Quyền Tài

Chương 358




Buổi chiều.

Tại trụ sở Cục Chiêu Thương.

Đổng Học Bân cầm văn kiện nhiệm vụ mà huyện giao cho về lại văn phòng, hắn cau mày không biết nên thông báo với các phòng ban như thế nào, thực ra lúc cuộc họp huyện kết thúc cũng có một vài người đã biết được thông tin này, một đồn mười mười đồn trăm, tất cả mọi người trong Cục

Chiêu Thương lần này như bị bỏ vào chảo dầu, năm trăm triệu đó là còn gấp đôi kỷ lục năm ngoái, vì thế nhất thời trong cục, những tiếng oán thán chợt nổi lên, trên dưới đều bàn luận chuyện này, đúng là loạn cả lên.

Cốc cốc cốc.

Đổng Học Bân vừa về đã có tiếng gõ cửa.

Lâm Bình Bình trưởng ban nghiệp vụ khoa một mặt hầm hầm bước vào, “Cục trưởng, nghe nói là huyện ra chỉ tiêu năm trăm triệu cho chúng ta? Chẳng phải là muốn lấy mạng của chúng ta sao?”

Đổng Học Bân khoát tay: “Cô ngồi xuống đã rồi nói”.

Lâm Bình Bình không ngồi, cô vẫn còn đang tức giận, “năm trăm triệu, không phải cứ nói là làm được, muốn thu hút đầu tư cũng phải từng bước một, một lúc tăng lên mấy lần như vậy thì người ta làm sao làm việc được? Cục trưởng, các nhân viên trong ban nghiệp vụ đều rất phẫn nộ, huyện đang muốn làm cái gì vậy? Đây không phải là tạo động lực cho chúng ta! Tôi chỉ nhìn thấy cảm xúc của mọi người bị ảnh hưởng rất lớn, tinh thần hăng hái đầu năm giờ không còn nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đừng nói là năm trăm triệu, đến hai trăm triệu như năm ngoái cũng không có, sự nhiệt tình của mọi người đã bị dập tắt rồi!”

Đổng Học Bân nhìn cô, nếu không tính mình vào thì Lâm Bình Bình là cán bộ trẻ nhất trong Cục, hai mươi tuổi, nghe nói vẫn chưa kết hôn, người cũng xinh đẹp, cũng có chút nhan sắc, qua một thời gian tiếp xúc Đổng Học Bân cũng biết cô là một phụ nữ rất có năng lực, cách làm việc mạnh mẽ, rất coi trọng việc nắm bắt tâm lý các nhà đầu tư, nếu không thì cũng không thể lên được chức trưởng ban khi tuổi còn trẻ như vậy, năm ngoái dưới sự lãnh đạo của Lâm Bình Bình, khoa nghiệp vụ một đã hoàn thành được sáu trăm vạn vốn đầu tư, cô là một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa tài giỏi.

Nhìn thấy hắn không nói gì, Lâm Bình Bình lên tiếng: “Cục trưởng...”

Đổng Học Bân ừm một tiếng nhưng không trả lời cái gì, “Phàn Vỹ, thông báo với Tôn cục trưởng, Lữ cục trưởng và lãnh đạo các phòng ban đến văn phòng của tôi họp nhé”.

Quách Phàn Vĩ liền lập tức đi làm.

Đổng Học Bân nói tiếp: “Trưởng ban Lâm, ngồi xuống đi, đợi mọi người đến rồi hãy nói”.

Lâm Bình Bình đành phải hít một hơi rồi ngồi lên ghế sô pha.

Một lúc sau, trưởng ban nghiệp vụ hai Khương Hải Lượng gõ cửa đầu tiên,

Khương Hải Lượng cũng là một cán bộ trẻ tuổi, chỉ lớn hơn Lâm Bình Bình một chút thôi, hình như khoảng ba mươi tuổi. Đổng Học Bân ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế sô pha, sắc mặt Khương Hải Lượng cũng không được tốt, chắc chắn là vì chỉ tiêu huyện đưa xuống, cậu ta nhìn Lâm Bình Bình rồi ngồi cách cô ấy khoảng chừng một thước.

Đổng Học Bân biết Lâm Bình Bình và Khương Hải Lượng mặc dù cười nói vui vẻ trước mặt mọi người nhưng thực tế quan hệ của họ không được tốt lắm, một người ban một, một người ban hai, ở đây vốn đã tồn tại quan hệ cạnh tranh rồi, Cục Chiêu Thương cũng muốn tạo dựng quan hệ cạnh tranh lành mạnh mới lập ra hai ban này, muốn từ đó nâng cao thành tích công việc và sự hăng hái của mọi người, nhưng theo Đổng Học Bân được biết, ban hai luôn vượt xa ban một về thành tích, tổng ngạch đầu tư của ban hai đạt đến trên trăm triệu, gần như là gấp đôi ban một, điều này cũng có liên quan đến Cục trưởng Tôn, vì Khương Hải Lượng rất thân với Tôn Thụ Lập, vì vậy Tôn Thụ Lập kéo được một vài mối đầu tư, còn công việc ký kết và thương thảo sau đó đều giao cho ban hai phụ trách, vậy là tổng ngạch đầu tư của ban hai mỗi năm đều vượt xa ban một.

