Quyền Tài

Chương 40




Sáng sớm ngày kế.

Phòng bệnh Khoa chỉnh hình.

Trời tờ mờ sáng, sáng sớm mùa thu phi thường mát mẻ. Hộ sĩ kiểm tra động tình phòng khiến cho Đổng Học Bân từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, ngáp một cái, hăn cùng với lão đại gia gãy xương đùi phải nằm gần giường khách khí lên tiếng chào hỏi một cái, chợt cẩn cẩn thận thận xoay người xuống giường, né tránh miệng vết thương một tay cầm chén nước giữ ẩm trên tủ nhỏ lên, ực ực đã uống vài ngụm, đi dép lê, vừa muốn đi hỏi một chút hộ sĩ xem hôm naỵ mình còn có cái hạng mục gì cần kiểm tra, iphone4 đặt ở gối đâu bên cạnh ríu ra ríu rít - là dãy sô Cù Vân Huyên.

Đổng Học Bân chạy nhanh, hắng giọng, tay chạm lên màn hình, “Alô?”

“Tiểu Bân, con làm sao vậy? Tại sao cả đêm đều không về nhà?”

Đổng Học Bân một là sợ nàng lo lắng, thứ hai là sợ bị người trong lòng trông thấy mình làm trò hề, không nói chuyện mình nằm viện cho nàng biết, tối hôm qua gọi điện thoại cũng nói đi ăn cùng đông sự không thể vê ăn com được, “A a, ngày hôm qua đi quá muộn, con ở nhà đồng sự, vừa rời giường, đang muốn đi làm” Vừa dứt lời, một nữ hộ sĩ đẩy cửa phòng bệnh ra, cầm vài cái hộp thuốc plastic tròn lớn tiếng nói may câu vào trong phòng: “Thuốc đến, sau điểm tâm thì uổng”.

“Thuốc gì vậy?” Cù Vân Huyên đầu bên kia điện thoại thoáng cái đã gấp lên, “Tiểu Bân, con ở đâu vậy!”

Đổng Học Bân a một tiếng, “Không, không, là trong TV nói chuyện”.

“Con muốn lừa dì! Mau nói thật cho dì!”

Thấy lời nói dối bị vạch trần, mặt Đổng Học Bân nóng lên, đành phải thành thật khai báo nói: “Khụ khụ, cái này, con đang ở bệnh viện, chỉ là, chỉ là ngàỵ hôm qua một văn phòng ở đơn vị bị cháy, có phần văn kiện rất quan trọng còn đang ở bên trong, con chạy đi vào lây văn kiện, vê sau bị phỏng một chút, thật sự không có đại sự gì, chỉ hai ngày là có thể xuất viện, dì cứ làm việc, ngàn vạn lần đừng tới đây, con ở đây rất tốt”.

“Huyên di? Làm sao vậy? Nói chuyện đi?”

...

“Cái này, con thật sự không cố ý lừa dì”.

“...Títtít tít!” Đầu kia điện thoại dập máy

Đổng Học Bân lau lau mồ hôi, trong lòng không yên, Huyên di đang giận mình sao?

Lại gọi mấy lần cho Cù Vân Huyên, cũng không tiếp.

Điểm tâm đến, Đổng Học Bân cười khổ để điện thoại di động xuống, giật một tấm phiếu com mười đồng ngày hôm qua bảo Thung Tử hỗ trợ mua, đưa cho đại tỷ đây xe cơm đưa cơm, sau đó một tay khó nhọc bóc trừng gà, mất cả buổi mới làm xong. Không có biện pháp, hộ sĩ bệnh viện ngoại trừ truyền nước biên ghim kim, đưa thuốc, đo nhiệt độ cơ thể, một chút công tác bề ngoài, cơ bản mặc kệ ngươi, muốn người đút com cho ngươi phải mời hộ công, một ngày vài chục đồng, Đổng Học Bân lại không nỡ dùng chút tiền này, dứt khoát tự mình làm.

Sau khi ăn xong nữa giờ, hắn vừa đưa thuốc vào trong miệng nuốt, ngoài hành lang truyên đên một hồi âm thanh giày cao gót.

Lóc cóc lóc cóc lóc cóc! Dồn dập mà có lực!

Vù, một bóng người nhanh chóng xẹt qua cửa ra vào, âm thanh giày cao gót dừng lại, bóng người lại nhanh chóng lui trở vê, một phát đẩy cửa phòng bệnh Đổng Học Bân ra, là Cù Vân Huyên!

Đổng Học Bân nửa nằm ở trên giường đô mồ hôi, “Huyên di, không phải nói không cho dì đến rồi sao, dì xem dì kìa”.

Nhìn Đổng Học Bân người đầy băng gạc và tôn thương sưng đỏ, vành mắt Cù Vân Huyên lập tức hồng lên, hàm răng khẽ cắn môi dưới, không nói chuyện.

“Cái này, khụ khụ, Huyên di nhanh ngồi, ngồi” Đổng Học Bân đẩy đẩy cái ghế bên cạnh.

Cù Vân Huyên vẫn không nói, mím môi nhìn sang vết thương trên người hắn.

