Quyền Tài

Chương 453




Giải nhất một trăm giải!

Cái vui mừng này đối với Vân Huyên cũng tốt đối với Đổng Học Bân cũng thế đều thật sự quá lớn!

Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Huyên ở trong ổ chăn khó nhọc trở người, Đổng Học Bân cũng tỉnh, chậm rãi đưa tay ôm thân hình bóng loáng của nàng.

Đêm qua thật cao hưng, Đổng Học Bân lại một lần nữa đi cửa sau Huyên di, lần này là vô cùng thuần thục, “Còn mang theo cả dầu bôi trơn, anh là đã chuẩn bị đến gây họa cho em có phải hay không?”

“Đổ mồ hôi, trùng hợp thôi, trùng hợp thôi”.

“Ngày nào mà không khi dễ em là không được hay sao” Nói là nói như vậy, tay Huyên di vẫn nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Đổng Học Bân, “Tóc nên cắt rồi”.

“Đừng quản đầu tóc, trước tiên là nói về xổ số đi, em đi kiểm tra thử xem trúng bao nhiêu tiền”.

“Hiện tại đi sao? Còn sớm quá mà?”

“Cũng nên rồi, trên mạng tra chưa được thì gọi điện thoại hỏi một chút”.

Đổng Học Bân đưa tay lấy điện thoại đưa qua cho nàng, thấy Huyên di gọi điện thoại, hắn liền vuôt ve đôi chân của nàng.

“Đừng nháo” Cù Vân Huyên đánh lên tay hắn, đối với điện thoại nói: “Alo, trung tâm số xố phải không?”

Vài phút sau, trò chuyện đã xong.

Ngắt điện thoại, Cù Vân Huyên ngẩn ra trong chốc lát, bỗng nhiên chậm rãi ôm cổ Đổng Học Bân, hôn nhẹ lên trán hắn ót, “Anh sao lại vận khí tốt như vậy? Biết lần này giải nhất có bao nhiêu giải không? Chỉ một trăm mười bảy giải, một trăm giải của chúng ta tương đương với hầu như vét sạch giải thưởng lần này rồi đó. Tính toán đại khái hẳn là chừng hai trăm triệu tiền thưởng, sau thuế cũng có chừng một trăm rưỡi!”

Một trăm năm mươi triệu?

Cộng thêm tài sản công ty bán đấu giá, chẳng phải là đã hơn hai trăm triệu rồi sao??

Đổng Học Bân trong lòng nở hoa, “Đi nhận thôi, nhanh lên”.

“Xấu tính chưa kìa!” Địch Vân Huyên cười một tiếng, ngón tay chỉ lên trán hắn. Tổng tài sản hơn hai trăm triệu, Cù Vân Huyên tâm tình cũng không phải dùng hai từ cao hứng là có thể đơn giản hình dung.

Không biết bên ngoài đã muốn bùng nổ!

Buổi sáng hôm nay tin tức truyền thông đã muốn đăng tin về chuyện này, trên mạng càng là rợp trời rợp đất!

Song sắc cầu mở thưởng lại ra đại sự!

Giải nhất một trăm giải! Vẫn là một người trúng! Cái vận khí này có thể nói là kinh người!

Theo người quản lý điểm bán vé số trúng giải, người trúng thưởng là một người trẻ tuổi, khẩu âm Bắc Kinh, là tối hôm qua vào tám giờ kém năm phút đến tiệm, lúc ấy hắn mở miệng chính là một trăm giải, còn liên tục mua bốn năm dãy số khác nhau, ai ngờ một cái trong đó đã trúng!

Trên mạng thanh âm rất nhiều.

“Lần sau tôi cũng đợi gần hết giờ mới mua!”

“Trong đó có mờ ám! Tuyệt đối là có mờ ám!”

“Trúng một lần một trăm giải, tôi con mẹ nó như thế nào mà không có vận khí này”.

“Hai trăm triệu tiền thưởng… ****, điên rồi điên rồi”.

“Kỳ này chỉ có mười bảy giải lọt ra ngoài, chỉ sợ là song sắc cầu từ trước tới nay tiền thưởng giải nhất là thấp nhất, một giải ngay cả ba triệu cũng không có? Đều bị chủ nhân một trăm giải kia hốt hết rồi”.

“Sao mà chuyện tốt đều thuộc về người khác vậy!”

Bất quá cũng may trước kia cũng từng có xuất hiện qua tình huống một người trúng giải nhất một trăm giải, hơn nữa người nọ trúng thưởng so với lần này nhiều hơn không ít, cho nên có cái tiền lệ ki, sự tình lần này cũng không tính quá chú ý.

Buổi sáng.

