Quyền Tài

Chương 310




Sáng sớm hôm nay.

Hơn tám giờ, Đổng Học Bân từ giường bò dậy, tắm nước nóng trong khách sạn, vòi nước nóng chảy từ từ trên mặt, hắn nhẹ nhàng lau mặt, trong đầu không ngững nghĩ về chuyện lưu học sinh người Trung Quốc bị học viên võ quán đánh bị thương, ánh mặt lạnh lùng, bây giờ mấy kẻ trong võ quán đấy vẫn còn kiêu ngạo, quyết không xin lỗi, còn liên kết các võ quán khác để đánh người Trung Quốc, điều này đã làm Đổng Học Bân lửa giận bốc lên tận đầu, nhưng nghĩ kĩ lại, hắn cũng không nghĩ ra cách giải quyết.

Từ phòng tắm đi ra, Đổng Học Bân bật máy lên mạng, dùng quyền quản lí để vào các trang mạng trong nước.

Hacker đã ngừng tấn công, nhưng những tiếng kêu công khai vẫn không có lời phản hồi.

“Em trai tôi bị người ta đánh đấy! Tôi mắng con mẹ tất cả cái lũ người kia!”

“Bố mẹ tôi đi du lịch, gặp 2 tên học võ Taekwondo đi du lịch, chúng đã đem hành lí của bố mẹ tôi đá hỏng, nhưng bố mẹ tôi không biết tiếng Hàn Quốc, báo cảnh sát cũng không báo được!”

“Đừng để tôi nhìn thấy chúng! Nhìn thấy thì tôi sẽ đánh chết chúng!”

“Cái lũ chó đẻ này! Tao không để cho lũ chúng mày yên đâu!”

“Bộ ngoại giao đang làm gì vây! Nhiều người bị đánh như vậy! mà không có động tĩnh gì!”

Tình hình trong nước có thể nói là hết sức tức giận, phía Hàn Quốc phát ngôn kiêu ngạo, khiến cho mâu thuẫn càng tăng cao, từ võ quán Thiên Mã giờ đã lan ra tất cả các võ quán Taekwondo trên cả nước, bắt buộc họ phải xin lỗi chuyện này, hơn nữa còn phải giao mấy học viên kia ra, bồi thường khoản tiền chữa trị với thiệt hại về tinh thần, vân vân…

Hiệp hội Taekwondo vẫn không có bất cứ phản hồi nào, các nơi trên Hàn

Quốc đều xảy ra chuyện nhục mạ người Trung Quốc, phía cảnh sát Hàn Quốc đã bắt không ít người, nhưng tình thế cũng không thay đổi mấy, nhiều học viên của các võ quán nói nguyên nhân chuyện này là do bên Trung

Quốc, không những chỉ đánh người, bọn họ còn kích động hacker trong nước tấn công các trang mạng của Trung Quốc, còn động đến mấy võ quán

TaeKwonDo, muốn họ xin lỗi ư? Đừng có nằm mơ

Võ quán Taekwondo ở đây có đến hai mươi ba mươi nhà.

Càng ngày càng có nhiều học viên Taekwondo tham gia vào chuyện này, cảnh sát muốn bắt cũng không hết được!

Hiệp hội Taekwondo càng phản ứng cứng rắn hơn, học sinh Trung Quốc không làm gì nữa, các lớp các tập thể, giáo viên của các trường đại học và năm sáu trường trung học trên cả nước đã ngầm đồng ý với nhau, thị uy với học sinh Trung Quốc

Đây là chuyện ngày hôm qua.

Đổng Học Bân thoát trang web, châm điếu thuốc rồi hút, hắn biết chuyện này đã náo tới mức này, cấp trên không thể ngồi không nhìn được, chắc chắn sẽ có hành động, nhưng hành động này chỉ là khống chế chuyện này thôi, làm giảm nhiệt mâu thuẫn, chuyện viện phí sẽ không vấn đề gì rồi, nhưng muốn hiệp hội Taekwondo xin lỗi, muốn những học viên đã đánh người kia xin lỗi thì hơi khó, bởi vì liên can đến nhiều người quá, cho dù nói là giải quyết chuyện này thì cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.

