Quỷ Tân Lang – Chú Rể Quỷ

Chương 11




Edit: Phong Lữ

Trên thế đạo bây giờ, giang hồ thường dùng để chỉ những tu sĩ rời xa dân gian, không bị triều đình quản thúc, mà không ai có thể nói rõ giang hồ thực sự ở nơi nào. Thế nhân chỉ biết nơi tu sĩ đi qua chính là giang hồ. Còn nếu muốn tìm hiểu căn nguyên nguồn gốc thì mặc dù phạm vi hoạt động tu sĩ được gọi là giang hồ,  nhưng giang hồ gốc xuất phát từ 1 ‘giang’ 1 ‘hồ’  hồi mấy trăm năm trước, không bị bất kỳ thế lực nào ràng buộc.

‘Hồ’ này chính là môn phái chính đạo đệ nhất thiên hạ – Huyền môn, là chính tông ‘hồ’ còn sót lại tới nay. Nơi đây là nơi lúc đầu các tiên nhân hướng dẫn người phàm, truyền thụ công pháp tu tiên tu đạo nguyên sơ, hậu nhân cũng bảo công pháp trong thiên hạ xuất phát từ Huyền môn. Nơi như thế đương nhiên vượt khỏi trần gian, rời xa phạm vi quản lý của triều đình. Còn về ‘Giang’ kia chính là nơi tu sĩ các môn pháp tập hợp – Sĩ Long Giang. “Giang’ này là con sông dài nhất thiên hạ, chảy ngang qua toàn bộ đại địa Thần Châu, đến từ thiên nhai, chảy mạnh không thôi, quy về Hải Giác.

Phái Nam của Sĩ Long Giang là Giang Nam – nơi thiên địa linh khí tập trung cao nhất. Tám thành ở Giang Nam đều nơi giàu có và đông đúc phồn hoa, ngoại trừ  Huyền môn chính tông ở Vân Đoan và ma giao ở Mạc Bắc, thì hầu hết các môn phái mạnh nhất bây giờ đều tập trung ở đây. Bởi vậy thế nhân có một câu nói: không tới Giang Nam, không vào Huyền môn, thì chưa được coi là đã tới giang hồ.

Tuy Thiên Nhận ở lâu tại Mạc Bắc nhưng cũng không xa lạ với Giang Nam. Chuyến này hắn muốn tới cửa sông Sĩ Long Giang ở Giang Đô thành. Theo ý định của hắn, vừa đến Giang Đô thì tìm một môn phái am hiểu việc thu phục ác quỷ để siêu độ Chư Cát Thanh Thiên, sau đó thì một mình từ nơi đây ra biển, đi tới nơi cực địa nghe đồn không có một bóng người, muốn tìm ra đạo độ kiếp ở nơi lạnh giá nhất thiên hạ. Nhưng mà hiện thực nào có hay ho như tưởng tượng, mới đến ngoài thành Giang Đô bọn họ phiền toái lớn không ngờ nổi.

Đúng, Chư Cát Thanh Thiên bị Thiên Nhận đạp xuống sông đã làm mất đầu rồi!

Yên lặng nhìn thi thể không đầu đang hô to gọi nhỏ, lặn ngụp lên xuống trong nước, Thiên Nhận lại thêm xác định lần nữa rằng đầu của Chư Cát Thanh Thiên chỉ là vật trang trí. Cơ mà, ở nơi mà mua cái bánh bao trên đường cũng có thể tình cờ gặp một hiệp sĩ chính đạo như Giang Nam, mang theo một thi thể không đầu vào thành thì chắc chắn bị coi là đi kiếm chuyện đánh nhau. Tuy rằng đánh nhau chém giết với chính đạo mới đúng là công việc nên làm của Đại hộ pháp ma giáo, thế nhưng đang ra ngoài du ngoạn nên hắn cũng không muốn siêng năng làm việc. Với lại đối với Thiên Nhận mà nói, cảm thấy không thích thì không làm việc mới đúng là một ma tu thành công, bọn họ không cần phẩm chất chuyên nghiệp cao đẹp làm cái thá gì.

