Đinh Mục lần nữa tắt di động đi. Lần thứ hai khởi động lại máy, cửa sổ bật lên vẫn tiếp tục bền bỉ nối gót theo: “Đã tải xuống thành công ‘Thập Dạ Âm Sơn’, cài đặt hay không?”
Nút chọn “Không” đã tê liệt và biến thành màu xám, bấm vào khoảng trống bên cạnh cũng không tài nào đóng được cửa sổ bật lên. Cái cửa sổ bật lên này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình chơi game của anh.
Thế này mà không phải là ép mua ép bán hả?
Đinh Mục suýt thì nổi khùng, quan trọng là trong di động còn có file không thể xóa, không thì anh đã thay thế firmware[1] từ khuya rồi.
Nhan Minh Nguyệt liên tục nhiều lần gặp trắc trở, nhìn ra được người này không có ý kia với cô ta, thế là bắt đầu cáu kỉnh, đeo bịt mắt dựa cửa sổ ngủ luôn.
Cô ta ở bên đó ngủ ngon bao nhiêu, Đinh Mục ở bên này lại phát điên bấy nhiêu.
Thánh thần ơi, thế này không phải là trêu ngươi à?
Anh dứt khoát tắt máy di động lần thứ ba, lấy ra một quyển sách từ trong túi để đọc.
Thoáng nghĩ đến lộ trình trong ba ngày đến, hết nửa thời gian đều sẽ trôi qua dưới hoàn cảnh buồn chán lại khô khan kiểu này, anh liền cảm thấy hết sạch cả sức sống. Môi trường chưa biết, người xa lạ không quen, đồng nghiệp nói chuyện không được mấy câu, tất thảy đều khiến con người ta bức bối như thế.
Nếu biết sớm đã từ chối cho rồi, không đi không khỏe hơn hay sao? Lúc đó rốt cục là anh nghĩ cái giống gì vậy, mắc mớ gì phải đồng ý đến đây hả?!
Anh đặt sách xuống, quay đầu nhìn ra bên ngoài, trên đường hầu như không có xe mấy— ngoại trừ lúc ra khỏi thành phố, trên con đường này chỉ có mỗi chiếc xe của bọn họ. Hai bên đường đều là cỏ dại, còn có cây cối lớp lớp nối tiếp nhau, dãy núi đằng xa được bao phủ trong màn sương dày đặc lộ vẻ âm u mà thần bí khiến anh không khỏi tò mò phong cảnh trên ngọn núi đó, tò mò về phong thổ tập tục và con người bị sương mù che giấu ấy.
Đó là núi gì, vị trí rất xa à? Anh hơi bị thắc mắc.
Trên ngọn núi ấy còn có ngôi miếu thần, nghe đâu cực kỳ linh thiêng. Anh nhớ đến một số thông tin đã tra cứu và một vài diễn đàn đã nhìn thấy, cảm thấy ngọn núi không biết gọi là gì đó ngoài việc ngập tràn hơi thở của chủ nghĩa duy tâm ra thì không có ưu điểm khác.
Thậm chí anh cũng không biết bản thân lúc ấy vì sao lại muốn đăng ký tham gia, chỉ nhớ rằng lúc ấy ngay sau khi nghe nói tên của ngọn núi là nổi khùng nổi điên tò mò cảnh vật của ngọn núi này, gần như chưa chờ người khác nói gì thì anh đã đồng ý rồi, đến nỗi nghĩ cũng chưa cả nghĩ đã chấp nhận xem mặt. Hiện tại ngẫm lại anh chỉ thấy hối hận, kỳ nghỉ Quốc khánh tốt đẹp dường này, tại sao không ở nhà hít điều hòa chơi di động chứ?
Bây giờ nhớ lại anh của lúc ấy cứ như thể bị bóng đè vậy.
Ở đây và bây giờ, anh đang lao thẳng đến một ngọn núi không biết tên ngập tràn tư tưởng chủ nghĩa duy tâm, trải qua hai đêm ở đó rồi khi quay về phải giả vờ ấy là một chuyến đi vui vẻ, đã vậy còn phải đối phó với đối tượng xem mặt mới quen ngồi bên cạnh anh.
Nghĩ thôi đã thấy đau khổ rồi.
Anh nhớ ra một câu nói anh đã từng đọc được: Đau khổ à? Có thể cảm nhận được đau khổ chứng tỏ bạn còn sống đấy.
–
Sắc trời dần dần từ sáng tỏ chuyển thành lờ mờ tối. Bọn họ không dừng xe lấy một lần, qua loa giải quyết vấn đề cơm nước ở trên xe. Vẻ mặt mọi người đều không lấy làm dễ chịu, nhưng cũng không có bao nhiêu người phàn nàn, bởi vì hướng dẫn viên phục vụ vô cùng chu đáo, chu đáo đến nỗi làm cho người ta gần như không sao đào ra được bất kỳ sai sót nào, thái độ niềm nở nhưng không hèn mọn, tươi cười đúng mực nhưng không nịnh nọt.