Nghĩ đến thù này không thể báo, Đổng Học Bân trong lòng vẫn nghẹn một nỗi tức giận.

Quay lại bệnh viện, Ngu Mỹ Hà đã dậy, đang ngồi trên giường soi gương.

“Ngu đại tỷ, tỉnh rồi sao?” Đổng Học Bân đi lại gần, “Tối hôm qua chị ngủ ngon không?”

Ngu Mỹ Hà đặt gương xuốn nói ừm một tiếng: “…Tiểu Đổng, bao giờ thì gỡ được băng gạc ra?”

Đổng Học Bân cười rồi cúi xuống nhìn mặt chị, “Đừng vội, chiều nay chị còn phải làm trị liệu nữa, sau đấy cần đắp hai lượt thuốc nữa, ngày kia là có thể gỡ gạc xem kết quả cuối cùng”.

Nàng bất an nói: “Vạn nhất… vạn nhất…”

“Không có vạn nhất, chắc chắn có thể khỏi hẳn, tin tôi đi”.

“…Ừm!” Nàng lại cầm gương lên xem.

Thật ra Đổng Học Bân đã từ chỗ Trương Tinh Tinh nơi đó xem qua ảnh chụp của Ngu đại tỷ sau trị liệu, da có vết cào đã hết, da thịt đã như trước khi thương tổn, nhưng làn da chỗ này có điểm sưng đỏ, có một chỗ giống như còn có tích nước, cũng may Trương Tinh Tinh nói đây là hiện tượng bình thường, ngôn ngữ y học Đổng Học Bân cũng nghe không hiểu lắm, đơn giản mà nói chính là làn da mới cần thời gian nhất định để thích ứng trạng thái mặt bộ, đó là một qua trình tất phải trải qua. Sau đó, lo lắng đến tâm tính Ngu Mỹ Hà, Đổng Học Bân cùng Trương Tinh Tinh rõ ràng sẽ không để cho nàng xem mặt sau trị liệu, chờ sau khi tiêu sưng, vết mổ khép lại, xử lý làm nhạt toàn bộ các trị liệu đều làm xong thì mới chuẩn bị để cho nàng soi gương.

“Bân, cậu hình như có tâm sự?” Ngu Mỹ Hà thình lình nhìn hắn.

Đổng Học Bân hơi chần chờ, hơi hơi gật đầu một cái, “Ừm”.

Ngu đại tỷ thân thiết nói: “Xem cậu vẫn rầu rĩ không vui, có phải vì chuyện lưu học sinh này hay không? Bọn họ vẫn chưa khỏi sao?”

“Thương cân động cốt một trăm ngày, có mấy người vẫn chưa khỏe”.

Nàng nói:“Cát nhân đều có thiên tướng, cậu cũng đừng sốt ruột”.

Đổng Học Bân khoát tay, “Không phải vì cái này, hiện tại không ít đệ tử võ quán TaeKwonDo thậm chí giáo luyện đều đối với người Hoa chúng ta…

Hài, nói cái này để làm chi, không nói, trưa nay muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được”.

“Biết chị ăn không quen cơm nơi này, bằng không hai ta đi ra ngoài tìm nhà hàng Trung Quốc?”

“Tốt tốt, nhưng… tôi có thể xuất viện sao?”

“Ha ha, chị cũng không phải bị thương chân, có cái gì không thể ra, bác sĩ còn nói chị gần đây đều nằm ở phòng bệnh, rất khuyết thiếu vận động, bảo tôi đưa chị đi ra ngoài hít thở không khí”.

Thu thập một chút, Đổng Học Bân liền cùng Ngu Mỹ Hà xuống lầu ra bệnh viện.

Hít không khí mới mẻ, Ngu Mỹ Hà lộ ra nụ cười thản nhiên.