Vết thương trên người lớn nhỏ thật sự quá khó coi, thật sự không họp cùng hĩnh tượng nhẹ nhàng khoan khoái Huyên di yêu thích, Đổng Học Bân không thể không biết xấu hổ, kéo chăn phủ lên, chỉ chừa một tay bị thương không nặng ở bên ngoài, “Dì xem, biểu hiện ra là bị thương rất nặng, thật ra là không sao, linh tinh khắp nơi đều là vết thương nhỏ, mấy ngày nữa là khỏe rồi”.

Cũng không biết tại sao, Cù Vân Huyên giống như tức giận, đi tới lớn tiếng nói: “Cứu hoả là chuyện đội phòng cháy! Con đi làm gì! Đơn vị con nhiều người như vậy không đi cứu! Con đi làm gì? Trong cơ quan lớn như vậy chỉ có một mình con sao!” Nói xong, Cù Vân Huyên vung tay lên mà bắt đầu đánh cánh tay Đổng Học Bân lộ ở bên ngoài, “Cho con thể hiện! Cho con thể hiện! Cho con thể hiện! Cho con thể hiện! Cho con thể hiện! Cho con thể hiện!” Liên tiếp đánh cho hắn vài chục cái!

Đổng Học Bân còn không thấỵ qua Huyên di tức giận như vậy, cũng lập tức không dám lên tiếng.

“Sớm muộn gì cũng bị con hù chết! Sớm muộn gì bị con hù chêt!” Khè hít cái mũi, Cù Vân Huyên lây tay lau nước măt trên mặt.

Đổng Học Bân kêu ai da nói, “Huyên di, dì cùng đừng khóc, đừng khóc, con sai rồi, sau này khẳng định không làm nữa!” Hắn bị Cù Vân Huyên mắng đên trong lòng ấm áp, có thể cảm giác được Huyên di thật sự là thương mình, “Sau này trông thây hỏa hoạn, nhất định con sẽ lần đi xa xa, thật, con cam đoan!”

Cù Vân Huyên liếc hắn một cái, đau lòng sờ sờ trên tay bị thương của Đổng Học Bân, “...Đau không?”

Đồng Học Bân cười: “Không đau”.

“Còn có chỗ nào bị thương, để cho dì nhìn xem”.

“Chi là chân bị trật, nhưng không gãy xương, cái khác không có”.

Mở ra chăn hắn ra, ngó ngó trên vết thương, Cừ Vân Huyên cắn môi cái mũi co lại sụt sịt, tiếp đó nâng mặt hung hăng theo dõi hăn, “Tiểu Bân, sau này có chuyện gì con đều phải nói cho dì trước, nếu con còn dám lừa gạt dì như giống như lần này, con tin dì đập nát cái mông con không?”

Lão nhân bên cạnh và con của hắn đều cười ha hả nhìn Đổng Học Bân.

Đồng Học Bân mặt đỏ ho khan một cái, “Sẽ không làm, sẽ không làm”.

Cù Vân Huyên vẫn chưa yên tâm, lại quở trách hắn vài câu, bảo hắn sau này tuyệt đối không thể lại mạo hiểm.

Đồng Học Bân liên tục đáp ứng.

Lão nhân trên đùi băng bó thạch cao cười xen vào nói: “Khuê nữ, cô cùng đừng quá nói hắn, tiêu tử lúc này giống như lập công, ngày hôm qua toàn bộ đông sự và lãnh đạo đơn vị bọn họ đã tới, tôi nghe kỳ hình như còn phê chuẩn hăn hỏa tuyên nhập Đảng”.

Nghe vậy, Đổng Học Bân cùng vui vẻ nói: “Đúng đúng, con lập tức thành Đảng viên”.

Cù Vân Huyên cưng chiều sờ sờ khuôn mặt hắn, “Cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng, vạn nhất con có chuyện không hay xảy ra, con bảo dì làm sao ăn nói cùng Loan tỷ?”

“A, chuyện này đừng nói với mẹ con”.

“Ừm”.

Chiểu cố Đổng Học Bân phía trước phía sau trong chốc lát, Cù Vân Huyên chạy đi chỗ thầy thuốc hỏi tình huống.

Sau khi trở về, Đổng Học Bân nói: “Không vội, đã quá giờ rồi, dì nhanh đi làm đi”.

Cù Vân Huyên lắc đầu, cầm khăn mặt dính nước nóng tỉ mỉ lau mặt cho hắn, “Dì đã xin nghỉ đông năm ngày, mấy ngày nay ở bệnh viện cùng con, không đi”.

“Ai ui, đừng quan trọng hóa, một mình con không có vấn đề”.

“Con khập khiễng như vậy, làm sao bảo không có vấn đề? Vừa rồi bác sĩ nói tốt nhất là có người chăm sóc”.

“Thật sự không có chuyện này!”

“Nói nữa dì kéo miệng con đó?”

Thấy nói như thế nào cũng không được, bất đắc dĩ, Đổng Học Bân chỉ có thể tiếp nhận ý tốt của Cù Vân Huyên.

Cùng giường...cùng giường...ài, nếu ngủ cùng hắn là càng tốt.