Nước sông này chảy không siết, nhưng mà độ rộng cũng không nhỏ, thấy Chư Cát Thanh Thiên mò không được đầu, Thiên Nhận cũng cau mày nói: “Dù gì ngươi cũng là một ác quỷ, không thể dùng hồ dán hay cái gì khác để dính đầu lên cổ sao?”

Thực ra, với Chư Cát Thanh Thiên mà nói thì ngoại trừ gương mặt thì còn lại đầu cũng chả có tác dụng gì khác, thế nhưng, dù gì đó cũng là một gương mặt khá anh tuấn mà. Mấy chuyện ma nữ báo ân y đã xem không ít, nhưng mà dù bất kỳ câu chuyện nào thì ác quỷ không đầu luôn không thể bái đường đó!

Aizzz, y không nên thả Phó Hồng Diệp đi dễ dàng như vậy, nếu như nương tử không cần y nữa, nhất định mỗi đêm y phải chui xuống dưới gầm gường Phó Hồng Diệp khóc mới được!

Trong lòng oán trách chính đạo thiếu hiệp nào đó, Chư Cát Thanh Thiên vẫn bất đắc dĩ buông tay Thiên Nhận: “Nương tử, ta cũng không muốn nói ra đâu, nhưng ta đã nghèo đến nỗi trừ bản thân và kiệu hoa ra thì cả một tờ tiền giấy cũng không có rồi!”

Ủa trong thiên hạ có nhiều thứ hữu dụng như vậy, sao ngươi lại chỉ giữ lại thứ cực kỳ vô dụng kia?!

Trong lòng oán thầm con ác quỷ vô lý này, Thiên Nhận đã sắp mất kiên nhẫn, nhíu mày, cả người đều tản ra khí tức hắc ám nguy hại cho thiên hạ: “Tính ác quỷ của ngươi đâu? Không có thì đi cướp đi.”

Ta không có nương tử nên đi cướp rồi nè, sau đó bị ngươi đá ngã lăn kiệu hoa, còn đạp bay đầu…

Âm thầm nghĩ những lời mà nếu bị Thiên Nhận nghe thấy, nhất định sẽ bị đạp bay, Chư Cát Thanh Thiên thấy ma tu này rõ ràng đã sắp bạo phát, nhưng vẫn phát huy phẩm đức cao đẹp của một lương dân, chân thành khuyên nhủ: “Nương tử, ngươi mà làm vậy sẽ bị quan phủ truy nã.”

Nhưng Tất đại sát thủ từ lâu đã không rõ mình đã cầm bao nhiêu đầu quan lớn, tỏ vẻ không có gì đáng lo, thậm chí còn cười lạnh nói: “À, lão hoàng đế đã dùng vạn kim treo giải cho ta 50 năm rồi.”

Là một ma tu thành công, tiền thưởng triều đình đưa ra cũng là một điểm để khoe khoang. Bây giờ trên bảng danh sách bị treo giải thưởng của giang hồ, Thiên Nhận đã xếp hàng thứ hai, nói ra cũng có thể lệnh đồng đạo giang hồ chấn động. Còn xếp hạng thứ nhất là Hà Hoan, 100 năm trước đã chiếm đầu bảng tới bây giờ. Mấy chuyện như cướp phi tử của hoàng đế, lừa thái hậu đi xuất gia thì với vị kia mà nói đều là việc nhỏ như con thỏ, nếu như hắn không bị đạo lữ cưỡng ép phải chấm dứt cuộc đời chuyên làm chuyện xằng bậy kia thì Thiên Nhận tin chắc rằng, gặp ngày nào đó vui vui thì người sư phụ này hoàn toàn có thể lừa cả hoàng đế đi tu đạo.

Tuy Chư Cát Thanh Thiên không hiểu thế giới quan của ma tu lắm, thế nhưng mấy chuyện này chẳng gây kích động cho y bằng vạn kim tiền thưởng kia. Y yên lặng đổi vạn kim ra xem được bao nhiêu đồng tiền, vừa nghĩ một núi lớn đồng tiền cũng không mua được trước mắt người này, lập tức thở dài nói: “Thật không hổ là nương tử, ngươi quá mắc tiền rồi!”