Bỗng nhiên, Đổng Học Bân ánh mắt trong lúc vô tình quét đến một bãi đỗ xe cách cửa bệnh viện không xa, chỉ thấy Lý An Trần Đại Huy còn có hai lưu học sinh Trung Quốc đã bình phục đang ở nơi đó lớn tiếng nói cái gì, đối diện cũng có vài người, một trong đó Đổng Học Bân cũng đã thấy qua, đúng là thanh niên luyện TaeKwonDo lúc trước cùng phi cơ dùng ánh mắt chê cười nhìn Ngu đại tỷ kia, lúc ấy Đổng Học Bân cùng hắn nổi lên xung đột. Nếu giáo luyện Hàn Thượng Vũ ngồi phía trước kia là người võ quán TaeKwonDo Thiên Mã, người này tám phần cũng vậy.

Đổng Học Bân đi thong thả bước qua, “Đi, đi xem!”

Bên kia giống như đang khắc khẩu cái gì đó.

Kim Hi kia đem một cái phong thư quẳng ở trên đất, cười lạnh nói: “Đây là tiền thuốc men, cầm đi xem bệnh, lần sau nói chuyện để ý một chút, bằng không thấy các ngươi một lần đánh các ngươi một lần!”

Trần Đại Huy cả giận nói: “Mày nói lại lẫn nữa coi!”

Lý An trừng mắt nói: “Bồi tiền là xong sao? Phải xin lỗi bạn học của tao nữa!”

Một người Hàn Quốc ở võ quán Thiên Mã ở phía sau hét lên: “Cho chúng mày tiền chính là đã đẻ mắt tới chúng mày rồi! Còn xin lỗi? Chúng mày mơ à!”

Kim Hi nở nụ cười một chút, “Quy củ đạo quán chúng mày cũng biết, chúng ta là luận bàn bình thường, là chúng mày kĩ không bằng người mới bị đánh, oán ai? Về nhà luyện cho tốt đi!”

Vài người Hàn Quốc cười vang, xem ra đều là thuộc võ quán Thiên Mã.

Trần Đại Huy mắng: “Tụi mày mấy chục người đánh bọn tao! Luận bàn cái rắm chó!”

Lưu học sinh Trung Quốc trên mặt còn băng gạc cũng bốc hỏa nói: “Có bản lĩnh một chọi một!”

“Tao cũng mặc kệ chúng mày” Kim Hi cười cười,“ Một đám thủ hạ bại tướng, chúng mày còn dám ồn ào, còn một chọi một? Được, muốn một đấu một tùy thời tới tìm tao! Chỉ sợ chúng mày sợ chết!”

Nói xong, mấy người lên xe, vừa huýt sáo vừa đi.

“Đồ khốn kiếp! Đợi đấy!” Trần Đại Huy chỉ vào bọn người kia rồi mắng.

Lúc này Đổng Học Bân cũng đi tới, hỏi ra mới biết, người kia tên Kim Hi, lúc ở võ quán cũng tham gia đánh nhau, Tôn Chí là do Kim Hi đánh, nếu không cấp cứu kịp thời, Tôn Chí đã mất mạng rồi, bây giờ còn chưa thể xuống giường đi lại được.

“Sớm muộn gì chúng ta cũng tính sổ với chúng!” Lý An không nuốt nổi cục tức mà nói.

Một học sinh khác đem tiến đến, “Tôi nói mấy câu thế này, chuyện này hay là bỏ đi, bọn võ quán đấy đều là người Hàn Quốc, người đông thế mạnh, chúng ta…chúng ta sao có thể…”

Trần Đại Huy vừa nghe, cũng bi phẫn thở dài, hắn làm sao không rõ.

Đổng Học Bân vỗ vai cậu ta nói: “Trước tiên cứ đi trả tiền viện phí đi, chữa trị xong hết đi rồi tính sau”.

Đợi bọn họ vừa đi, trong lòng Đổng Học Bân cũng thấy không ổn chút nào, đưa Ngu đại tỷ đến một quán ăn Trung Quốc, sau đó vừa hút thuốc vừa đi bộ trên phố.

Ngu Mỹ Hà nói: “Tiểu Bân, chuyện này cậu định quản lí sao?”

Đổng Học Bân gạt tàn thuốc nói: “Tôi chỉ là một cán bộ huyện nhỏ bé, làm sao có quyền, đây là chuyện của bộ ngoại giao”.

