Chương 1: Ta Trở Về 1/2
Trái đất kỷ nguyên xxx. Ma vực xâm lăng trái đất, tàn s·át n·hân loại. Cuộc chiến giữa thần ma nổ ra. Khắp nơi đổ nát, con người đứng trước bờ vực diệt vong.
" Tạch...tạch..."
Tiếng bật lửa vang lên. Nếu ai đứng ở đây sẽ chỉ nhìn thấy nghìn nghịt quái vật đang tập trung xung quanh hướng về về một hướng. Mà hướng đó xa xa nhìn thấy một tên nam tử đứng đó cầm điếu thuốc mà hút trên một gò đất trống. Xung quanh hắn ma vật không ngừng trèo lên mô đất nơi nam tử đang đứng
" Rốt cuộc phải kết thúc sao..? " Hà Phong thần nghĩ trong lòng.
Hà Phong người nam tử đang đứng đó. Mái tóc bạc trắng qua thời gian, trên khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi của năm tháng. Hắn là người cuối cùng của Đồ Thần công hội. Qua 20 năm ma vực xâm lấn. Đồ Thần công hội không ngừng chiến đấu, không ngừng ngã xuống cho đến ngày hôm nay trận chiến cuối cùng.
Sở dĩ hắn đứng đây là vì trước sau bao nhiêu ngày tháng bị Ma Vực chèn ép. Liên minh công hội thông báo cho hắn một kế hoạch, làm hắn suất lĩnh toàn bộ thành viên còn lại của Đồ Thần công hội đi tiến hành quấy phá mặt trước, thu hút sự chú ý của ma vật.
Liên minh công hội từ đó sẽ tiến vào mặt sau đánh thẳng vào tiêu diệt phân đàn, sau đó quay lại trước sau gọng kìm tiêu diệt toàn bộ ma vật ở khu vực này, giành lại đất trống để Đồ Thần công hội lại có thể vực dậy phát triển, tiếp tục đối kháng ma vực ở những khu vực khác trên trái đất.
Nhưng không, tất cả chỉ là một cái bẫy ra Liên Minh công hội đề ra. Nhằm hủy diệt Đồ Thần công hội, tiếp thu địa bàn của bọn hắn. Đúng hơn là Liên Minh công hội kiêng kị Đồ Thần công hội khi mà địa bàn của bọn hắn quá phát triển rực rỡ. Liên minh cảm thấy ẩn ẩn có dấu hiệu bị uy h·iếp cho quyền lực, địa vị của mình cho nên bọn hắn âm ưu hủy diệt đi Đồ Thần nhằm đảm bảo cho sự thống trị của mình.
" Liên minh công hội, vì sự ích kỷ và lòng tham của mình các người lại hãm hại ta, làm cho toàn thể huynh đệ ta vì thế mà c·hết, lão tử ở dưới địa ngục chờ các người" . Hà Phong gào thét trong lòng. Nhìn lại ma vật sắp trèo lên đến nơi. Hắn trong mắt dần trở lên bình tĩnh hơn. Hắn biết hắn không thoát được. Ngày hôm nay chỉ có thể chiến tử.
Nhưng dù là thế trong lòng hắn lại bình tĩnh vô cùng, có lẽ biết không thoát được c·ái c·hết thì bình tĩnh đón nhận hay do hàng chục năm chinh chiến đã tôi luyện lên hắn.
" Mong rằng cái đám kia đừng vội uống canh Mạnh Bà mà còn chờ lão tử.." . vứt xuống điếu thuốc còn hút dở hắn lao vào đám quái vật vừa trèo lên. Không ngừng, không ngừng có xác quái vật ngã xuống .
Nhưng như một cỗ máy. Bọn chúng là ma vật, bọn chúng k biết suy nghĩ cho nên bọn chúng không s·ợ c·hết. Cho nên con trước ngã xuống con sau lại leo lên. Cuộc chiến này giường như chỉ kết thúc khi một bên hoàn toàn bị tiêu diệt.....
..........
" Đây là cõi u minh sao ? Nguyên lai c·hết cũng không thật sự khó chịu lắm a " Hà Phong nghĩ đến tự giễu trong lòng. Xung quanh hắn lúc này một mảnh đen kịt không nhìn thấy điểm cuối. Không biết do quá xa hay do quá tối cho nên hắn không nhìn thấy.
Không phải chỉ là c·hết thôi sao ? Hà Phong cũng bình tĩnh không có gì hồi hộp hay lo sợ. Đời trước hắn đã cố hết sức. Tay trắng gây dựng lên Đồ Thần công hôi. Chịu bao nhiêu công hội khác chèn ép, qua bao khó khăn bọn hắn vẫn sừng sững đứng đó cùng huynh đệ chinh chiến gây ra bao chiến tích oanh điển. Có khúc mắc trong lòng thì cũng là ở trận chiến cuối cùng kia bị Liên Minh Công Hội hãm hại.
" Anh ơi vì sao yêu em mà không nhấc máy.."
Đang lúc này tiếng nhạc chuông điện thoai không ngừng vang lên
Như một bản năng Hà Phong giơ tay bắt lấy điện thoại. Có lẽ đang cảm khái về nhân sinh bị cắt ngang nên Hà Phong có phần bất mãn.
