Quyền Tài

Chương 22




Trong phòng tổng hợp.

Lý Phó Trưởng phòng đi rồi trong văn phòng lặng ngắt như tờ, Chu Trường Xuân mặt mũi đau khổ lấy tay gãi gãi đầu, con mắt nhìn chằm chằm vào đề mục diễn thuyết trên tay nhìn một lân, không bao lâu, hắn ngẩng đâu nhìn chung quanh một vòng: “Còn kịp trở lại không sai biệt lắm, Dương Trưởng phòng chưa nói không yêu cầu, ừm, Tiểu Đàm?”

Đàm Lệ Mai chưa từng đối với công việc phàn nàn qua gì lại có thể đáng thương nhìn hắn: “Chu Chủ nhiệm, anh tha cho em đi”.

Chu Trường Xuân cổ vũ nói: “Chuyện viết bản thảo này không phải cô một mực phụ trách sao, cô học đại học, viết cái bản thảo diễn thuyết tính là việc khó gì? Cũng không thể để cho ta cùng lão Nghiêm viết?”

Đàm Lệ Mai than thở nói: “Chu Chủ nhiệm, ngài cũng không phải không biết, Dương Trưởng phòng yêu cầu thật sự rất cao, liền lần trước, em cùng Quách Phàn Vỹ Thường tỷ ba người hai ngày cái gì cũng không làm, chỉ cố viết bản thảo giao cho Dương Trưởng phòng, nhưng viết năm sáu phần, Dương Cục chẳng những một phân đều không dùng, còn quở trách em một trận, em... em....”

Chu Trường Xuân nói: “Dương Cục nói với cô như vậy đó là đối với cô kỳ vọng cao, cần cô hao nhiều phí tâm tư hơn nữa”.

Đàm Lệ Mai rũ đầu đầu bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, em thử lại lần nữa”.

Chu Trường Xuân nhìn về phía mấy người Quách Phàn Vỹ, “Phàn Vỹ, Tiểu Thường, Thuận Kiệt, các cậu cũng đều viết một phần, dùng chút tâm đi”.

Thường Quyên vội vàng nói: “Lãnh đạo, em hành văn thật không được, Dương Cục khẳng định chướng mắt”.

Ngay cả Quách Phàn Vỹ này gần đây yêu mến nịnh bợ lãnh đạo lúc này đều có điểm lùi bước: “Chu Chủ nhiệm, bút lực của em chỉ sợ cũng không vào được mắt Dương Cục, anh xem....”

Quách Thuận Kiệt nói tiếp: “Chu Chủ nhiệm, em cùng...”

Chu Trường Xuân có chút tức giận, dùng sức đập cái bàn: “Nhìn các người nguyên một đám đưa đưa đẩy đẩy, còn ra bộ dáng gì? A? Mặc kệ có nhiều khó khăn hơn cũng phải làm, đều là vì công tác! Các cậu mau viết, tranh thủ ngày mai ra bản thảo cho Dương Trưởng phòng đưa đi” Chu Trường Xuân cũng là bị Dương Trưởng phòng làm sợ, lần trước bản thảo phòng tổng hợp không khiến cho Dương Trưởng phòng hài lòng, kết quả chẳng những các khoa viên đã chịu mắng, liên quan tổng hợp và Lý Khánh hai chính phó chủ nhiệm này cũng bị dạy bảo kèm theo một trận, khiên cho Chu Trường Xuân Lý Khánh rất là khó xử, cho nên lần này vừa nghe Dương Trưởng phòng vừa yêu cầu viết bản thảo, Chu Trường Xuân cái này gọi là khổ não, cũng không biết làm như thế nào mà qua được.

Sau khi tan việc.

Đông Học Bân hiếu kỳ đuôi theo Đàm Lệ Mai: “Đàm Tử, chờ chút hai ta cùng đi”.

Đàm Lệ Mai thở dài nói, “Cậu đến đâu?”

“Đường 46” Đổng Học Bân cùng nàng sóng vai hướng ngoài viện đi, “Làm sao vậy? Bản thảo diễn thuyết không dễ viết sao?”

“Không phải khó viết, nếu thay đổi những cục trường hoặc chủ nhiệm khác, đều không cần những người khác, một mình tôi là đủ rồi, nhưng Dương Trưởng phòng nơi đó không giống với, hắn... tổng hợp...” Trải qua Đàm Lệ Mai giải thích Đông Học Bân mới hiểu được, Dương Trư ông phòng tên đây đủ Dương Nhất Trung, là Phó Cục trường Phân cục, câp bậc hành chính Phó Sở, bởi vì Dương Nhất Trung mới từ thành đông Phân cục bên kia điêu tới chưa nhiều ngày, cho nên quá nhiều tình huống Đàm Lệ Mai bọn họ cũng không rõ ràng, chỉ biết là Phó Cục trường này tính tình rất lớn, động một chút lại cùng thuộc hạ ồn ào, hơn nữa đôi với câu chữ bài viết yêu cầu cực kỳ hà khắc, bản thảo bình thường căn bản chướng măt, trận trước phòng tổng hợp mọi người cũng là bởi vì chuyện này đã chịu mắng.

Đông Học Bân đem lời nói của Đàm Lệ Mai nhấm nuốt một phen, như có điều suy nghĩ.

Ngày hôm sau đi làm.

Đi vào văn phòng Chu Trường Xuân chuyện thứ nhất chính là hỏi thăm tình huông bản thảo.