“Vậy là bọn họ đánh chúng ta mà không sao rồi? Lúc ăn cơm tôi có nghe thấy ông chủ quán nói, bây giờ rất nhiều lưu học sinh và người Trung

Quốc đều bị đánh, chuyện này không ai quản hết sao?” Ngu Mỹ Hà rất mềm lòng, nhìn thấy đồng bào mình bị đánh, cô thấy rất khó chịu.

Đổng Học Bân im lặng không nói.

Đang đi, thì có ba người đi đến.

Trong đấy có một người mặc võ phục TaeKwonDo, hai người còn lại một người tóc vàng, một người tóc đỏ hình như là vừa ăn ở quán bên cạnh ra.

Người tóc đỏ cười nói: “Người phụ nữ vừa rồi hình như nói tiếng Trung?”

“Tôi nghe thấy giống”, Người tóc vàng nhìn Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà, “Ừm, nhìn bề ngoài cũng giống”.

Người mặc võ phục nói: “Thế thì còn nói gì nữa, nhìn mấy người Trung Quốc là thấy không thuận mắt rồi!”

Đổng Học Bân đang nghĩ, cũng không để ý phía trước, cùng đi dạo chậm với Ngu Mỹ Hà về hướng đường lớn, bỗng nhiên, thấy bóng một người, người này rất cao, tóc vàng đụng vào người Đổng Học Bân, Đổng Học Bân phải lùi mấy bước, lại nhìn sang bên này thấy người tóc đỏ cũng nghênh ngang đụng vào Ngu Mỹ Hà, Ngu đại tỷ đau quá kêu lớn một tiếng!

Tên tóc vàng quát to: “Nhìn cái gì chứ! Không có mắt hả?”

Tên tóc đỏ cười: “Quần áo của tao bẩn rồi, đền tiền đi”.

Người cuối cùng là người mặc bộ võ phục TaeKwonDo, Đổng Học Bân đã hiểu, lại nhìn sang Ngu đại tỷ thấy chị bị va ngã suýt đập đầu vào tường,

Đổng Học Bân nổi giận đùng đùng quát: “Muốn chết hả?”

Hai bên đều không hiểu nhau.

Tên tóc vàng liếc sang bọn họ, rồi chỉ hết Đổng Học Bân sang Ngu Mỹ Hà, “Mày, cả con kia nữa, mau xin lỗi chúng tao thì chuyện này coi như không có gì, nhanh lên!” Hắn ta không thích gì chuyện những trang mạng

Trung Quốc đòi phía Hàn Quốc phải xin lỗi, nên đã xả giận lên hai người.

Đổng Học Bân nhìn ba người bọn họ nói: “Mấy thằng nhãi này, đúng là tự tìm chết!”

Tên tóc vàng nói: “Hắn nói gì đấy? Xin lỗi rồi à?”

“Không biết, nhưng chắc là không phải?” Tên tóc đỏ nói: “Thằng oắt này còn cứng đầu lắm!”

Đổng Học Bân xoay người sang chỗ Ngu đại tỷ, dìu chị đứng dậy, không tùy tiện ra tay, ba kẻ này Đổng Học Bân không coi ra gì, không chấp gì lời nói của bọn chúng, Ngu đại tỷ còn đang ở đây, nên Đổng Học Bân cũng không có cách nào vừa dìu chị đứng dậy vừa đối địch, nếu bọn chúng có ra tay thì còn có thể đánh lại, vì sự an toàn của Ngu đại tỷ, Đổng Học Bân không thể mạo hiểm.

Hai bên giằng co một lát, tên tóc đỏ rốt cuộc nhịn không được.

“Ra tay!”

Tên tóc vàng liền một cước đá hướng Đổng Học Bân, tên tóc đỏ cùng tên còn lại cũng xông tới.

Đổng Học Bân né sang một bên, bỗng nhiên có tiếng xe cảnh sát vang lên.

Tên tóc vàng kinh hãi, xoay người bước đi, luật bên này cũng nghiêm, nên không tên nào muốn tự chuốc phiền phức, nhưng ánh mắt xem thường của

Đổng Học Bân làm cho tên tóc vàng có chút căm tức, cười lạnh một tiếng, để hai người kia đi trước rồi tự mình chủ động tìm đến xe cảnh sát.

