reo, nhìn vào màn hình, là Tạ Tuệ Lan gọi đến.

“Được rồi, anh nhanh xuất viện đi, đến khách sạn bên này, mọi người của phòng Chiêu thương đang chờ anh về chỉ huy đấy, ha ha, còn dám tắt điện thoại của Hướng Bí thư? Anh cũng thật quá thể”.

Đổng Học Bân không cảm thấy có gì không ổn cả, đi ra khỏi phòng bệnh nói: “Vốn là tôi đang công tác hắn không nên triệt tôi, hiện tại xảy ra vấn đề lại nhớ tới tôi sao? Còn sớm mà!”

“Ha ha, đừng oán giận, lần này Hướng Bí thư mặt mũi xem như mất hết rồi”.

“Đó là do hắn tự chuốc lấy, trách được ai?”

“Hướng Bí thư đã mất mặt, nhưng huyện Duyên Đài chúng ta có thể cũng sẽ bị mất mặt, đừng tức giận nữa, công đạo gì thì cũng đòi lại được rồi, nhiệm vụ của anh bây giờ là lập tức quay về cho tôi, vực lại hội Chiêu thương, làm cho tất cả mọi người thấy, người đàn ông của Tạ Tuệ lan có bản lĩnh như thế nào, có làm được không vậy?”

Đổng Học Bân cười khổ: “Ngày mai là khai mạc rồi”.

“Có khó khăn đến mấy cũng phải vượt qua, ha ha, anh cũng đừng có đặt áp lực quá lớn cho mình, số lượng nhà đầu tư lát nữa tôi sẽ liên hệ, ngày mai ít nhất cũng sẽ có vài đoàn các nhà đầu tư Bắc Kinh đến, số lượng sẽ không ít đâu, cái khó là làm thế nào để cho bọn họ đầu tư thôi, chứ còn số lượng góp mặt ở hội trường thì không lo. Bây giờ anh chỉ cần nghĩ xem làm thế nào để lôi kéo được họ đầu tư vào huyện ta, những việc khác không cần lo, tôi sẽ làm hết” Qua hệ của nàng với những người ở Bắc Kinh cũng khá tốt, mời vài người đến sẽ không thành vấn đề.

Nhân số có thể bổ sung đủ?

Trong nháy mắt, áp lực của Đổng Học Bân đã giảm đi rất nhiều.

Tạ Tuệ Lan cười nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói Hướng Bí thư cũng mang về một khoản đầu tư không nhỏ, chuẩn bị sẽ ký kết trông hội Chiêu thương, đã quyết định rồi, bốn mươi triệu”.

Không nhỏ!

Đổng Học Bân lập tức có thêm động lực, con mẹ mày Hướng Đạo, mày đã muốn cướp đi thành tích của tao, bây giờ đến lượt anh em sẽ đoạt của mày.