" Alo quăng tao cái bô. Có rắm mau thả "
" Phong ca, là ta Trương Sơn đây. Hôm qua ngươi nói sáng nay cùng đi mua mũ giáp trò chơi, sao giờ này vẫn chưa thấy đâu ? "
Hà phong có chút hồ đồ.
Ách, vừa chiến đấu kiệt sức mà c·hết đi. Tiếp theo lại đi mua mũ giáp trò chơi. Cái quỷ gì vậy? Chẳng nhẽ xuống địa ngục cũng chơi game...?
" Phong Ca, Phong Ca ? ngươi còn nghe điện thoại đó chứ. Alo 1 2 3 4... Ngươi mau lại đây đi chúng ta đi sớm xếp hàng. Nghe nói ngày đầu mở bán lượng người chơi xếp hàng đi mua mũ giáp rất đông. Đi muộn ta e rằng không còn "
" Trương Sơn, bình tĩnh nói ra biết dưới địa ngục cũng có game giả lập hay sao ? "
" Địa ngục ? Phong ca đến cùng ngày hôm qua ngươi uống bao nhiêu bây giờ còn không có tỉnh nha. Ta nói này Phong ca. Chia tay thì chia tay có gì đâu mà phải buồn. Ta ngươi cùng chơi Thần Ma, cùng kiếm tiền. Để cho Như Nguyệt lác mắc chó ra vì coi thường người "
" Như Nguyệt...?"
" Được rồi phong ca, thấy ngươi chắc hôm qua uống say, để ta đi mua mũ giáp vậy, ta sẽ mua giùm người một bộ luôn "
Hà Phong còn chưa kịp phản ứng lại, Trương Sơn đã cúp điện thoại
Đầu ong ong, Hà Phong khẽ mở mắt ra. Nhìn trong tay mình chiếc điện thoại. Phát hiện cái này cũ nát chiếc samsung note2, căn bản cũng không phải là của hắn điện thoại hiện tại. Điện thoại khi c·hết hắn dùng đang là Samsung noteX.
Lập tức nhìn chung quanh bốn phía
Không còn cảnh u minh tăm tối. Thay vào đó là cảnh căn phòng không đến hai mươi mét vuông. Trong góc nhà trên bàn còn chiếc pc cũ nát. Đối diện bàn là tủ quần áo mở một bên đóng một bên. Một bên mở hắn thấy lộn xộn rất nhiều loại quần áo. Mà bên còn lại trên cánh cửa tủ hắn thấy 1 đạo quen thuộc gương mặt
Hà Phong nhìn chằm chằm vào đạo quen thuộc gương mặt kia bỗng nhiên giật mình
"Đây không phải ta lúc trẻ sao ? Làm sao lại ở đây ? "
Hà Phong vội vàng ngồi dậy kiểm tra lại thân thể của chính mình. Bàn tay vẫn đủ 5 ngón, bàn chân cũng đủ ngón. Những vết sẹo trên cơ thể do chiến đấu cũng hoàn toàn biến mất. Cứ như mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy. Nhìn xuống đất chai lọ ngổn ngang như chiến tích của một trận nhậu bí tỉ đã từng xảy ra.
Hà Phong mơ màng, đây là có chuyện gì ? Chính mình vậy mà không c·hết ? Mà đây là chỗ nào a ?
Một ý nghĩ bỗng xẹt qua " chẳng nhẽ Đại Ma Vương hay Đại Thần Chủ cường đại đến mức có thể hồi sinh ta ? "
Nhìn kỹ lại chung quanh một lúc Hà Phong phát hiện trên bờ tường đối diện nét chữ siêu vẹo như mới được viết không lâu: Thương người thủy chung, hận kẻ bạc tình.
Nhìn đến hàng chữ này Hà Phong nhớ lại. Đây không phải là căn phòng cũ ta từng ở à ? Dòng chữ này là hắn viết khi biết mình bị bạn gái Như Nguyệt, đã cắm sừng mình. Tất nhiên dòng chữ này cũng chẳng phải hắn nghĩ ra. Hắn nhớ đến trước đây trong một bài báo từng viết về tướng c·ướp Bạch Hải Đường đã từng xăm lên dòng chữ này. Sau đó khi bị bạn gái cắm sừng hắn vô tình nhớ lại mà viết lên.
Nhưng hắn nhớ sau đó hắn đã chuyển đi. Căn nhà cũ cũng bị phá hủy không lâu sau đó. Tại sao giờ lại xuất hiện ở đây ?
Nghi ngờ hắn cầm lại điện thoại mở lên.
7h30 phút Ngày 18 tháng 6 năm 2021 . Nhiệt độ ngoài trời 25 độ
Hà Phong chấn kinh rồi. Chẳng nhẽ ta trọng sinh? Hắn nhớ rõ ràng khi xảy ra trận chiến cuối cùng là năm 2061. Không thể nào là năm 2021 được. Hắn cười gượng, lắc lắc đầu mong muốn thanh tỉnh chút đầu óc.
" Lâm Tùng kiếp này ta trả lại cho ngươi đầy đủ cả vốn lẫn lời" nhớ lại sau đó Hà Phong rất nhanh làm ra quyết định.