Xe cảnh sát dừng lại, hai người cảnh sát đi xuống.

Tên tóc vàng chỉ vào hai người Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà nói: “Điện thoại của tôi bị mất, vừa đi qua hai người này đã không thấy đâu rồi, chắc chắn họ là trộm”.

Cảnh sát cau mày, “Cái loại gì đây?”

Tên mũ vàng nói thêm vài câu

Bên kia, Đổng Học Bân nhìn thấy cảnh sát đi đến, liền thở hắt ra, xoay người nâng Ngu Mỹ Hà dậy hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”

“Tôi không sao” Ngu Mỹ Hà xoay cổ chân, vẫn còn thấy đau.

Nhưng không đợi Đổng Học Bân nói gì, hai người cảnh sát đi đến gần, sắc mặt khó coi, cau mày nói: “Đem điện thoại vừa trộm ra đây!” Tên tóc vàng đứng cạnh cảnh sát cười khẩy nhìn bọn họ.

Đổng Học Bân nghe không hiểu.

Cảnh sát nheo mắt nói: “Đang nói chuyện với cậu đấy! Không nghe thấy à? Điện thoại đâu?”

Đổng Học Bân nhìn hắn, “Nói cái gì chứ! Tên áo vàng kia gây sự! Không bắt hắn lại tìm tôi làm gì?”

Nói một lúc lâu hai bên không thể hiểu nhau, người cảnh sát lớn tuổi vung tay ra hiệu “Đưa đi!” Người cảnh sát còn lại liền đi lên bắt người, muốn áp Đổng Học Bân cùng Ngu Mỹ Hà lên xe.

Đổng Học Bân tức giận nói: “Mẹ kiếp ý gì đây?”

“Nói ít thôi! Đi cùng bọn tôi!”

Dù không thể hiểu nhau nhưng lúc đó Đổng Học Bân biết, chắc chắn là tên tóc vàng đã nói gì với cảnh sát, hại hai người, nếu không cảnh sát cũng không có thái độ như thế, con mẹ nó, bị tay cảnh sát ghì mạnh tay xuống, Đổng Học Bân quay xuống nhìn tên tóc vàng đang cười, Đổng Học Bân an ủi Ngu đại tỷ mấy câu, sau đó gọi điện thoại rồi cùng hai tay cảnh sát lên xe, tên tóc vàng cũng lên xe theo sự yêu cầu của cảnh sát, mấy người quay về đồn.

“Tiểu Đổng, tại sao họ lại bắt chúng ta?” Ngu Mỹ Hà rất lo lắng

Vẻ mặt Đổng Học Bân không chút thay đổi nói: “Không có gì đâu, chị yên tâm”.

Từ lúc vào đồn cảnh sát, khuôn mặt Đổng Học Bân rất lạnh lừng, hắn điều chỉnh nhịp thở, nhìn rất bình tĩnh, một lúc sau, một tay cảnh sát đến khám người Đổng Học Bân, một nữ cảnh sát khám người Ngu Mỹ Hà, kết quả là không tìm thấy gì, mười phút sau, Lý An và Trần Đại Huy vội vàng đi tới, bọn họ vừa nghe điện thoại của Đổng Học Bân đến để làm phiên dịch.

Một giờ chiều.

Một cảnh sát mắt nhỏ nhìn Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà xua tay nói: “Được rồi, các người có thể đi được rồi”.

Lý An phiên dịch cho Đổng Học Bân.

“Ông nói đi là tôi phải đi sao?” Đổng Học Bân nhìn tay cảnh sát đấy,

“Tên tóc vàng kia vu cáo cho chúng tôi! Chuyện này các người không có chút thái độ gì sao?”

Cảnh sát nói: “Hắn có thể nhìn nhầm, dù sao lúc đấy các người cũng đi bên cạnh hắn, hiểu nhầm là chuyện thường mà”.

Lý An tức giận nói: “Bình thường sao! Các người có biết phá án không thế? Đây là vu cáo! Thế này mà không nhìn ra thì làm cảnh sát làm gì chứ?”

