Quyền Tài

Chương 470




Sáng sớm hôm sau.

Đại viện cục Chiêu thương. Cổ Nghiêm ở trong phòng nghe điện của Hướng Đạo

“Chú Hướng, chân chú thế nào rồi?”

“Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng lo cả, công việc bên cậu tiến triển như thế nào rồi?”

“Rất thuận lợi, ngày hôm qua cháu bắt đầu làm quen với công việc, hôm nay sẽ bắt đầu liên hệ nhà đầu tư”.

“Vậy là tốt rồi, lần này cả huyện đều đặt sự chú ý vào hội Chiêu thương, lấy tinh thần cho tôi, chuyện này phải làm cho thật tốt vào”.

“Vâng, chú cứ yên tâm, nếu mà làm không tốt thì cháu cũng không có mặt mũi gì để nhìn mặt chú. Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ”.

Trước đây Cổ Nghiêm là thông qua mối kết giao của ba hắn và Hướng Đạo, ba hắn và Hướng Đạo kết giao anh em ngang hàng nhau, vậy nên tự nhiên hắn cũng gọi Hướng Đạo một tiếng chú, giọng nói còn cố tỏ ra vô cùng thân thiết. Ngay từ đầu Cổ Nghiêm cũng đã tính nhờ dựa vào cây đại thụ bí thư huyện ủy này. Nghe hắn dặn dò, Cổ Nghiêm lập tức lập tức lập quân lệnh trạng. Làm không tốt công việc của hội Chiêu thương sao? Trong lòng Cổ Nghiêm nói làm sao có thể chứ, không chỉ chính hắn mà ngay cả Hướng Đạo và những cán bộ khác trong huyện cũng cảm thấy hội Chiêu thương sẽ không có khả năng thất bại.

Hạng mục gần một trăm triệu căn bản đã chứng thực, hiện tại chỉ cần kéo thêm vài chục nhà đầu tư về đây, mặc dù chỉ cần ký kết hai ba cái, thì cái tổng kinh ngạch ký kết hơn một trăm triệu cũng cũng chạy không khỏi. Huyện Duyên Đài mấy năm trước một năm dẫn tư tổng ngạch mới là hơn một trăm triệu, cho nên rát dể dàng làm ra chiến tích.

Trước đây một năm làm việc mới được như vậy, Hướng Đạo hắn an bài xuống cán bộ vài ngày liền kéo đến?

Đây là chiến tích!

Hơn nữa hầu như là lấy không! Đổng Học Bân đã muốn đem công tác đều làm tốt!

Dừng cuộc điện thoại với bí thư huyện, trên mặt Cổ Nghiêm lộ ra một nụ cười, tựa người vào ghế hút thuốc nghĩ lại mọi việc, hắn lập tức đánh một cuộc điện thoại đến văn phòng: “La Chủ nhiệm, thông báo cho lãnh đạo các phòng ban đến phòng tôi họp gấp. đúng là như thế”. Không đi đến phòng họp mà yêu cầu đến phòng làm việc của mình, Cổ Nghiêm có ý muốn tạo uy cho mình, cũng là muốn nói cho mọi người biết rằng người phụ trách hội Chiêu thương lần này là hắn, cũng thực hưởng thụ loại quyền lợi này.

Vài phút sau.

Tôn Thụ Lâp, La Hải Đình, Lâm Bình Bình cùng bước vào.

Cổ Nghiêm nhìn mọi người, lấy tư thái ngồi uống trà, có vẻ rất thong dong.

Nếu là Đổng Học Bân vào những lúc như thế này, Tôn Thụ Lập là người thứ hai, bây giờ đột nhiên bị một tên Phó Cục trưởng trên trời rơi xuống đè đầu cưỡi cổ, cảm giác này thật khó chịu, nhìn Cổ nghiêm như thế, Tôn Thụ Lập cảm thấy rất phản cảm, người như thế có thể dẫn dắt bọn họ làm tốt hội Chiêu thương lần này? Hắn rất hoài nghi.