Mười mấy phút sau, chủ nhiệm La Hải Đình, Lữ Đại Phát và Tôn Thụ Lập đều đến.

Tôn Thụ Lập đến muộn nhất, hình như đang ở một nhà hàng không xa cùng với nhà đầu tư ăn cơm, nhận được điện thoại mới quay về, trên người còn có mùi rượu nhưng cũng không có say.

Đổng Học Bân nhìn Tôn Thụ Lập tới trễ hơn mọi người gần mười phút, rõ ràng hắn đối với mình vẫn chưa chịu phục, tuy nhiên Đổng Học Bân cũng không lấy lý do đến trễ hay trong giờ làm đi uống rượu để gõ hắn, công việc của Cục Chiêu Thương vốn dĩ là như thế, “Được rồi, mọi người đã đến đông đủ rồi, trên huyện đã ra chỉ tiêu năm trăm triệu chắc mọi người đều đã biết, ừm, mọi người có ý kiến gì cứ nói đi”.

Lữ Đại Phát chỉ nghe chứ hoàn toàn không có ý kiến gì.

La Hải Đình nói trước, “Cục trưởng, chỉ tiêu năm trăm triệu có lớn quá không?”

Khương Hải Lượng cũng bất bình: “Không chỉ có lớn, huyện đúng là không hiểu tình hình thực tế, ai mà không muốn tăng vốn đầu tư lên vài trăm triệu? Chúng ta cũng muốn, nhưng có những chuyện không phải cứ muốn là làm được, Cục trưởng, lúc trưa tôi đã cho người lập một bản báo cáo năm ngoái của ban hai, ngài có thể thấy, thành tích năm ngoái đạt được đã là cao nhất từ trước tới nay rồi, vậy mà giao cho ta gánh nặng lớn như thế, là tăng lên gấp mấy lần, đây không phải là muốn gây khó khăn cho chúng ta sao?”

Tôn Thụ Lập lạnh lùng nói một câu: “Năm trăm triệu, cho dù là huyện toàn lực ủng hộ cũng không thể nào hoàn thành” Tôn Thụ Lập lam công tác chiêu thương đã nhiều năm, hắn là người có quyền phát ngôn nhất ở đây,

“Không phải là tôi làm nhụt tinh thần, tôi đang nói người thật việc thật, mấy năm vừa qua tôi thấy thành quả thu hút đầu tư của Cục Chiêu

Thương đang từng bước đi lên, tôi tin rằng sự phát triển này sẽ không dừng lại, huyện Duyên Đài cũng càng ngày càng có sức hút đối với các nhà đầu tư, nhưng muốn ăn một miếng mà trở thành người mập liền thì không thể”.

Khương Hải Lượng nói: “Hơn nữa nếu không hoàn thành thì sẽ bị quy trách nhiệm, đây chẳng phải là không trâu bắt chó đi cày sao”.

Cần gánh trách nhiệm, đây mới chính là nguyên nhân làm mọi người oán than.

Lâm Bình Bình cũng nói: “Cục trưởng, có thể phản ánh lên cấp trên được không?”

Đổng Học Bân uống một ngụm trà, “Lúc trưa tôi lên huyện đã có phản ánh rồi, đây là văn kiện hội nghị thường ủy đưa ra, không thể thay đổi được”.

“Nhưng năm trăm triệu...”

Mọi người nói loạn cả lên.

Đổng Học Bân không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó nghe mọi người oán trách.

Khoảng mấy phút sau, nhìn thấy bọn họ đều mệt rồi thì Đổng Học Bân mới ngẩng đầu lên nhìn họ, “Tôi biết là mọi người bức xúc, có điều gì bất mãn cứ nói với tôi nhưng nhiệm vụ năm trăm triệu đã quyết định rồi, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được, vì vậy tôi hi vọng sau khi mọi người ra khỏi đây thì đừng tỏ ra bực mình nữa, mọi người ở đây đều là lãnh đạo vì vậy thái độ của mọi người sẽ ảnh hưởng đến nhân viên cấp dưới”.

Khương Hải Lượng vẫn còn tức giận: “Nhưng nhiệm vụ này...”

“Nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành! Nếu ai thấy mình không có năng lực để làm chuyện này thì bây giờ viết đơn từ chức cho tôi! Cuốn gói rời khỏi nơi này cho tôi! Nhường chỗ cho những người đủ tự tin đủ năng lực!”