Đàm Lệ Mai rất không có niềm tin thầm nghĩ: “Viết là viết xong, nhưng không bảo đảm có thể qua cửa Dương Cục kia”.

Quách Phàn Vỹ Quách Thuận Kiệt cùng Thường Quyên vẻ mặt cũng cùng Đàm Lệ Mai không sai biệt lắm, đều không có gì lo lắng.

“Ừm” Chu Trường Xuân Lệ chậc lưỡi, “Vậy đưa qua đi, nhìn xem Dương trường phòng nói như thế nào”.

Đổng Học Bân chú ý ngẫng đầu, nhìn Đàm Lệ Mai cùng Thường Quyên, Quách Phàn Vỹ bốn người sau khi ra khỏi văn phòng giống như “đi pháp trường” vậy, Đông Học Bân liền mở ra trên máy vi tính vài cái văn bản word, chăm chú nghiên cứu trên mặt bài văn mẫu bản thảo diễn thuyết, đây là tổng hợp tối hôm qua từ internet download, theo cách thức sáng tác đến tạo hình câu nói, Đông Học Bân đã học được không ít.

Một phút đồng hồ...

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Quách Thuận Kiệt người thứ nhất đã trở lại, “Chu Chủ nhiệm, Dương Trưởng phòng nói em làm quá loạn không kết cấu”.

Sau đó là Quách Phàn Vỹ ủ rũ: “Dương Trưởng phòng nói... nói...” Có thể là lời nói không dễ nghe, Quách Phàn Vỹ không có mặt mũi nói ra miệng: “Dương Cục để cho em viết lại”.

Thường Quyên sắc mặt khó coi theo ở phía sau: “Cái của em cũng không được”.

Một người cuối cùng vào là Đàm Lệ Mai, mọi người lập tức đem ánh mắt mong chờ chuyên đến trên người nàng, “Thế nào?”

Ai ngờ Đàm Lệ Mai liền lời nói cũng không đáp, cúi đầu ngồi xuống trên bàn công tác của mình, cắn cắn môi, bả vai nàng giật giật, lau nước mắt tu tu khóc lên.

Chu Trường Xuân xem xét liền hiểu, đây cũng là không vượt qua kiểm tra, nhưng lại bị dạy bảo. Ài, cái này làm thế nào? Một cái bản thảo diễn thuyết sẽ đem tất cả mọi người làm khó sao? Nếu như vậy xuống dưới, còn không bị lãnh đạo cho là phòng tổng hợp mình một điểm sức chiến đấu đều không có?

Reng reng reng, điện thoại văn phòng nhỏ của Chu Trường Xuân vang lên, tổng hợp vội vàng đi trở về đi nhận điện thoại, “Alo... A a, Dương Trưởng phòng... Vâng... A... Như vậy... Tôi rõ ràng, rõ ràng... Nhưng chúng tôi... vậy... tôi bảo bọn họ viết lại... ừm... ừm... ngài yên tâm... ừm...”

Bên ngoài, Thung Tử đang tại ôn nhu an ủi Đàm Lệ Mai nước mắt lưng tròng.

Chu Trường Xuân phiền muộn lấy tay xoa xoa ót, chậm rãi bước đi tới, “Dương Trưởng phòng bên kia nói, là cục sẽ họp vào sáng mai, cho nên bất kể như thế nào hôm nay phải nhìn thấy bản thảo, ừm, mọi người lại thêm sức người, theo ý nghĩ của Dương Trưởng phòng viết lại cho tốt, nhìn xem bản thảo diễn thuyết trước kia có phải lấy đối chứng, sửa lại chút hay không”.

Đàm Lệ Mai khóc ròng nói: “Hu, hu, hu... em, em chính là theo như ông ta giao cho viết”.

Thường Quyên nói: “Chu Chủ nhiệm, chúng em thật tận lực rồi”.

Chu Trường Xuân thở dài một hơi: “Tôi biết tất cả mọi người không dễ dàng, nhưng bên trên giao cho nhiệm vụ tất phải lo liệu, mọi người ngâm lại, nhìn xem có biện pháp nào?”

Tất cả mọi người cúi đầu, không ai nói chuyện.

Chu Trường Xuân nhíu mày, vừa muốn kiên cường ngừ điệu mà nói chút cái gì, Đông Học Bân đột nhiên chậm rãi đứng lên.

Chu Trường Xuân nhìn tổng hợp: “A? Tiểu Đông có chủ ý?”

“A, không tính là chủ ý” Đông Học Bân xấu hổ cười cười: “Chu Chủ nhiệm, thật sự không có biện pháp mà nói, bằng không em đi thử xem?”

“Cậu?” Chu Trường Xuân ngẩn ra, “Cậu có thể viết bản thảo diễn thuyết sao?”

Đông Học Bân không dám nói chắc, nếu không sẽ bị người khác lưu lại ấn tượng lỗ mảng, “Biết một chút”.

“Được, vậy cậu thử xem xem!” Chu Trường Xuân đối với Đông Học Bân cái người mới này không ôm chờ mong quá lớn, trong phòng tổng hợp nhiêu người có khả năng viết bản thảo như vậy đều không lọt pháp nhân Dương Trưởng phòng, hắn một tên mới tới liền càng không thể, để tổng hợp viết cũng là cách nghĩ ôm ngựa chết trở thành ngựa sống.

Đông Học Bân cảm thấy đây là một cơ hội của mình!

Một cái cơ hội lật người tốt!