“Mấy hôm nay mọi người vất vả rồi” Cổ Nghiêm cười nói: “Tôi sẽ phân công công việc trong mấy ngày tới. Lão Tôn, công việc liên hệ với các nhà đầu tư sẽ giao cho anh phụ trách, không những chú ý đến một số ngành kinh tế khá phát triển ở tỉnh chúng ta, mà còn phải chú ý đến một số nơi khác nữa, để chúng ta hoạt động một chút, nâng cao tiếng tăm của hội Chiêu thương chúng ta, phải thu hút được khách thương từ các nơi về. Nếu có thể thì ngoại thương cũng phải tận lực kéo về, theo như chỉ thị của huyện và quy mô tổ chức của hội Chiêu thương chúng ta, ít nhất phải thu hút được một trăm nhà đầu tư”.

Một trăm??

Ngươi nói thật đúng là đơn giản!

Nghe vậy Tôn Thụ Lập cùng La Hải Đình mấy người đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn một cái, ai cũng không nói chuyện.

Cổ Nghiêm dù sao cũng từng tham gia hội Chiêu thương của thành phố, kiến thức qua trường diện rất lớn, tầm nhìn cũng cao. Hắn cảm thấy một trăm hạng mục đầu tư chẳng có gì lớn cả, không nói gì trong thành phố, ngay cả hội chiêu thương huyện thì năm sáu mươi người tham gia là chuyện bình thường, huống chi tronng mấy năm nay, Cổ Nghiêm cũng quen biết không ít thương nhân, ít nhiều thì cũng từng giao tiếp qua với hắn, vì vậy hắn nghĩ chỉ cần liên hệ thôi thì cũng có thể kéo được hai mươi mấy người, không nhất thiết phải ký hợp đồng, cũng không nhất định phải có đầu tư, chỉ cần đến tham dự cho đông quân số để giữ thể diện, làm nóng không khí đầu tư lên, đây mới là mục đích. Miễn phí du lịch, bao ăn bao ở, lại không yêu cầu họ nhất định phải đầu tư, thương nhân đến còn có thể thiếu sao? Cho nên Cổ Nghiêm cũng không có gì để tâm.

Thấy mặt mày mọi người ai ai cũng có chút biểu tình, Cổ Nghiêm lại tự cho là mình tài trí hơn người, trong lòng có chút cảm giác ưu việt của một cán bộ thành phố: “Làm sao vậy?”

Tôn Thụ Lập không nể mặt nói: “Lão Cổ, anh cho rằng vừa mới đến nhận chức, đã có thể hiểu hết tình hình của huyện Duyên Đài sao? Chỉ dựa vào cục Chiêu thương của chúng ta mà nói, rất khó để thu hút được nhiều nhà đầu tư nhứ vậy. Bây giờ cách ngày tổ chức hội Chiêu thương cũng không còn mấy, tôi xem hẳn là nhanh chóng mời lãnh đạo huyện ra mặt, liên hệ một ít đoàn thể đầu tư”.

Cổ Nghiêm nhíu mày nhìn hắn, lão Cổ cũng là ngươi có thể gọi sao? Cổ Nghiêm mới hơn ba mươi tuổi một chút, hắn kêu như vậy rõ ràng là đối với mình không tôn trọng. Cổ Nghiêm làm cán bộ bị lạnh nhạt suốt bốn năm năm rồi, bây giờ mới xoay người một cái, rất mẫn cảm đối với thái độ của người khác, “Lão Tôn, chúng ta phải có lòng tin vào chính mình, cũng cần phải có lòng tin vào huyện mình, tôi biết hoàn cảnh kinh tế huyện chúng ta không thể bằng những huyện khác, nhưng chúng ta cũng có ưu thế của mình, cũng có có thể hấp dẫn tài chính, mấy năm trước, hội Chiêu thương sở dĩ gặp thất bại như thế, tôi thấy vấn đề chính là ở quy cách làm việc. Quy cách trước không đủ chính thức, không đủ long trọng, cho nên một số nhà đầu tư mới cảm thấy huyện chúng ta không đủ thực lực, lần này, tôi dự kiến, dựa trên cơ sở của mình, mở rộng thêm quy mô, nhân dịp ngày lễ quốc tế lao động 1-5 tổ chức một số hoạt động như tiết mục văn hóa, ẩm thực, mời các nhà đàu tư tham gia, nhân cơ hội đó đưa các sản nghiệp của chúng ta ra thị trường tiêu thụ”.

