Tiêu Hề Hề giật mình tỉnh giấc, trợn tròn mắt hạnh nhìn nàng “Xảy ra chuyện gì?”
Trần lương viên tức giận run người “Hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích!”
Tiêu Hề Hề ngơ ngác “Giải thích gì?”
Trần lương viên “Ngươi lừa ta, hôm nay ngươi nói Thái tử Điện hạ sẽ tới điện Thanh Ca, nhưng ngài ấy không tới, ngươi lừa ta, lẽ nào không nên cho ta một lời giải thích sao?!”
Tiêu Hề Hề “Ta đâu có lừa cô …”
Trần lương viên “Ngươi còn nói không lừa ta? Nếu không lừa ta, vì sao Điện hạ không xuất hiện?!”
Tiêu Hề Hề “Chuyện này sao ta biết được.”
“Đã đến lúc này rồi, ngươi còn giả ngu? Tiêu lương đệ, không ngờ thoạt nhìn ngươi có vẻ ngu ngốc, thì ra đều là giả vờ. Ngươi giống hệt Bạch trắc phi, đều là bạch liên hoa mưu mô xảo trá, bề ngoài vô tội đáng thương, thật ra tâm tư ác độc tàn nhẫn hơn ai hết!”
“Nàng nói ai ác độc tàn nhẫn?”
“Ta nói ngươi ác độc tàn …” lời còn chưa nói xong, Trần lương viên chợt bừng tỉnh.
Giọng nói vừa rồi, là Thái tử!
Nàng lập tức quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy Thái tử đứng ở cửa, Thường công công theo sau.
Cũng không biết họ đã đứng đó bao lâu, cuộc nói chuyện vừa rồi đã nghe được bao nhiêu.
Trong lòng Trần lương viên thấp thỏm, thầm kêu không xong rồi.
Nàng cuống quýt đứng dậy, nhưng vì ngồi quỳ quá lâu nên chân mất hết cảm giác, cố gắng lắm mới có thể gượng dậy, song vì đứng không vững mà chật vật ngã xuống đất.
Lúc này, Tiêu Hề Hề được Bảo Cầm đỡ xuống giường, hai người khuỵu gối hành lễ với Thái tử.
Hôm nay, Lạc Thanh Hàn bận điều tra vụ rượu độc, đến tận bây giờ mới xong.
Thấy trời đã khuya, hắn nghĩ Tiêu lương đệ chắc đã ngủ rồi, vốn hắn không định tới, nhưng do dự một hồi vẫn quyết định đến, hắn sợ Tiêu lương đệ còn chờ hắn.
Không ngờ vừa bước vào điện Thanh Ca đã nghe thấy Trần lương viên đang mắng người.
Thường công công phất tay, lập tức có hai cung nữ bước tới đỡ Trần lương viên dậy.
Trần lương viên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái tử, cơ thể không khỏi run rẩy.
Lạc Thanh Hàn “Sao lại mắng người?”
Trần lương viên không biết giải thích thế nào, nàng vừa lo vừa sợ, hai mắt đỏ hoe, giọng run rẩy không ngừng “Vừa rồi … vừa rồi thần thiếp nói bậy, thần thiếp biết sai rồi, mong Điện hạ đừng để trong lòng.”
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn lướt qua nàng, dừng trên người Tiêu Hề Hề.
“Tiêu lương đệ, nàng nói đi, Trần lương viên tại sao mắng nàng?”
Tiêu Hề Hề chi tiết kể lại mọi chuyện.
Lạc Thanh Hàn sau khi nghe xong, ánh mắt nhìn Trần lương viên thêm vài phần chán ghét.
“Người đâu, đưa Trần lương viên về lầu Vũ Lộ, giảm một nửa bổng lộc ba tháng, sau này không được phép bước vào điện Thanh Ca nửa bước.”
Sắc mặt Trần lương viên biến đổi rõ rệt.
Giảm bổng lộc cũng không sao, chỉ là phí chi tiêu giảm một nửa, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, mọi người trong Đông cung sẽ biết nàng chọc giận Thái tử.
Người trong cung này đều nịnh cao đạp thấp, nếu mọi người biết nàng bị Thái tử ghét bỏ, sợ là sẽ tàn nhẫn giẫm nàng xuống bùn lầy.
Nàng không muốn trải qua ngày tháng như vậy!
Nàng liều mạng thoát khỏi tay cung nữ, quỳ rạp bên chân Lạc Thanh Hàn, lấy túi thơm từ trong tay áo.
Một túi thơm màu tím nhạt, bên trên thêu hoa lan trắng.
“Điện hạ, người còn nhớ lần đầu gặp mặt, người đã nói gì với thần thiếp không? Người khen tên thần thiếp rất đẹp, còn tặng thần thiếp một chậu hoa lan, thần thiếp vẫn luôn chăm sóc chậu hoa lan đó đến tận bây giờ. Thần thiếp dựa theo chậu hoa lan đó làm túi thơm này, hoa lan bên trên là tự tay thần thiếp thêu từng đường kim mũi chỉ, trong túi thơm còn dùng cả cánh hoa lan, mong người nể tình tấm lòng thần thiếp dành cho người, nhận lấy túi thơm này.”