[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 396




Edit: cầm thú

Gia đình khác, đêm 30 đều là gia đình đoàn viên, cả nhà vui vẻ hòa thuận.

Mà ở Lăng gia, buổi tối đêm giao thừa, cả ba người tụ lại một chỗ, nghiên cứu các vấn đề học thuật.

Không sai, không chỉ Lăng Xuyên và Lăng Hiểu, ngay cả Lăng Vệ Chu cũng tham gia vào nhóm của bọn họ.

Ba người nghiên cứu vô số chiêu thức võ kỹ, giải đáp vấn đề đến hơn nửa đêm.

Năm mới, cứ như vậy lặng lẽ bắt đầu...

Mùng một đầu năm, Lăng Hiểu ngủ tới khi mặt trời mọc lên cao.

Vốn dĩ cô có kim cài áo học bá, học tập sẽ không quá tốn sức, nhưng tối hôm qua Lăng Vệ Chu và Lăng Xuyên giảng giải tri thức tới tận rạng sáng.

May mắn Lăng Hiểu đã có lượng tri thức cực kì lớn, cho nên miễn cưỡng có thể trao đổi với anh trai và ba ba.

Chỉ là tối hôm qua thật sự quá hao tổn tế bào não, cho nên...

Trong lúc giác ngộ, liền ngủ quên.

Lăng Hiểu tỉnh dậy trên giường, phát hiện ở trên bàn cách đó không xa, Bạch Trăn vẫn còn đang ngủ.

Tên này nói chào đón năm mới trong tộc bọn họ là thời điểm tốt nhất để ngủ đông.

Lăng Hiểu: Mị tin hắn mới lạ đó.

Khẳng định hắn không dám đối mặt với Lăng Xuyên.

Sợ.

Bạch Trăn:...

Thời điểm Lăng Hiểu rời khỏi phòng ngủ, Lăng Vệ Chu đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn mỗi một mình Lăng Xuyên.

"Ba đi thăm hỏi lão viện trưởng, ba bảo anh ở nhà trông em."

Nhìn thấy Lăng Hiểu đã dậy, Lăng Xuyên thờ ơ nói một câu.

"Trông chừng em làm gì? Em có thể bỏ đi sao?"

Vẻ mặt Lăng Hiểu đen thui.

"Người lớn như vậy khẳng định không lạc được." Lăng Xuyên ở một bên cười nói: "Trên bàn có bữa sáng, còn chưa nguội đâu, em ăn trước đi, anh và ba đã ăn rồi."

"Ừm."

Lăng Hiểu gật đầu, mơ mơ màng màng đi ăn cơm sáng, sau đó cô lên lầu thay đồ, cả người mới tỉnh táo ra được một chút.

"Anh, khi nào anh mới đưa chị dâu về nhà cho em?"

Rãnh rỗi quá cũng chán, Lăng Hiểu tiến tới gần Lăng Xuyên, tò mò hỏi một câu.

"Chị dâu?"

Lăng Xuyên cười bất đắc dĩ: "Cái này có chút khó khăn, anh còn chưa gặp được người thích hợp."

"Thiệt hay giả vậy, chị Trương Ngưng lần trước tới cũng rất được đó." Lăng Hiểu còn nhớ rõ chị gái Trương Ngưng kia, không chỉ xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn nữa.

Trương Ngưng?

Lăng Xuyên nhíu mày: "Em nói cô ấy, cô ấy là chiến hữu của anh, em đừng có loạn điểm uyên ương."

"Ưm, được rồi."

Lăng Hiểu nhún vai: "Chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa, lần này anh về ở mấy ngày? Hẳn sẽ không quá lâu đúng không?"

"Lần này... có thể ở lại mấy ngày, có lẽ chừng mấy tháng." Lăng Xuyên nhìn Lăng Hiểu, trầm giọng trả lời một câu.

Mấy tháng?

Lăng Hiểu ngẩn người, giác quan nhạy cảm của cô cảm nhận được chút vấn đề.

"Anh, có phải Phương Đường thị... sắp gặp nạn rồi không?"

Với thân phận và địa vị hiện tại của Lăng Xuyên, không có khả năng sẽ ngồi ngây ngốc ở đây lâu như vậy, cho dù đây chính là quê hương của hắn.

"Có một số việc, đều là nhiệm vụ, em không cần lo lắng."

Nhìn đến bộ dáng lo lắng của Lăng Hiểu, Lăng Xuyên theo bản năng giơ tay lên, vỗ vỗ bả vai Lăng Hiểu: "Lâu rồi anh không ở nhà, nhân cơ hội ở bên cạnh hai người vậy, đúng rồi, em còn vấn đề gì khó khăn cứ đến hỏi anh."

"Ách."

Lăng Hiểu thay đổi sắc mặt: "Chắc là... không cần đâu."

Mặc dù học tập là chuyện tốt, nhưng dễ bị trọc đầu nha!

......

Năm mới không bao lâu, học viện võ đạo Phương Đường lại bắt đầu khai giảng rồi.

Lăng Vệ Chu và Lăng Hiểu cũng bận rộn trở lại.

Tin tức Lăng Xuyên về nhà, không có nhiều người biết lắm, Lăng Hiểu cũng không nhắc với bất cứ ai.

Những ngày yên lặng cứ như vậy trôi qua, mãi đến một tháng sau, bầu trời đỏ như máu, mây đen dày đặc, tất cả Phương Đường thị giống như bị một bóng ma bao trùm, trong không khí cũng mang theo khí tức quỷ dị lạnh lẽo.