Việc này Cổ Nghiêm Sớm đã có kế hoạch, hắn hiện tại không chỉ phải làm tốt những việc mà Hướng Bí thư nói để lập thành tích với huyện ủy, mà còn phải lôi hội Chiêu thương ra khỏi tầm kiểm soát của Tạ Tuệ Lan, cũng muốn giành nhiều thành tích cho riêng mình, cho nên đương nhiên cần phải mở rộng quy mô, đem hội Chiêu thương này này tổ chức thật đẹp, trong lý lịch phải viết đậm một chút.

La Hải Đình cùng không biết phải nói gì cho đúng: “Cổ Cục trưởng muốn mở rộng quy mô?”

Tôn Thụ Lập cũng không đồng ý: “Trước kia trong huyện đã có sắp xếp rồi, bây giờ muốn thay đổi cũng không kịp nữa”.

“Không nhất định phải tổ chức tiết mục văn hóa gì quá đặc biệt cả, đấy là tôi chỉ lấy ví dụ thôi” Cổ Nghiêm tự tin nói: “Hoàn toàn có thể mở rộng ở phương diện khác, làm cho các nhà đầu tư cảm nhận đực không khí đàu tư ở huyện Duyên Đài chúng ta”.

La Hải Đình nói: “Vấn đề tài chính trong huyện chúng ta rất căng thẳng, vài ngày trước Tuệ Lan Huyện trưởng đã phê chuẩn cho chúng ta hai triệu”.

Cổ Nghiêm thoải mái nói: “Muốn làm tốt công việc hội Chiêu thương thì không nên sợ phải tiêu tiền, trong huyện coi trọng việc này như vậy, chúng ta đã làm đương nhiên phải làm cho thật tốt, nếu chúng ta có thể thu hút được nhiều nhà đầu tư thì số tiền sau này chúng ta đóng thuế còn nhiều gấp mấy lần, trả lại huyện và trả lại dân chúng”.

“Nhưng mà...”

“La Chủ nhiệm, chuyện tài chính cô nhất định phải giành được, mau chóng mang tiền đến”.

La Hải Đình thấy có điểm phiền toái, ngươi nói thì dễ rồi, sao ngươi không đến mà nói với Triệu Huyện trưởng và Tạ Huyện trưởng đi? Tôi đi đâu lấy tiền về chứ?”

Cổ Nghiêm lại phân công nhiệm vụ, sau đó mới để bọn họ đi. Hắn lại ngồi trong phòng làm việc của mình, nhàn nhã uống trà, trù tính chung toàn cục.

Bên ngoài.

La Hải Đình, Lâm Bình Bình, mấy người đi xuống lầu.

Chỉ nghe Tôn Thụ Lập nói một câu: “Thật sự là nói dể hơn làm!”

Khương Hải Lượng ngữ khí khó chịu nói: “Cổ cục trưởng là người có tầm nhìn cao, mở miệng ra là nói tiền, mở miệng là đòi một trăm nhà đầu tư, đi đâu mà lôi về chứ? Có thể đến hai mươi người là tốt rồi!”

Lâm Bình Bình nói: “Hắn là không biết tình huống, công tác chiêu thương huyện chúng ta chỗ nào dễ dàng như vậy”.

Mấy người đều bị sự lạc quan đến mù quáng của Cổ Nghiêm làm cho phát cáu, đối với loại như Cổ Nghiêm sự tình gì cũng không làm liền đoạt đại bộ phận chiến tích của phòng Chiêu thương, mọi người đều không có hảo cảm. Tình hình phòng Chiêu thương thì chỉ có những cán bộ trong phòng Chiêu thương là hiểu rõ nhất, đến Triệu Hưng Long, Hướng Đạo và các lãnh đạo huyện khác cũng không thể rõ ràng bằng bọn họ được, công tác chiêu thương dể làm vậy sao? Làm gì có khả năng! Hiện tại, hình như toàn huyện đều nghĩ cục Chiêu thương của bọn họ là cái bánh thơm phức rồi sao?