Đổng Học Bân Llại một lần thành nhân vật phong vân đang cùng Cù Vân Huyên tay trong tay đi dạo trong công viên, không nghĩ tới ở trong này cũng có vài trung niên đang tập thể thao đang nói về chuyện giải nhất một trăm giải song sắc cầu.

“Chuyện song sắc cầu có nghe nói không?”

“Đêm qua đã biết, ài, vận khí cũng quá tốt đi”.

Chỉ có Đổng Học Bân tự mình biết, hắn có thể trúng thưởng căn bản dựa vào không phải cái vận khí gì, nghe xong những người đó nói chuyện, Đổng Học Bân liền thấp giọng nghiêng đầu nói: “Huyên di, lần trước thời điểm ủy ban kỷ luật điều tra anh đã biết anh trúng giải nhất, nếu trúng nữa mà nói không chừng sau lưng sẽ có người nói ra nói vào, anh cũng không tiện lĩnh thưởng, em đi nha? Đến lúc đó tiền trực tiếp đưa vào công ty là được” Nổi bật như vậy, Đổng Học Bân là vạn vạn cũng không thể ra.

Cù Vân Huyên ừm một tiếng, cười nói: “Hai trăm triệu, vừa lúc có thể làm cho công ty nâng lên một quy mô mới”.

“Đâu chỉ một cái quy mô? Ta xem đưa ra thị trường cũng kém không nhiều lắm, chúng ta lại cố gắng”.

“Hiện tại đưa ra thị trường không dễ dàng như vậy, đừng nghĩ một miếng ăn hết được” Nắm thật chặt tay hắn, Cù Vân Huyên nói:

“Lần này anh lại lập công cho chúng ta, nhiều tiền như vậy, kiếp sau nhắm chừng cũng xài không hết, ừm, em xem quần áo của anh có phải nên mua một bộ mới hay không? Em mua cho anh một bộ vest Ý?” Mỗi lần có tiền đều phải tiêu phí một phen, cái này cũng đã là thói quen rồi.

“Quần áo không sao cả, chính là cảm thấy anh nên đổi xe”.

“Chiếc Mercedes anh đi không phải tốt hơn sao?”

Có tiền nhiều như vậy, tâm tư đổi xe của Đổng Học Bân cũng càng lúc càng lớn, “Đường ở Bắc Kinh thì tốt rồi, bất quá đường ở nông thôn thì lại không tốt, anh đang cân nhắc nên đổi một chiếc xe địa hình. Land Cruiser? Land Rover?”

Địch Vân Huyên ngẫm nghĩ, “Đổi thì đổi, vừa lúc công ty chúng ta nên mở rộng quy mô, hiện tại trừ chiếc Mercedes kia thì cũng không còn xe cao cấp nào khác, chiếc Mercedes của anh liền sung công đi, chỉ là biển số phiền toái một chút, mua xe mới còn phải biển số xe. Ừm, đi, đi tới cửa hàng nhìn xem?”

“Được”.

Một bên đi trở về, một bên Cù Vân Huyên nói: “Hay là mua cho anh chiếc giá mười triệu?”

“Khoan đã, em nhìn anh này” Đổng Học Bân nhanh chóng xua tay, “Anh đi chiếc Mercedes đã thiếu chút nữa gặp chuyện rồi, đi xe giá mười triệu? Em có còn để anh sống hay không”.

Địch Vân Huyên cười nói: “Vậy mua một chiếc Aston Martin Q77 cao cấp được không, Q77 cao cấp là xe đi dầu ma-dút? Hiện tại trong nước không ít địa phương dầu ma-dút có vẻ hơi hiếm, không rõ chỗ của anh ra sao, thôi đi xem cái đã”.

Kết quả vừa đến đi chỗ trưng bày xe, Đổng Học Bân ánh mắt liền nhìn thẳng một chiếc xe địa hình phi thường xinh đẹp, đó là một chiếc Porche Cayenne, thân xe màu đen lưu tuyến vô cùng tốt, trong nhã nhặn lộ ra một cỗ khí phách, lại hỏi nhân viên tiêu thụ thì giá thành khoảng chừng hai triệu rưỡi.

“Huyên di, xe này thế nào?”

“Cayenne? Ừm, không tệ, bất quá anh không phải sợ ảnh hưởng không tốt sao? Porche có thể quá chói mắt hay không”.

“Cũng không phải xe thể thao, hẳn là không có việc gì”.

“Ha ha, anh xem trúng thì mua thôi, muốn màu gì?”

“Nam sắc? Màu đen? Màu lam? Phối trí đâu?”

Chiếc Porche địa hình này thật sự đúng khẩu vị của Đổng Học Bân, nhân viên hỏi tiêu thụ nửa ngày, Đổng Học Bân rốt cuộc nói: “Lấy màu đen đi!”

Hai triệu rưỡi cứ như thế đã tiêu ra ngoài.