Tay cảnh sát nghiêm mặt nói: “Tôi phá án thế nào không cần cậu phải dạy!”

Ra khỏi đồn cảnh sát, mấy lưu học sinh chạy nhanh tới hỏi chuyện

Đổng Học Bân hạ giọng nói: “Tôi không sao, các cậu cứ về đi, cảm ơn các cậu nhé!”

Lý An, Trần Đại Huy và mấy lưu học sinh kia rất có cảm tình với Đổng Học Bân, trong lúc quan trọng nhất Đổng Học Bân sẵn sàng bỏ tiền ra để cứu họ, số tiền cũng không phải nhỏ hơn một trăm nghìn, nếu không có Đổng Học Bân bọn họ không biết khi nào mới được cứu chữa, nên nhìn thấy mấy người võ quán động đến Đổng Học Bân, người nào người đấy đều tức giận, muốn tìm bọn họ tính sổ, đi vu cáo người khác, chuyện như thế cũng làm được?

Bên kia đường, tên tóc vàng tên tóc đỏ và tên mặc võ phục của võ quán

TaeKwonDo nhìn thấy mấy người Đổng Học Bân ra khỏi đồn thì cười lạnh rồi đi.

“Khốn kiếp! Quần áo đấy là võ phục của võ quán Thủy Nguyên!”

“Đuổi theo!”

Trần Đại Huy cùng mấy người nữa định xông lên đuổi theo.

Đổng Học Bân ngăn cản bọn họ, “Mấy cậu, tình cảm của các cậu tôi xin nhận, chuyện này các cậu mặc kệ đi” Nói xong Đổng Học Bân chỉ sang Ngu

Mỹ Hà nói: “Làm phiền các cậu một chút, tìm ai đó đưa Ngu đại tỷ về bệnh viện giúp tôi, chị ấy đi về một mình tôi không yên tâm”. Một lưu học sinh lập tức đáp ứng.

Ngu Mỹ Hà nói: “Thế cậu không về sao?”

“Tôi còn có việc, chị về trước đi” Đổng Học Bân vỗ vỗ vào tay Ngu Mỹ Hà.

Lý An không hiểu liền hỏi: “Anh Đổng, anh…”

“Võ quán Thủy Nguyên cậu biết chứ? Còn nữa, những người ở các võ quán đánh người Trung Quốc chúng ta các cậu đã thống kê hết ra chưa? Địa chỉ của các võ quán đấy đâu”

Lý An nói: “Có thống kê, mấy võ quán đấy em đều biết, sao thế anh?”

Đổng Học Bân gật gật đầu, “Vậy được rồi, Lý An, đi phiên dịch cho tôi một ngày”.

Từ đầu đến giờ Đổng Học Bân hết sức bình tĩnh, nhưng Lý An và Trần Đại

Huy thì có chút sợ hãi: “Anh Đổng, làm phiên dịch thì không vấn đề gì, anh nói với em xem chúng ta đi làm gì?”

Đổng Học Bân kìm nén cơn tức giận trong lòng nói: “Những chuyện này nên kết thúc thôi, làm nhục, đánh nhau với người Trung Quốc, chuyện này không có ai quản sao? Được, tôi đây sẽ quản! Bọn chúng không nói cho ra lẽ thì tôi đây sẽ nói!”

Không thể nhịn được nữa!

Hình tượng? Ảnh hưởng? Cút con mẹ nó đi!

Mấy võ quán Taekwondo kia? Nếu ông đây không cho các ngươi một bài học thì ông không phải là họ Đổng!!

Sự thể đã liên can tới mình rồi! Không cần nể mặt gì hết! Các người không phải biết đánh nhau sao? Các người không phải là giỏi nhất sao?

Được! Ông đây muốn xem xem ai hơn ai!

“Lý An! Đi!” Đổng Học Bân đi theo hướng tên tóc vàng vừa đi.

Lý An kinh ngạc, “Anh muốn làm gì?”

Mặt Đổng Học Bân tối sầm lại: “Còn làm gì nữa? Đi đá quán!”

“…Cái gì cơ?”

“Đá quán!?”

Mấy cậu lưu học sinh đều kinh ngạc!