Bình tĩnh nhìn ác quỷ đang đung đưa trong nước, Thiên Nhận bắt đầu suy nghĩ một vấn đề nghiêm túc —— tại sao người này rõ ràng đang khen hắn, nhưng hắn vẫn muốn đạp y xuống đáy sông luôn?

Có lẽ trời đã định mỗi ngày Chư Cát Thanh Thiên mất đầu một lần là đủ rồi. Khi cuộc nói chuyện của bọn họ sắp đi đến một cái kết tiêu chuẩn như bình thường, thì tiếng bước chân chạy nhanh đến làm Thiên Nhận chú ý, ngay sau đó, tiếng quát to trong nháy mắt khiến Chư Cát Thanh Thiên bò lên khỏi sông: “Đứng lại! Có Thiên Sư phủ ta ở đây, các ngươi đừng hòng chạy trốn!”

Bọn họ chỉ mới nói thôi, còn chưa cướp thật, thế mà đã bị bắt ư? Không được, nương tử hắn là thân thể ngàn vàng, không thể để ai bắt đi!

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Chư Cát Thanh Thiên sau khi nghe thấy, vì vậy y lôi cái thân ướp nhẹp của mình chắn trước mặt Thiên Nhận, cơ mà y vốn là thấp hơn Thiên Nhận một cái đầu, bây giờ lại không còn đầu, vốn không che được thân thể uy vũ của hắn, kết quả chỉ có thể bị Tất đại sát thủ xách lên rồi cho bay lên cây chung.

Từ tiếng bước chân, Thiên Nhận đã đoán được người tới chỉ có tu vi Kim Đan, biết rằng nếu chính đạo muốn đối phó hắn thì sẽ không thể tiểu bối như vậy đi chịu chết, hẳn chỉ vô tình gặp phải. Hơn nữa nhìn tình hình này, đối phương cũng không phải tới vì bọn họ.

Bọn họ mới vừa mượn lá cây che mình, hai người đuổi tới kia đã chạy tới bờ sông. Không, nói đúng hơn là một người một quỷ.

Kẻ chạy phía trước là một lão quỷ thấp bé đang cõng một tủ gỗ chạm trổ hoa văn, trên người mặc áo thọ đen mặc cho người chết, ống quần xắn đến đầu gối lộ cẳng chân gầy như que củi, khuôn mặt bị một tờ giấy trắng che khuất, chỉ có một đôi mắt vẩn đục và tóc hoa râm lộ ra. Mặc dù quỷ này thân hình lọm khọm nhưng chạy cực nhanh, ngay cả tu sĩ phía sau đều không đuổi kịp, thoáng cái đã phóng qua sông, nghênh ngang rời đi.

Thấy quỷ kia chạy càng ngày càng xa, thiếu niên mặc áo xanh đuổi sát theo cũng chỉ có thể phẫn nộ chửi một câu: “Quỷ nghèo đáng chết, lúc nào cũng chạy nhanh như vậy! Có bản lĩnh thì quyết đấu chính diện với ông nội ngươi đây này!”

Với Thiên Nhận thì người có uy hiếp lớn hơn quỷ, quan sát cả người thiếu niên kia, xem tuổi tác thì cùng lắm mới mười lăm, mười sáu tuổi, mặc đạo bào màu xanh, dùng bát quái làm vũ khí, hẳn là xuất thân từ môn phái lớn nhất Giang Đô – Thiên Sư phủ. Người của Thiên Sư phủ xưa nay đều làm nhiệm vụ chính là trừ quỷ, phủ chủ Lăng Tuế đạo nhân có giao hảo với chưởng môn Huyền môn, ở trong giang hồ cũng coi là môn phái thực lực không tệ. Thiên Nhận vốn lười trêu chọc đám đạo sĩ này, liếc mắt nhìn Chư Cát Thanh Thiên rồi lại đổi chủ ý.

A, ác quỷ này đúng là không biết sợ gì, còn thừa cơ hội đi ôm eo hắn.

Nhìn cánh tay đặt trên eo mình, Thiên Nhận thấy ác quỷ nào đó như còn có mục đích khác, bắt đầu sờ mó eo mình, ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh như băng: “Tay ngươi đang làm gì đó?”