Dễ làm cái rắm!

Mặt ngoài thì ngăn nắp, nhưng thực tế năm nay phòng Chiêu thương cũng chẳng khác gì năm rồi!

Người ngoài đều chỉ nhìn thế bề ngoài của phòng Chiêu thương, nhưng chỉ có mấy người Tôn Thụ Lập, La Hải Đình mới biết, cục Chiêu thương có thể có thành tích như ngày hôm nay, không phải do sự thay đổi tình hình kinh tế của huyện Duyên Đài, cũng không phải do công việc ở cục Chiêu thương dễ làm, mà hoàn toàn là nhờ vào Đổng Học Bân có năng lực làm việc.

Lương tổng đầu tư hai chục triệu kia là do Đổng Cục trưởng, lấy sinh mệnh mình ra cược, uống ba cân rượu mới miễn cưỡng giành về được. Hạng mục của Phác tổng cũng là do Đổng Cục trưởng chạy trước chạy sau mang về được, căn bản không có chút liên quan gì đến cục Chiêu thương, mà cùng tình hình kinh tế lại càng không liên quan. tất cả đều là năng lực cá nhân lãnh đạo phòng Chiêu thương bọn họ khởi lên tác dụng.

Hiện tại giống như tất cả mọi người đều đã quên trước đây!

Cổ Nghiêm sợ chính quyền huyện không đáp ứng việc cấp thêm tiền, liền cân nhắc không biết có nên thông báo với Hướng Đạo một tiếng, nhưng tin tức trả lời lại làm cho Cổ Nghiêm có chút sửng sốt.

Chính quyền huyện rất vui vẻ chi ra.

Một chút gây khó dễ cũng không, một chút đắn đo cũng không, Cổ Nghiêm muốn ba triệu, khoản tiền này lập tức được chuyển đến tài khoản của cục Chiêu thương. Hơn nữa Cổ Nghiêm vốn tưởng những cán bộ trong cục Chiêu thương sẽ mâu thuẫn với lãnh đạo của mình, ai mà biết được căn bản không hề có chuyện này. La hải Đình rất tốt, Tôn Thụ Lập cũng vậy, tất cả mọi người đều phối hợp làm việc, liên hệ với các nhà đầu tư, cần mẫn làm việc, chỉ cần Cổ Nghiêm có chỉ thị xuống, tất cả mọi người đều làm việc rất nghiêm túc, không hề thấy có ý tứ chống đối.

Thuận lợi như vậy sao?

Cổ Nghiêm có chút không dám tin, thành tích này lại dễ dàng đạt được như thế sao?

Không chỉ có hắn, nhìn thái độ của chính quyền huyện, nhìn sự đồng lòng của các ban ngành trong cục Chiêu thương, ngay cả Hướng Đạo và tất cả những người biết chuyện trong huyện Duyên Đài đều giật mình.

Huyện trưởng Tuệ Lan muốn làm gì vậy chứ?

Lúc đầu huyện trưởng cực kỳ bất mãn và mâu thuẫn với việc để Cổ Nghiệm nhận chức, trong cuộc họp hội nghị thường ủy dã kiệt liệt phản đối, nhưng bây giờ thì lại ngược lại, toàn lực phối hợp với hắn? Cần tiền thì chi tiền? Tuệ Lan Huyện trưởng thật là có phong độ, vì sự phát triển kinh tế của huyện mà gạt bỏ hết mọi khúc mắc cá nhân.

Rất nhiều người bị thái độ của Tạ Huyện trưởng làm cho mơ hồ, không biết đây là chuyện gì.

Hướng Đạo đối với đối thủ này vẫn còn phải tìm hiểu thêm, nhưng cũng không cho rằng trong chuyện này Tạ Tuệ Lan lại có lòng tốt như thế, nhíu nhíu mày, gọi điện cho Cổ Nghiêm, dặn dò hắn ta nhất định phải chú ý, nhất định không được để hội Chiêu thương xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cổ Nghiêm trong lòng tự nhủ, ván đã đóng thuyền, còn có thể ra vấn đề gì được?