Đám người La Hải Đình và Khương Hải Lượng tròn lòng cả kinh.

Đến Cục Chiêu Thương từng đó thời gian, Đổng Học Bân vẫn giữ hình tượng lãnh đạo tốt, gặp ai cũng tươi cười, lực tương tác rất mạnh, nhưng hôm nay hắn đã trở về với phong cách làm việc lúc trước, trở nên cứng rắn hơn, Đổng Học Bân chợt nhận ra cái bộ dáng tiếu lí tàng đao giống như Tạ Tuệ Lan không phù hợp với mình, vẫn là cái phương thức làm việc “ngang ngược” làm cho Đổng Học Bân thấy dễ dàng hơn.

Đổng Học Bân nhìn Quách Phàn Vỹ, “Lấy giấy bút ra đây!”

Quách Phàn Vĩ cũng bị Đổng Học Bân làm cho sợ hãi liền vội vàng đi lấy giấy bút.

Đổng Học Bân chỉ lên bàn, “Cho mọi người năm phút, nếu thấy mình không đủ tự tin, không có năng lực hoàn thành nhiệm vụ huyện giao cho thì viết đơn từ chức để tôi trình lên, giấy bút đã có sẵn, viết xong tôi sẽ ký, sau khi từ chức tôi có thể ý kiến lên cấp trên điều mọi người đi làm chỗ khác” Đổng Học Bân giọng điệu nghiêm khắc, “Nhưng nếu không viết đơn từ chức, tôi sẽ nghĩ là mọi người tự tin là việc tốt, sau này lấy một trăm hai mươi phần sức lực để làm việc cho tôi! Nếu ai còn oán trách, còn làm nhụt chí Cục Chiêu Thương thì tôi sẽ xử lý người đó!”

Không ai dám nói gì cả.

Đổng Học Bân nhìn đồng hồ rồi nhắm mắt lại chờ đợi.

Một phút…

Ba phút…

Năm phút…

“Đã hết giờ” Đổng Học Bân mở mắt nhìn bọn họ, “Nếu đã không ai viết thì tôi có thể hiểu là mọi người không muốn từ chức chứ?”

Việc đã đến nước này thì Lâm Bình Bình đành phải lên tiếng: “Cục trưởng, ban hai nghiệp vụ nhất định sẽ dốc hết sức lực hoàn thành nhiệm vụ, sau khi về tôi sẽ làm công tác tư tưởng với mọi người, đảm bảo sẽ lấy lại được tinh thần cho mọi người, đảm bảo...” Cô căn cắn răng nói, “Bảo đảm sẽ phối hợp với cục để hoàn thành nhiệm vụ năm trăm triệu!”

Đổng Học Bân mắt hơi nhíu lại, không khỏi nhìn lại cô gái này rồi gật đầu, “Tốt!”

Khương Hải Lượng cũng nhìn Lâm Bình Bình rồi nói: “Ban hai nghiệp vụ cũng sẽ dốc sức hoàn thành nhiệm vụ” Hắn nói cũng không có dũng khí đảm đương như Lâm Bình Bình.

Khương Hải Định cũng cũng thay mặt phòng mình biểu thị làm tốt công tác hậu cần.

Đổng Học Bân hài lòng ừm một tiếng, “Tôi cũng muốn nói với mọi người rằng, nhiệm vụ này không phải là dốc sức mà là nhất định phải hoàn thành, bắt buộc phải hoàn thành. Tôi đã đảm bảo với Tạ Huyện trưởng rồi, nếu ngày này sang năm không kiếm về được năm trăm triệu, thì ngày hôm sau đơn từ chức của tôi sẽ được trình lên”.

Lâm Bình Bình và La Hải Đình đều kinh ngạc, lòng nghĩ không nhất thiết phải như vậy chứ?

Đổng Học Bân nói: “Nói với mọi người điều này cũng là muốn mọi người được biết, Đổng Học Bân tôi không phải là người chỉ biết nói ngoài miệng, vạn nhất không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ đổ trách nhiệm lên đầu mọi người để gánh tội thay... còn mình thì vẫn yên ổn ngồi ở vị trí đó, nhiệm vụ không hoàn thành thì tôi cũng là người phải chịu trách nhiệm, mọi người cũng vậy, cho nên hiện tại suy nghĩ cũng không phải vạn nhất không hoàn thành thì làm sao bây giờ, mà là nên nghĩ cái năm trăm triệu này phải kiếm về như thế nào!” Hắn vỗ vỗ bàn, “Tôi vẫn cứ với câu nói đó! Huyện khác làm được thì tại sao chúng ta lại không thể? Tôi không tin là người trong Cục Chiêu Thương chúng ta kém với người của họ! Cũng muốn để cho lãnh đạo huyện mình và những huyện khác thấy... Cục Chiêu

Thương cũng rất có sức chiến đấu”.