Không gian trên này này thực sự không lớn, Chư Cát Thanh Thiên vốn phải ôm lấy eo Thiên Nhận mới có thể giữ mình không rớt xuống, nhưng mà ôm một cái mới phát hiện người này thoạt nhìn không phải tráng hán cơ bắp gì, nhưng trên người lại không có một chút thịt dư, ngay cả trên eo cũng săn chắc cực kì. Chư Cát Thanh Thiên mới từng thấy cơ thịt cả người của nông dân với thư sinh yếu đuối, còn tu sĩ đắc đạo đã luyện hóa hết tạp chất trên người, không khác gì thân thể hoàn mỹ do trời đất khắc nên thì mới lần đầu thấy, nên nhất thời liền hiếu kỳ mà dùng ngón tay chọt chọt.

Thiên Nhận luôn dùng thái độ sống người chớ gần để đối xử người ngoài, lần trước thân cận với người khác như vậy là khi vẫn còn là em bé được sư phụ cho bú sữa, bây giờ đương nhiên trong mắt toàn sự lạnh lẽo. Không biết sao mà Chư Cát Thanh Thiên hoàn toàn không cảm nhận được sát khí từ giọng hắn, nhìn chính đạo thiếu niên phía dưới đang tức đến nổ phổi, nghĩ nương tử và y đang giống như đạo tặc gặp quan sai, đạo tặc thấy quan binh đương nhiên sẽ căng thẳng, bây giờ là lúc y phải bảo vệ nương tử!

Vừa nghĩ như thế, y quyết đoán lấy khí khái nam tử vốn không tồn tại của mình ra, mạnh mẽ nói với vị ma tu Đại tiền bối kia: “Nương tử đừng sợ, đã có ta ôm chặt ngươi.”

Đương nhiên, hậu quả của việc làm như vậy không thể nghi ngờ là chỉ thu hoạch một chữ —— “Cút!”

Vì vậy, vào ngày hôm đó, đệ tử Thiên Sư phủ đang rầu vì nhiệm vụ bắt quỷ đầu tiên của mình sắp thất bại thì một cái bóng người màu đỏ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập ngã lão quỷ đang chạy xuống đất.

Trợn mắt há hốc mồm nhìn hố to xuất hiện trong nháy mắt kia, y liếc mắt một cái đã nhận ra thi thể không đầu kia là gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ —— thi thể… Thi thể đập người? Đây là chiêu thức của môn phái nào?

Cuối cùng thiếu niên cũng phản ứng lại, phủ chủ đã dạy bọn họ làm một đệ tử Thiên Sư phủ chính trực, gặp giang hồ đồng đạo nhất định phải giữ vững phong độ của danh môn chính phái nên có, nhất định không thể để bọn điên Huyền môn đang xếp hàng sẵn sàng dùng thân tuẫn đạo kia đoạt hết phong độ được. Bây giờ mặc dù không biết đối phương giúp đỡ vì mục đích gì, nhưng dù sao cũng đã giúp mình bắt quỷ nghèo, còn tặng kèm một ác quỷ không đầu, bất kể thế nào cũng nên trịnh trọng cảm ơn.

Vừa nghĩ như thế, y liền ôm quyền cao giọng nói: “Tại hạ là đệ tử Thiên Sư phủ, môn hạ của Lăng Tuế đạo nhân, tên Mạc Phán, xin hỏi là tiền bối nào đã ra tay giúp đỡ? Kính xin hiện thân gặp mặt để vãn bối chuẩn bị tạ lễ.”

Vừa nghe thế, Thiên Nhận hoàn toàn câm nín, khổ ghê, làm sao hắn biết mình mới đạp một cái mà lại bay trúng con quỷ đang chạy trốn kia được?

Về phần một vị ác quỷ rốt cuộc toại nguyện trở thành vũ khí của nương tử, lúc này y chỉ nhớ lại cách Phó Hồng Diệp nói chuyện cũng đầy khí lực như thế, nên đưa ra ấn tượng đầu tiên với giang hồ chính đạo —— giọng đệ tử chính đạo giọng đúng là lớn thiệt á!