Trái lại Nhan Minh Nguyệt vẫn mang chút hy vọng. Thăm dò mà than vãn mấy câu với Đinh Mục, sau khi không nhận được phản hồi như mong muốn lại còn nghe thấy phát ngôn của trai thẳng sắt thép đâm thủng trời đất, cuối cùng cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ đeo bịt mắt đi ngủ. Mắt không thấy tim không đau, xem mặt không thành công, cô ta trốn đi không được ư.
Đinh Mục cảm thấy cuối cùng mình đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Từ nhỏ anh đã không quá quen với việc tán gẫu cùng con gái, hơn nữa anh không hề có ham muốn trò chuyện với cô gái này, hai người lại chẳng thân quen, nói gì cũng không thích hợp. Bản thân không có ý với con gái nhà người ta, nhưng cũng không thể quá mất lịch sự— những người khác trên xe đang nhìn anh đấy. Anh đành phải qua quýt cho xong chuyện, nói mấy câu kiểu như màu son na ná giống bị nhiệt miệng. Nói chung là khiến cô tức đến nỗi phải đi ngủ.
Anh lén thở phào một hơi, cảm thấy mình tự do được chút rồi.
Có lẽ là do tính cách như thế cho nên giao tiếp với người khác lúc nào cũng khiến anh cảm thấy không thoải mái, chỉ khi anh đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân mới có thể làm anh cảm nhận được một ít tự do. Anh luôn có cảm giác không chân thực rằng mình tách biệt với thế giới và trở thành người đứng ngoài quan sát. Ngẫm nghĩ thì thấy cũng rất là trung nhị[2].
Không biết xe chạy đã bao lâu, bọn họ tiến vào một con đường hầm, đường hầm này dài mà tối như hũ nút khiến con người ta vô thức có cảm giác cô độc do bóng tối đem lại. Đợi đến khi bọn họ cuối cùng ra khỏi đường hầm, bầu trời bên ngoài đã chuyển đen rồi. Đinh Mục hơi khó hiểu: Theo nhận thức của anh, bọn họ đâu có chạy quá lâu đâu— Có lẽ, là cảm giác của anh đã sai rồi. Xe lại chạy tiếp một hồi mới đến khách sạn mà đoàn du lịch đã đặt trước. Cho dù biết là chặng đường này tiêu tốn một nửa thời gian của chuyến đi, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm mà thở phào một hơi.
Đặc biệt là Đinh Mục.
Tên của khách sạn là Khách Sạn Lớn Vạn Gia Đăng Hỏa[3], nhưng nó đúng thật là ông nội của mấy cái khách sạn năm sao bởi vẻ ngoài của nó rất cũ kỹ: tường bong tróc, đèn bảng hiệu tối hù, mấy chữ “Khách Sạn Lớn Vạn Gia Đăng Hỏa” nửa sáng nửa không, trong đêm đen chỉ có thể nhìn thấy bốn chữ “Vạn Đinh Dậu Chiêm”[4] này. Sau khi bước vào khách sạn, sự trang hoàng rách nát ấy càng khiến người ta khó lòng chấp nhận: giấy dán trên tường ố vàng dúm dó, bảng số phòng muốn rơi mà không rơi được, thậm chí phòng là kiểu dùng chìa khóa để mở cửa, có phòng ổ khóa còn là lòi cả ra ngoài.
Mọi người mệt lử mà nhận chìa khóa phòng, tiếng than phiền cao thấp nối tiếp nhau, đi vào tòa nhà trong lời xin lỗi liên tục của hướng dẫn viên.
Tòa nhà cũng không thể được gọi là “tòa nhà”. Nhà lầu này là chủ thể của khách sạn, được xây dựng thành hình chữ “Khẩu” (口), có năm tầng. Phía trước tòa nhà còn có một cái sân không lớn, trong sân chỉ có thể đỗ vài chiếc xe. Cạnh đó là căn nhà giống như nhà ăn, chỉ có một tầng, coi bộ là sẽ ăn cơm ở trong đấy.
Bên trong đã đỗ sẵn một chiếc xe việt dã và một chiếc xe tải rồi, xe của bọn họ chỉ có thể dừng ở một bãi đỗ bên ngoài.
7 giờ đoàn du lịch đến khách sạn, 7 giờ rưỡi thống nhất ăn cơm ở nhà ăn, ăn xong rồi lại sắp xếp cho ngày mai.
Đinh Mục cảm thấy đãi ngộ này gần giống như trước đây anh cùng đoàn đến Bắc Kinh, khác biệt duy nhất có khả năng chính là một cái thì tự túc, một cái thì nhà nước cung cấp chi chí.
Anh cầm chìa khóa, kéo va li đi thẳng đến phòng 0106, điệu bộ ấy tránh được tất cả những người muốn tiến đến bắt chuyện.
Mở cửa ra anh mới biết bản thân mình sao mà ngây thơ thế— Đãi ngộ này nào có giống lần anh đến Bắc Kinh đâu chứ? Rõ ràng là còn tệ hơn hồi anh đến Bắc Kinh nữa!
0106 nằm ở vị trí chính giữa dãy phòng này, cách cầu thang bộ không xa. Vừa mở cửa ra, bụi trên cửa rơi mãi vì bị chấn động, khiến cho anh sặc mà ho cả nửa ngày trời, khó khăn lắm mới mò được công tắc đèn. Điều này mới làm anh kinh ngạc— nếu như phòng ốc trong khách sạn đều như thế này, vậy thì cái khách sạn này đã bày ra cho anh thấy cái gì gọi là “cửa tiệm trăm năm tuổi” một cách rất trực quan.
Căn phòng khoảng chừng 10m2 với một phòng ngủ một phòng vệ sinh, đặt một chiếc giường, một chiếc bàn, một chiếc tủ TV nhỏ là không xoay được người, tỷ lệ sử dụng không gian có thể đánh giá là mang tính điển hình.
TV là dạng máy thu hình kiểu cũ phần đít to trước đây, còn không lớn bằng tủ TV, nhìn qua thậm chí còn không lớn bằng va li của anh. Anh đi vào quét mắt nhìn, ồ, thật sự không lớn bằng va li của anh.
Bức tường ố vàng ố xanh, tính nghệ thuật của nó thua xa với sức chấn động mà nó mang đến cho con người ta, rõ ràng là bức tường có nấm mốc sinh trưởng, trên tường còn lưu lại vết bẩn gốc kiềm[5], chỗ vệt vàng chỗ vệt trắng, đỉnh thật đấy, còn tạo sọc nữa cơ.
Những đường sọc này trực tiếp kéo dài đến cửa ra vào, bị một tờ giấy ố vàng nhăn nhúm chỗ công tắc che mất. Bên trên tờ giấy ghi: “Nhắc nhở ấm áp: tiết kiệm nước, tiết kiệm điện.”
Ôi vcl ấm áp, thật đúng là khiến người ta xúc động muốn khóc.
Đây là lần thứ hai anh hối hận vì đã đăng ký tham gia.
Tham quan một vòng xong, khi anh vừa ra khỏi phòng thì phát hiện ở phòng sát vách là người quen của anh, tên là Trương Hải Phong.
Quan hệ cửa sau trước đây của anh, sau đó tiến hành nhận làm sư phụ.
“Kỹ sư Trương, chú ở đây à?” Đinh Mục lễ phép hỏi một câu.
“À, đúng vậy.” Trương Hải Phong mỉm cười với anh.
—————
Lời tác giả: Đừng cãi nhau với các bạn nhỏ khác nha |˄·͈༝·͈˄₎.。oO tặng bé meo meo cho các bạn nè moah ♡
Chú thích:
1. Firmware là một chương trình máy tính cố định đặc biệt để điều khiển thiết bị điện tử ở mức độ thấp. Cũng có thể gọi nó là một phần mềm nhỏ giúp phần cứng hoạt động như mong muốn của nhà sản xuất. Firmware có thể tự cài đặt lại hoặc cập nhật phiên bản tùy biến trên thiết bị điện tử cho mục đích sửa lỗi hoặc nâng cấp một vài tính năng. Tuy firmware cập nhật được nhưng sẽ tiềm ẩn rủi ro khiến điện thoại hay máy tính bảng không hoạt động được nếu bản firmware cài đặt không tương thích. Trong trường hợp điện thoại hay máy tính bảng bị lỗi firmware do người dùng, hãng sẽ từ chối bảo hành. Nếu như thiết bị điện tử đang hoạt động ổn định thì không nên nâng cấp firmware. Đối với một số máy IOS, nên sao lưu dữ liệu trên thiết bị trước khi nâng cấp firmware bởi dữ liệu sẽ bị xóa trong quá trình nâng cấp. ↑
2. Trung nhị hoặc bệnh trung nhị là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, dùng để chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Cách nói “bệnh” trong “bệnh trung nhị” thật ra không chính xác, thực tế đây không phải là một căn bệnh, mà có thể hiểu như một hội chứng tâm lý xuất hiện bắt đầu và chủ yếu ở lứa tuổi dậy thì. Tại Việt Nam, trung nhị đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.
Trung nhị thường có các biểu hiện được miêu tả như: Có thể sống khép kín hay tách biệt với thế giới bên ngoài, thậm chí tách biệt cả với gia đình; Có thể giao tiếp xã hội kém, nhút nhát; Sợ bị mọi người đối xử như trẻ con; Thường không bị ảnh hưởng bởi xu thế xã hội, đôi khi yêu thích các nền văn hóa ngoại lai một cách thái quá; Tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất “ngầu”, song thực chất mọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường. ↑
3, 4. Tên của khách sạn dịch ra có nghĩa là đèn đuốc sáng trưng. ↑
5. Dựa vào bản chất, các vết bẩn bám trên tường được chia làm 2 nhóm chính: Các vết bẩn gốc kiềm (vệt trắng, vết cặn xà phòng, vết nấm mốc…) và các vết bẩn gốc axit (các vết dầu mỡ, mồ hôi, bã nhờn, vết thức ăn, máu…). ↑